LÃO ĐẠI ĐỀU YÊU TA

Editor: Bắc Chỉ.

Hoắc Trường Lâm thường xuyên đến biệt thự Hoắc gia lượn vài vòng, chờ chân chính bắt đầu xuống tay làm xưởng, thì không rảnh tới nữa, địa điểm xưởng, nhà xưởng, máy móc, công nhân, giai đoạn nào cũng không nhàn rỗi. Cũng may chỗ dựa của anh là Hoắc gia, mặc kệ làm chuyện gì, đâu đâu cũng còn cho anh vài phần mặt mũi.

*

Bấm đầu ngón tay tính tính, Khương Nhuế kết hôn với Hoắc Trường Diệu, thế mà cũng đã được nửa năm rồi.

Trời càng ngày càng lạnh, ngày nọ, Hoắc Trường Diệu đi gặp Vương thị.

Vương thị lôi kéo hắn nói vài câu việc nhà, chợt chuyển sang chuyện khác: "Con với tiểu Thất cũng đã kết hôn lâu như vậy, có suy xét đến việc sinh con không? Hay là chờ tiểu Thất tốt nghiệp mới nghĩ đến, mẹ thấy con bé tốt nghiệp còn phải một hai năm nữa đấy."

Hoắc Trường Diệu hơi giật mình, tiện đà nhíu mày: "Mẹ, người suy nghĩ nhiều rồi, không có con cái, cũng sẽ không có con gì cả."

"Sao lại nói không có con cái gì?" Vương thị trừng lớn mắt, "Kết hôn sinh con thành gia lập nghiệp, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Chẳng lẽ tiểu Thất không muốn sinh?"

"Không liên quan đến cô ấy." Hoắc Trường Diệu nói, ấn đường hắn gắt gao nhăn lại, nhìn Vương thị nghiêm mặt nói: "Mẹ, lúc trước con nói với mẹ, con với tiểu Thất là anh em, mặc dù kết hôn, cũng không làm vợ chồng thực sự. Để em ấy kết hôn với con đã là ủy khuất, sao còn có thể lại bắt nạt em ấy được?"

Cho dù bây giờ có tâm tư không nên có với tiểu Thất, Hoắc Trường Diệu cũng không nghĩ tới chuyện thực sự phát sinh cái gì đó với cô. Nếu về sau tiểu Thất có khả năng thích hắn, vậy tất nhiên làm người vui sướng, nếu tiểu Thất vẫn luôn không thích hắn, vậy hắn chỉ biết lấy thân phận huynh trưởng chiếu cố cô cả đời.

"Lời này có ý gì hả? Con đây là trách ta lúc trước bắt nạt nó?!" Vương thị chất vấn.

"Con không nghĩ như vậy." Hoắc Trường Diệu nói.

Vương thị cười lạnh không thôi, con trai mình thế nào sao lại không biết, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng lời này rõ ràng là trách bà, nhưng hắn không nghĩ, lúc trước bà làm như thế là vì ai!

Hai người giằng co trong chốc lát, Vương thị nói: "Tôi mặc kệ anh với nó nghĩ thế nào, bây giờ nếu đã kết hôn, chính là vợ chồng hợp pháp, nào có chuyện vợ chồng không sinh con cái? Không có con cái là chuyện không thể nào, nếu tiểu Thất không muốn, vậy lại cưới một phòng di nương, luôn có người nguyện ý sinh!"

Hoắc Trường Diệu bình tĩnh nói: "Con không muốn làm người như cha, cũng không muốn để tiểu Thất trở thành người thứ hai giống mẹ."

"Con ——" Vương thị ngạc nhiên, không dám tin tưởng mà nhìn hắn.

Hoắc Trường Diệu dời mắt đi. Hắn không muốn nói những lời đả thương người, nhưng quan điểm của Vương thị, thật sự làm hắn không cách nào nhận đồng (tiếp nhận + đồng ý). Khi còn nhỏ, hắn tận mắt nhìn thấy mẹ hắn với mấy di thái thái trong nhà tranh giành tình cảm, nhiều lần nhìn thấy cha hắn phong lưu bạc tình, cũng nhiều lần thấy mẹ hắn rơi nước mắt. Bởi vậy càng thêm không thể hiểu rõ, vì sao mẹ đã trải qua hết thảy những điều đó, nhưng lại vẫn còn có ý nghĩ như vậy?

"Con còn có việc khác, ngày mai lại đến thăm mẹ." Hoắc Trường Diệu nói xong câu đó, đứng dậy rời đi.

Hắn đi rồi, Vương thị ngồi yên hồi lâu.

*

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết sáng sủa, Khương Nhuế nằm trên ghế ở ban công, phơi nắng đọc sách.

Trên người bỗng nhiên rơi xuống một tấm thảm, cô ngẩng đầu, thấy Hoắc Trường Diệu, cười nói: "Hôm nay đại ca trở về thật sớm."

"Gió lớn, để ý cảm lạnh." Hoắc Trường Diệu nói, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy cái khay đặt ở trên bàn nhỏ, đổi sữa bò nóng với cái ly đã nguội lạnh trong tay Khương Nhuế, "Đọc sách gì vậy?"

"Em tìm ở thư phòng." Khương Nhuế giơ mặt bìa cho hắn xem, cầm sữa bò lên uống một ngụm, ôm cái ly trong tay.

"Bộ này còn có mấy quyển, lúc trước đặt trên cái giá khác, nếu em thích, đợi lát nữa đại ca tìm cho."

Khương Nhuế gật gật đầu: "Cảm ơn đại ca."

Hoắc Trường Diệu sờ soạng tóc cô: "Với anh không cần nói cảm ơn."

Khương Nhuế mím môi cười cười.

Trong khoảng thời gian này, cô có thể cảm giác được Hoắc Trường Diệu đối xử với cô càng ngày càng tốt.

Thật sự không giống Hoắc Trường Lâm, hay dẫn cô đi ra ngoài chơi, cũng không giống Hứa Hán Sinh, thường xuyên mua đồ vật nhỏ tặng cô. Kỳ thật hắn rất bận. Thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng mỗi lần có thời gian rảnh, liền sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.

Cô học bài, hắn ở một bên đọc sách xử lý công văn, thường thường đưa điểm tâm sữa bò, hoặc nhìn xem cô có cần trợ giúp gì hay không, trừ những điều này cũng không phát ra bất cứ tiếng động gì, có đôi khi cô viết đến nhập thần, cũng sẽ quên trong thư phòng còn có một người khác.

Nơi hắn làm việc với trường học của Khương Nhuế ở hai hướng khác nhau, nhưng hắn lại thường xuyên xuất hiện ở ngoài cổng trường, mỗi lần hỏi, đều nói là đi ngoại thành khi về tiện đường, nhiều lần như vậy, Khương Nhuế vô tình nhìn thấy trên bánh xe với giày của hắn có vết bùn, lúc khác đều rất sạch sẽ, rõ ràng vẫn chưa ra ngoài thành.

Ngoại trừ việc đó, cô ăn cơm, tản bộ, tưới hoa... Mặc kệ làm gì, chung quanh đều có thể tìm được tung tích của hắn, hắn dường như vô thanh vô tức mà thẩm thấu xâm nhập vào trong sinh hoạt của cô.

Như suy nghĩ lúc trước, phảng phất như nước ấm nấu ếch xanh.

Huynh trưởng chân chính, xa thì sẽ không vì em gái mà làm được loại trình độ này, nhưng nếu muốn nói là vợ chồng, Hoắc Trường Diệu lại chưa từng có hành động gì vượt quá, cử chỉ thân mật nhất, cũng chỉ là sờ sờ tóc cô.

Khương Nhuế có chút tò mò, nếu cô không làm ra hành động gì đáp lại, hắn có thể nhẫn nhịn được đến lúc nào, thật sự có thể vẫn luôn duy trì thân phận huynh trưởng sao?

Đối xử tốt vô điều kiện với một người khác, không cần hồi báo, thật sự sẽ có người như vậy sao?

Không thể phủ nhận, mấy mục tiêu trước đối xử với cô cũng tốt, đó là bởi vì cô cho bọn họ "Tình yêu".

Mà đối với cô, mỗi một hành động đều có một mục đích nhất định, cô tiếp cận hắn, tẩm bổ linh hồn của hắn, mang theo mảnh nhỏ trở về thiên giới, chỉ vì điểm số vạn năm trước lấy máu chi ân.

Nếu không vì chuyện đó, cái gì Thần Tôn hay không Thần Tôn, cũng không hề có chút liên quan gì đến cô.

"Ngẩn người làm gì thế?" Hoắc Trường Diệu chỉnh lại thảm trên người cô.

Khương Nhuế phục hồi tinh thần lại: "Dạ? Vừa rồi đại ca nói gì vậy?"

Hoắc Trường Diệu nói: "Anh chuẩn bị đem lầu ba ở phía nam đổi thành phòng kính, em đọc sách ở bên trong, đỡ bị trúng gió, không phải lúc trước nói trời lạnh hoa đều khô lại cả rồi sao? Có phòng ấm, gọi người dọn tới hoa em thích đến."

Khương Nhuế có chút bất ngờ, lúc trước khi tưới hoa thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới hắn lại nhớ kỹ như vậy.

"Vậy cũng quá phô trương rồi," cô lắc đầu, "Hoa tàn năm sau còn sẽ nở, không cần vì thế mà tạo một phòng ấm riêng đâu."

"Không đơn thuần chỉ vì cái này." Hoắc Trường Diệu nói. Hắn phát hiện cô dường như có chút sợ lạnh, vài lần không cẩn thận đụng tới tay cô, ngón tay đều lạnh buốt, hơn nữa thực thích phơi nắng, mùa đông gió lớn, cho dù ánh mặt trời không thiếu, nhưng cũng có khả năng cảm lạnh, không bằng làm một phòng kính, để cô có thể an tâm phơi nắng.

Khương Nhuế lại nói: "Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi."

"Đến lúc đó nói một tiếng, để công nhân làm tránh thời gian mẹ nghỉ ngơi." Hắn dừng một chút, lại nói, "Tiểu Thất, nếu mẹ có tìm em nói chuyện, có thể tránh được thì tránh, nếu không thể tránh được, thì cứ nghe một chút, ngàn vạn không cần giữ trong lòng."

"Làm sao vậy? Có phải mẹ nói gì đó với anh không?"

Hoắc Trường Diệu lắc đầu, "Không có việc gì, em không cần nhọc lòng."

Khương Nhuế cũng không hỏi nhiều, nhưng không bao lâu, cô liền nghe được người hầu ngầm nhỏ giọng nghị luận, đã biết nguyên nhân Hoắc Trường Diệu tranh chấp với Vương thị.

Cô cứ nghĩ rằng sau khi Hoắc Trường Diệu nói chuyện xong, Vương thị sẽ tìm đến cô, nhưng lần này có khi bà thật sự bị Hoắc Trường Diệu chọc giận, lại không có hành động khác, dường như cũng không định hỏi đến.

Lầu ba rất nhanh bắt đầu sửa đổi thành phòng ấm, Hoắc Trường Lâm đã tới đây hai lần, biết được hành động của Hoắc Trường Diệu, quả thực níu lưỡi.

Đến Hứa Hán Sinh cũng bắt đầu cảm thấy, đại ca đối xử với tiểu Thất, giống như quá yêu thương rồi.

Hoắc Trường Lâm nghe thấy cậu lầm bầm lầu bầu, vui mừng mà xoa nhẹ đầu cậu một phen, "Không dễ dàng a lục đệ, cuối cùng chú cũng đã nhìn ra."

"Nhìn ra cái gì?" Hứa Hán Sinh thối lui hai bước, né ma chảo của anh.

"Nhìn ra đại ca đối xử với tiểu Thất không giống bình thường a! Bằng không vừa rồi chú đang nói cái gì?" Hoắc Trường Lâm quả thực không còn lời gì để nói.

Hứa Hán Sinh lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu rõ ý của anh, cả kinh nói: "Đại ca đối với tiểu Thất? Nhưng mà tiểu Thất ——"

"Tiểu Thất làm sao vậy?" Hoắc Trường Lâm tò mò.

Hứa Hán Sinh cảnh giác mà lắc đầu, ở trong đầu chải vuốt quan hệ: Tiểu Thất từ nhỏ thích nhị ca, nhưng bởi vì mẹ đau khổ muốn nhờ, không thể không kết hôn với đại ca, sau đó nhị ca đã trở về, tiểu Thất đã không thích nhị ca, thế nhưng lúc này, đại ca dường như thích tiểu Thất, mà tiểu Thất có thích đại ca hay không, có chút nhìn không ra, đại ca có biết tiểu Thất đã từng thích nhị ca hay không cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một chút là, nhị ca nhìn ra đại ca thích tiểu Thất, lại không thấy tiểu Thất đã từng thích anh ấy...

Hứa Hán Sinh nhéo nhéo mũi, cậu cũng không biết, dưới tình huống không liên quan đến ích lợi, liệu quan hệ ba người có thể phức tạp đến mức này không.

Phòng kính đã xây xong trước khi ăn tết, vừa lúc trường Khương Nhuế học có lịch nghỉ đông, ngày đầu cô còn có thể nghe được động tĩnh trên lầu, ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Hoắc Trường Diệu liền nói với cô, có thể đi lên lầu xem.

Lúc trước bởi vì nhiều tro bụi, Khương Nhuế vẫn luôn chưa từng đi lên nhìn qua, lúc này trong lòng còn có chút chờ mong, chờ đến lầu ba, cô thật sự có chút kinh ngạc.

Vốn dĩ Hoắc Trường Diệu nói muốn đem nhà ở phía nam đổi thành phòng kính, cô cho rằng chỉ là phòng nào đó, không nghĩ tới vì hành lang có giới hạn, cả căn phòng đều sửa lại.

Toàn bộ nóc nhà đều đổi thành kính, ngoại trừ tường chỗng đỡ trọng lực, tất cả mặt tường khác đều đả thông, ánh mặt trời từ đỉnh đầu trút xuống, phong sương mưa móc đều bị ngăn cách bởi lớp kính trong suốt.

Tuy rằng là mùa đông, trong phòng ấm lại bày rất nhiều hoa cỏ, muôn hồng nghìn tía, hiển nhiên là từ nơi khác chuyển tới.

Khương Nhuế liếc mắt một cái nhìn ở chính giữa, hoa tươi xoay quanh chỗ ghế nằm, trên ghế nằm trải thảm lông xù xù và gối đầu, ghế nằm ở bên cạnh bàn bày lên vài quyển sách với điểm tâm cô thích ăn, chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

Cô đi qua, ôm gối đầu nằm xuống, duỗi cái eo lười, chóp mũi nghe ánh mặt trời với hơi thở thổ nhưỡng (đất?), quanh thân lại ấm áp như vậy, cô nheo đôi mắt lại, cơ hồ muốn hóa ra nguyên hình, cắm rễ tại đây.

Cô bỗng nhiên tròn mắt, nhìn về phía Hoắc Trường Diệu: "Đại ca đối xử với em tốt như vậy, không biết nên báo đáp thế nào đây?"

Lời editor: Đoán xem nguyên hình của chị nhà là gì nè? Ta cũng không biết đâu:v

28/07/2019 – Hoàn thành.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi