Mấy tộc lão đứng cả dậy, lạnh lùng hỏi người đàn bà: "Ai tới cơ?"
Người đàn bà ngã ngồi trên mặt đất, chỉ ra bên ngoài, gào thét không ngừng: "Tứ lão gia! Tứ lão gia sống lại rồi! đang ở bến đò kia kìa! Cao chưởng quầy nói ông ta nhìn thấy tứ lão gia bước từ trên thuyền xuống!"
Mấy tộc lão đứng ngây ra như phỗng, không nói nổi một lời: "không, không thể thế được!"
Bọn họ nhìn nhau, mồ hôi lạnh tứa ra, cố nói cứng: "Người chết như đèn tắt, tiểu nhị tận mắt nhìn thấy, lão tứ sao có thể chết rồi mà còn sống lại được cơ chứ?"
Mặt người đàn bà xám ngoét, "Lão thập nhị cũng nhìn thấy ông ta, nó nhìn thấy tận mắt!"
Lão thập nhị là đích trưởng tử của một trong các tộc lão, hắn nhất định sẽ không lừa gạt người nhà mình.
Trong phòng im phăng phắc, người trong phòng trợn mắt, miệng há ra mà không nói nên lời, kinh hãi.
Phó Vân anh mỉm cười nhìn mấy tộc lão hoảng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, bước ra khỏi phòng.
một tộc lão thấy thế, định kéo nàng lại nhưng bị nàng đẩy cho một cái, lảo đảo, ngã đập mông xuống đất đau điếng.
Bên ngoài đã loạn cả lên, người người ầm ĩ.
Cao chưởng quầy đứng ở giữa sân, lớn tiếng nói với những người tới phúng viếng khi nãy ông ta nhìn thấy Phó tứ lão gia ở bến tàu, chắc chắn sẽ sớm trở về.
Mấy người già trong vùng đứng bên cạnh cũng góp lời: "Đúng là lão tứ đấy, quần áo đồ đạc của ông ấy bị bọn cướp lấy mất rồi, còn gãy hai chân nên đầu tiên phải tới nhà thầy thuốc nối xương, xong rồi còn phải đi huyện nha, các người còn không mau mau dỡ hết vải tang xuống đi? Phỉ phui!"
Mấy người trong tộc nhìn nhau, loạn hết cả lên nên chẳng ai biết thế nào.
Phó Vân anh đi tới chính đường.
Cao chưởng quầy vội bước tới, chắp tay với nàng, "Thiếu gia."
Phó Vân anh nhìn xung quanh một lượt, những người xung quanh đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của nàng, người áy náy, người hổ thẹn, mặt đỏ lên nóng bừng, vội vàng quay đầu đi, không dám đối diện với nàng.
Nàng sẽ nhớ từng người ở đây một, chỉ tay vào linh đường nói: "Hủy đi."
Cao chưởng quầy thưa vâng, lớn tiếng chỉ huy mấy tiểu nhị, định phá hủy linh đường, mấy người đàn bà đang khóc tang dưới đất lồm cồm bò dậy, kêu khóc: "Làm cái gì đấy! Cái thứ trời đánh! Ngươi là cái thá gì? Sao lại tới nhà chúng ta làm cái chuyện táng tận lương tâm này! Đến người chết cũng không tha! Phá hủy linh đường của người khác, cả đám mấy người các ngươi sẽ không được chết tử tế! Kiếp sau đầu thai chỉ có thể làm súc sinh!"
Bọn họ chắn trước linh đường vừa khóc vừa quát mắng, mấy tiểu nhị tức giận nhưng không biết phải làm sao, dù sao họ cũng không muốn xuống tay với phụ nữ.
Phó Vân anh hơi cau mày, "Tứ thúc ta còn sống sờ sờ, ai cần cái loại thân thích quăng tám sào không tới giả vờ làm con hiền cháu thảo. Nước mắt cứ giữ lại đó đi, rồi sẽ có lúc dùng thôi."
Mặt nàng lạnh như băng, quát: "Giật đồ tang của họ ra, quăng hết ra ngoài."
Cao chưởng quầy lớn tiếng thưa vâng, dẫn tiểu nhị xông lên, ấn chặt mấy người đàn bà cao lớn khỏe mạnh xuống mặt đất, giật hết áo tang khăn tang trên người họ rồi đuổi ra khỏi chính phòng.
Những người trong tộc đang khua chiêng gõ trống, đốt tiền giấy, thắp đèn dầu cũng bị giật hết áo tang, đuổi ra ngoài.
Phó Vân anh đứng trước chính đường, mặt mày lạnh lẽo.
nói đạo lý không được, chỉ có dùng nắm đấm mới có thể khiến những kẻ tiểu nhân tham lam âm hiểm đó sợ hãi.
Cao chưởng quầy chỉ đạo đám tiểu nhị đập phá một lúc, dẹp bỏ gần như hoàn toàn linh đường, Phó tam lãm gia được các tộc lão hộ tống xung quanh đi ra, mặt mày xanh mét, "Phó Vân, tên ngươi chưa bao giờ được vào gia phả Phó gia, ai cho phép ngươi nhúng tay vào việc nhà chúng ta! Người đâu! Trói nó lại cho ta!"
Ông ta ra lệnh, bảy tám gã trai trẻ tuổi hằm hằm đi tới bao vây Phó Vân anh.
Nàng mặt không đổi sắc, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng, "Gia phả là cái thá gì? Tốn mấy đồng tiền là có thể thêm hay bớt một cái tên mà thôi."
Trong lúc nàng đang nói chuyện, mấy gã trai kia hùng hổ xông về phía nàng, đưa tay định túm lấy nàng.
một người đàn ông tướng mạo thường thường, thân cao dong dỏng bỗng lao ra từ trong góc, chỉ cần đẩy nhẹ đã gạt ra mấy người, đùi phải quét ngang, mấy gã trai gào lên thảm thiết, chỉ trong giây lát người kia đã đánh ngã cả đám.
Kiều Gia đập hai tay vào nhau, nhìn quanh một lượt, ánh mắt cũng không dữ dằn nhưng sự bình tĩnh hờ hững này mới thực sự khiến người ta sởn tóc gáy, mồ hôi túa ra chảy ròng ròng.
Đây là loại cao thủ đã từng giết người, việc giết người đối với hắn mà nói chẳng khác gì giết gà, dễ như trở bàn tay.
Mấy người trong tộc sợ hãi nhìn nhau, không muốn làm to chuyện nữa bèn len lén đi khỏi đó.
"Các vị đường thúc sao đi nhanh thế?" Phó Vân anh nhìn chằm chằm mấy người đang chạy trốn, nụ cười vẫn giữ trên môi, "Tứ thúc sắp về tới nơi rồi, sao không đợi tứ thúc về, uống chén rượu rồi đi sao? Chất nhi còn chưa kịp nói lời cảm tạ các vị đường thúc đã nhiệt tình giúp đỡ nữa mà."
Nghe nàng nói vật, mấy người đàn ông cao lớn mặc áo ngắn, quần xà cạp đổ xô vào trong viện, chặn đường mấy tộc lão.
Mấy người này là những tâm phúc vẫn được Phó tứ lão gia tin tưởng nhất, ngoại trừ Phó tứ lão gia, không ai có thể ra lệnh cho bọn họ.
Những người trong tộc nhìn thấy bọn họ, còn thấy Phó Vân anh bình tĩnh, xuống tay tuyệt tình, dù có đối diện với toàn bộ dòng tộc cũng không sợ hãi nao núng chút nào, có thể đoán được phía sau chắc chắn có chỗ dựa, Phó lão tứ trở lại thật rồi!
"Đây là hiểu lầm thôi." Có người sợ hãi, nghĩ ra cái gì, vội vàng cướp lời, "Ta đi đón lão tứ, đích thân nhìn thấy ông ấy trở về ta mới yên tâm được!"
"Đúng thế, chúng ta cũng phải đi gặp lão tứ đây!"
Đám người nhao nhao.
Phó Vân anh nhìn bọn họ, nâng tay, "Xin cứ tự nhiên."
Mấy người đàn ông hiểu ý, tách ra tránh đường.
Cổng lớn mở rộng, vài tộc lão muốn đi lắm nhưng thấy mấy người đứng đầu vẫn chưa lên tiếng, không ai dám đi trước.
Phó Vân anh cười khẽ, không muốn tiếp tục xem trò hề này của đám tộc lão nữa, "Cút đi."
Mấy người này nghe thấy vậy, lác đác có người bước ra, sau khi người đầu tiên đi ra ngoài, những người còn lại sợ chạm mặt với Phó tứ lão gia, vội vàng theo sau.
"Thái công, bây giờ phải làm sao?"
Vài người còn lại vây quanh một lão già tóc hạc da mồi, nhao nhao hỏi ý kiến ông ta.
Lão già nheo mắt, "Các ngươi ra bến tàu xem Phó lão tứ bị thương thế nào, những người còn lại ở lại đây cho ta!"
Đâm lao phải theo lao thôi, lão tứ mạng lớn, còn có thể sống mà trở về nhưng ba đứa con nối dõi kia đã ghi tạc dưới danh nghĩa của ông ta rồi, ông ta không nhận cũng phải nhận! Lão tứ làm ăn kiếm được nhiều tiền lời như thế, không chi ra một chút cho người trong tộc, họ sẽ kéo Phó Nguyệt ra sông dìm chết, họ không tin lão tứ không chịu thua!
Đám người nọ bàn bạc trong chốc lát, gật đầu thỏa thuận với nhau như thế, vài người ra bến tàu tìm người, mấy người ở lại Phó gia canh gác, đôi ba người khác phân công nhau đi tìm người giúp đỡ.
Phó Vân anh không quan tâm mấy tộc lão ở lại đó, nàng và Kiều Gia đi vào phòng bên cạnh, gọi Phó tam thúc, Phó tam thẩm, Phó Vân Thái và Phó Vân Khải tỉnh lại, cởi dây trói, đưa bọn họ ra ngoài từ cửa sau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Phó Vân Khải đã nghe loáng thoáng có tiếng người cao giọng nói Phó tứ lão gia đã trở lại. Vừa thoát khỏi dây thừng, hắn đã nắm chặt lấy bả vai Phó Vân anh, mặt tràn đầy kỳ vọng: "anh tỷ nhi, tứ thúc về rồi phải không? Tứ thúc không chết đúng không?"
Phó Vân Thái và hai vợ chồng Phó tam thúc ở bên nghe thấy vậy, nước mắt đã ào ạt tuôn ra, đồng loạt quay sang nhìn nàng.
một cơn gió ấm áp thổi qua, trong sân hoa cỏ đong đưa, thoang thoảng từng đợt hương thơm thanh mát. Hoa ngọc lan đắm chìm dưới ánh mặt trờ rực rỡ, cánh hoa trắng muốt, tràn đầy sức sống.
Cảnh xuân kiềm diễm như thế nhưng trong sân Phó gia lại lộn xộn, những người bên ngoài kia mỗi người cất trong lòng một ý xấu khác nhau, chỉ chầu chực để mở cái miệng to như bồn máu hòng nuốt hết tài sản mà Phó tứ lão gia đã cực khổ tích cóp bấy lâu nay.
Cảnh xuân và ánh mặt trời có tươi đẹp cách mấy cũng không át đi nổi sự đáng ghê tởm của lòng người.
Phó Vân anh thở dài, khẽ nói: "Là muội lừa bọn họ thôi."
Trước khi tới cửa hàng quần áo, nàng tới gặp Khổng tú tài.
Khổng tú tài nhìn thấy nàng, vô dùng sửng sốt, hắn viết thư cho nàng nhưng mãi không nhận được hồi âm, cứ tưởng rằng nàng và Phó Vân Khải đang bận thi nên chưa trở về được theo như lời người trong tộc nhà bọn họ nói.
Phó Vân anh nhờ hắn giúp đỡ, hắn đồng ý, vị "Phó tứ lão gia" ở bến tàu kia là một người mới ở quê lên có dáng ngươi tương tự Phó tứ lão gia mà hắn đã tìm cho nàng.
Cũng không phải tất cả mọi người đều táng tận lương tâm như đám tộc lão kia, Cao chưởng quầy và những tiểu nhị khác vô cùng bất mãn khi thấy các tộc lão chèn ép cô nhi quả phụ nhưng thân phận không cho phép nên không có cách nào giúp mấy người Lư thị tranh gia sản. Phó Vân anh tới tìm bọn họ, bọn họ lập tức chắp tay ôm quyền, tỏ ý tình nguyện giúp nàng chống chọi lại với các tộc lão Phó gia, cho dù làm xong việc chắc chắn sẽ bị sa thải cũng không vấn đề gì.
trên đời vẫn luôn có người tốt.
Nghe nàng trả lời thế, ánh sáng trong Phó Vân Khải dần dần tắt ngấm.
hắn không nói gì, quay sang nắm chặt tay Phó Vân Thái, hai anh em im lặng, mặt đầy nước mắt.
Phó Vân anh không dám trì hoãn thêm nữa, đưa bọn họ lên xe ngựa, "Mọi người đi đi, gặp được mấy người thẩm thẩm, Quế tỷ nhi thì lập tức rời khỏi nơi này đi phủ Võ Xương, bên kia sẽ có người đón."
Phó tam thúc và Phó tam thẩm không chịu đi, "anh tỷ nhi, con là con gái, còn bé như thế, làm sao chống chọi với tộc lão được? Bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống con mất thôi. Để chúng ta ở lại với con đi!"
"Tam thúc, tam thẩm đi trước con mới có thể an tâm mà làm việc khác được." Phó Vân anh thúc giục phu xe.
Hai vợ chồng chần chừ một lúc.
Phó Vân Khải đỡ hai người lên xe ngựa, "Tam thúc, không sao đâu, anh tỷ nhi tự giải quyết được, chúng ta đi trước, tới phủ Võ Xương rồi không ai dám chèn ép chúng ta nữa."
Giọng điệu của hắn vẫn yếu ớt như xưa nhưng lại có gì đó không giống trước kia nữa.
Bọn trẻ đều trưởng thành rồi.
Hai vợ chồng khẽ cắn môi, trèo lên khoang xe.
Phó Vân Khải là người cuối cùng lên xe, trước khi đi, hắn bỗng nhiên quay lại ôm chầm lấy Phó Vân anh.
Tứ thúc không còn nữa, về sau hắn chính là người đàn ông trong nhà, hắn phải chăm sóc người lớn, bảo vệ các chị em trong nhà để anh tỷ nhi sau này không phải lo lắng nữa.
hắn không thể mềm yếu, động một tý là dằn dỗi như trước kia.
"anh tỷ nhi, muội yên tâm đi, huynh sẽ chăm sóc cho nãi nãi và thẩm thẩm thật tốt." hắn ôm một lúc lâu mới buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Huynh biết, huynh ở lại cũng chỉ làm cho muội vướng chân vướng tay... Muội phải cẩn thận, huynh chờ muội trở về."
Phó Vân anh không đẩy hắn ra, ừm một tiếng, nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi xa.
Bánh xe cán trên mặt đường lát đá gập ghềnh kêu lộc cộc.
Nàng đứng nơi đầu ngõ, nhìn chiếc xe ngựa lẫn vào dòng người như nước chảy trên đường cái.
Phía sau, Kiều Gia ôm quyền, "Công tử, mấy đại chường quầy đều đã đến đông đủ, những người phụ trách thu tiền ruộng đất ở dưới quê cũng đã tới, hai ngày nay họ tới phúng viếng, vừa hay đều ở xung quanh đây cả."
Phó Vân anh gật đầu.
...
Phủ Võ Xương.
Tô Đồng đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, về nhà nói với Tô nương tử và Tô Diệu chuyện hắn sắp đi Quốc Tử Giám, hai mẹ con vui mừng khôn xiết, ôm lấy hắn khóc lóc một hồi.
"Đồng ca nhi nhà chúng ta cuối cùng cũng không phải vất vả nữa rồi!"
Chờ hai mẹ con bình tĩnh lại, Tô Đồng nói: "Kinh thành là đất dưới chân thiên tử, không giống với phủ Võ Xương, đồ ăn đồ mặc đồ dùng cái gì cũng tốn tiền cả, đến giá gạo cũng cao hơn ở đây hai trăm tiền, thuê nhà lại càng đắt đỏ hơn, tiền bạc tích cóp ở nhà trước tiên đừng động vào vội, mang những đồ không dùng đến đi cầm đồ đi, ít nhiều gì cũng có chút tiền dự phòng."
hắn nói câu nào, Tô nương tử nghe câu ấy.
Tô Diệu cắn môi ngây người, nhìn hai mẹ con đang đau đầu vì tiền lộ phí, lấy hết can đảm lên tiếng: "Sao không về Phó gia mượn một chút?"
Nàng vừa nói ra lời này, mặt Tô Đồng lập tức biến sắc, ánh mắt thậm chí còn hơi dữ dằn lạnh lẽo.
Con trai càng lớn, Tô nương tử càng sợ hắn, thấy thế vội vàng kéo Tô Diệu ra ngoài, "Dạo này hoa đào trên núi đang nở đẹp, mẹ thấy ngoài đường nhiều người bán, chúng ta cũng đi hái chút hoa vào trong thành bán, có khi còn kiếm được thêm ít tiền."
Mấy ngày tiếp theo, ba người sắp xếp hành lý, cái gì có thể mang đi thì mang đi bằng hết, tránh cho trên đường còn phải bỏ tiền ra mua, những đồ không mang đi được thì đưa tới cửa hàng nhờ người định giá.
Bạn học thân thiết ở thư viện của Tô Đồng cũng tới giúp hắn thu dọn hành lý, mọi người ủng hộ cho hắn thêm ít tiền lộ phí, Triệu Kỳ trêu chọc hắn: "Sau này đệ có thăng quan tiến chức cũng đừng quên dìu dắt chúng ta đấy."
Tô Đồng mỉm cười, không từ chối, nhận lấy quà của bạn cùng trường.
Trước khi đi, hắn trở về thư viện từ biệt các thầy, sơn trưởng Khương Bá Xuân kéo hắn ra một chỗ dặn dò rất nhiều, những chủ giảng khác cũng dặn dò hắn về sau không được chểnh mảng việc học hành, hai bên đều có quà tặng cho nhau.
hắn chưa bao giờ mua thư đồng hầu hạ, tự ôm bao lớn bao nhỏ ra khỏi thư viện, nghĩ ngợi một lúc rồi rẽ sang hướng đường Đinh.
Học sinh đường Đinh nhìn thấy hắn thì kinh ngạc, hắn là học sinh đường Giáp, bình thường có vẻ dễ gần, ai cũng có thể bắt chuyện được với hắn nhưng thực ra hắn chưa từng đặt chân tới những đường khác bao giờ, chỉ qua lại với mấy người Triệu Kỳ thôi.
"Ngươi tới tìm Vân ca nhi hả?"
Chu Hòa Sưởng đang nằm phơi nắng trong sân, bốn năm tôi tớ xung quanh đang quạt mát, bóc sơn tra, nấu trà cho hắn.
hắn nhìn thấy Tô Đồng, gác chân này lên chân kia, nói: "Bà nội Vân ca nhi ngã bệnh, đệ ấy và Khải ca nhi về huyện Hoàng Châu rồi, cũng vừa mới đi thôi đấy."
Tô Đồng nhíu mày.
Về đến nhà, hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, sức khỏe Đại Ngô thị rất tốt. Mấy hôm trước, Tô nương tử lén về huyện Hoàng Châu, khi ấy Đại Ngô thị còn đưa Phó Nguyệt và Phó Quế lên núi hái táo ăn, làm sao tự nhiên lại bệnh nặng tới mức không dậy được như thế.
Các bạn cùng trường tới tiễn hắn, Triệu Kỳ có vẻ bồn chồn, lo lắng đến thất thần.
hắn hỏi: "Có chuyện gì rồi?"
Triệu Kỳ nhìn xung quanh, kéo hắn sang một bên, thở dài nói: "Đệ lớn lên ở Phó gia, nói cho đệ cũng không sao, Phó tứ lão gia gặp phải thổ phỉ, chết tha hương. Mấy người Phó gia đó không tử tế gì, Vân ca nhi về đó không biết có sao không. Cũng may đại thiếu gia Dương gia không gì không làm được, vừa nãy mới nhận được tin, hắn lập tức dẫn người qua bên đó, sáng mai chắc sẽ tới huyện Hoàng Châu."
Tô Đồng im lặng.
Phó Vân Chương ở xa tít tận kinh sư, Phó tứ lão gia đã chết... Giờ Phó Vân anh lại bị đón về, kết quả có thể đoán được.
Quê nhà thuở trước giờ chính là đầm rồng hang hổ.
Mất đi sự che chở, Phó Vân anh định chống chọi với dòng tộc thế nào đây?
Nàng có dũng cảm, học hành giỏi giang đi chăng nữa cuối cùng cũng chỉ là một cô gái. Dòng tộc muốn đối phó với một người con gái căn bản không cần thủ đoạn nào cao siêu, chỉ cần tìm một người bất kì, gả nàng đi, cuộc đời nàng như vậy là chấm hết.
hắn nhắm mắt lại, nội tâm giằng xé.
Lo lắng thì làm gì được nào?
hắn giờ không có công danh, cho dù có trở về cũng chẳng giúp được gì, còn có thể đắc tội Phó tam lão gia... vậy thì sự ẩn nhẫn mấy năm nay đều uổng phí.
Phó Vân anh chẳng có quan hệ gì với hắn, nàng luôn đề phòng hắn, cho dù hắn có thể hiện ý tốt của mình như thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn ôm khư khư thành kiến đối với hắn. Nàng hòa đồng với học sinh trong thư viện, đến Đỗ Gia Trinh nàng cũng có thể tha thứ, hơn nữa còn gạt bỏ hiềm khích trước kia, trở thành bạn tốt. Chỉ có hắn, nàng không chịu cho hắn bất cứ cơ hội nào.
hắn quay đầu nhìn về hướng huyện Hoàng Châu, đôi tay trong tay áo siết chặt.
Dương Bình Trung đã đuổi theo, đại thiếu gia kia có thân phận cao quý, đến công tử Chung gia cũng phải cung phụng hắn, có hắn, anh tỷ nhi sẽ không sao đâu.
...
Huyện Hoàng Châu, Phó gia, trong ngõ nhỏ.
Mấy tộc lão vẫn còn ở lại trong sân chờ đợi, đám người đó như hổ rình mồi, chỉ chờ biết được tình hình của Phó tứ lão gia là lại ngóc đầu lên lần nữa.
Phó Vân anh không thèm quan tâm tới bọn họ, đường hoàng ngồi trên một chiếc ghế bành ở phòng thu chi, bưng ly trà trong tay.
Các chưởng quầy của Phó gia đã đến đông đủ, nín thở đứng trong phòng chờ nàng lên tiếng.
Nàng từ tốn nhấp một ngụm trà.
Mấy chưởng quần len lén nhìn nàng.
Mấy người đứng ngoài cùng không kiềm chế được khe khẽ bàn tán, "Tứ lão gia về thật rồi à?"
"Sổ sách biết làm thế nào bây giờ? Đều cho người trong tộc tiếp quản cả rồi, chúng ta không lấy lại nổi..."
Bỗng một tiếng ho khan vang lên, Cao trưởng quầy quay sang lườm họ trắng mắt.
Mấy chưởng quầy vội vàng ngậm chặt miệng, thở cũng không dám thở mạnh.
Phó Vân anh đặt chén trà trong tay xuống, ném một chồng sổ sách dày cộp xuống dưới chân mấy chưởng quầy, "Tiền mua cửa hàng của nhà chúng ta là do một mình tứ thúc ta vào nam ra bắc vất vả kiếm được, nhờ các vị thúc bá giúp đỡ, mấy năm nay tốt xấu gì cũng có thể kiếm được chút tiền sống tạm, nuôi gia đình, không liên quan gì đến dòng tộc cả. Bình thường các vị thúc bá luôn mồm nói lời hay mà tại sao chỉ mới mấy ngày mà chưởng quầy ở cửa hàng, phòng thu chi đều bị thay đổi cả lượt?"
Mấy chưởng quầy mặt mày biến sắc, vội trả lời: "Thiếu gia, việc này thực sự không phải là ý của chúng ta... Tứ lão gia không còn nữa, dòng tộc phái người tới, chúng ta cũng không có cách nào..."
Phó Vân anh cúi đầu phủi nhẹ tay áo, "Các vị nói thế có nghĩa là những cửa hàng này là của dòng tộc chứ không phải của nhà chúng ta hả? Các vị cũng làm gì có lỗi với tứ thúc ta, chỉ là bị người khác ép buộc thôi sao?"
Mọi người nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên là biết cửa hàng đứng tên Phó tứ lão gia nhưng tin Phó tứ lão gia chết tha hương truyền về, Phó gia chỉ còn mẹ góa con côi, làm sao giữ được khối tài sản lớn như thế, cuối cùng chẳng phải cũng sẽ rơi vào tay dòng tộc hay sao! Lấy trứng chọi đá, mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa làm sao chống chọi được với dòng tộc! Mấy người bọn họ chỉ làm công cho người ta, ai mạnh thì nghe người nấy chứ còn làm sao nữa, chẳng thể tự quyết định cái gì.
Phó Vân anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, nàng phải tiết kiệm thời gian.
Nàng nói tiếp: "Sổ sách, danh sách, con dấu, tất cả đều nằm trong tay ta, những thứ các ngươi vơ vét mấy ngày nay, các ngươi ngoan ngoãn nhổ hết ra đây cho ta."
Người trong phòng ngẩng phắt đầu, ồ lên.
"Ngươi nói thế là có ý gì!" một chưởng quầy nhảy dựng lên, giận dữ nói, "Chuyện dòng tộc nhà các ngươi thì liên quan gì đến chúng ta? Ngươi không đối chọi được với đám tộc lão kia thì định lấy chúng ta ra gánh tội thay à? không có cửa đâu!"
Chưởng quầy xì một tiếng khinh miệt, "Cái thứ chưa đủ lông đủ cánh! Chúng ta nể mặt tứ lão gia mới đồng ý tới đây, chờ tứ lão gia về, chúng ta sẽ trình bày rõ ràng! Để tứ lão gia phân định đi! Để xem chúng ta trung thành hay gian dối!"
Những người khác cũng hùa theo, "Đúng thế, tứ lão gia đâu rồi? không phải là ngươi lừa chúng ta đấy chứ? Chúng ta phải gặp mặt trực tiếp tứ lão gia?"
Phó Vân anh cười nhạt, "Cần gì phải phiền tới tứ thúc tự tới đây, mấy người các ngươi thôi mà, ta tự xử lý được."
Nàng nhìn bọn họ, chậm rãi nói, "Dựa theo luật pháp của triều đình, ngầm chiếm tài sản của chủ nhà từ ba mươi lượng bạc trở lên, phán tội đi đày."
Những người trong phòng cứng người, nhưng vẫn cố lên giọng: "Ăn nói với vẩn!"
Phó Vân anh giơ tay lên, Kiều Gia dẫn mấy người đàn ông cao lớn vào phòng, bắt hai chưởng quầy trong số đó, đập cho mấy gậy, đè sát xuống mặt đất.
Hai chưởng quầy đó bị đánh đến đờ đẫn, gào khóc thảm thiết, "Ban ngày ban mặt vu oan giáng họa, có con vương pháp hay không?"
"Ngươi muốn vương pháp hả?" Phó Vân anh đứng lên, đi tới trước mặt chưởng quầy, đá nhẹ vào đống sổ sách vương vãi trên mặt đất, "Mấy hôm nay, ngươi thừa dịp nhà chúng ta không có ai làm chủ, ngươi liên thủ với người trong tộc lấy đi ba nghìn hai trăm mười ba lượng ba phân hai đồng, nuôi ngoại thất (vợ bé nuôi ở ngoài) ở ngõ Liễu Điều, ngoại thất kia tên là Vu Như Thúy, năm nay mười bảy tuổi, ngươi đồng ý đánh cho nàng một bộ đồ trang sức..."
Nàng nói tới đây, dừng lại một chút.
Chưởng quần đang quỳ rạp trên mặt đất mặt mày biến sắc, mồ hôi như mưa.
"Còn muốn ta nói tiếp nữa không?"
Chưởng quầy cứng họng không nói nổi lời nào, chưởng quầy còn lại mặt mày xanh lét, không dám lên tiếng.
"Tuy ta không ở huyện Hoàng Châu nhưng sổ sách của cửa hàng đều qua tay ta, mỗi lần tứ thúc tới phủ Võ Xương đều đưa sổ sách cho ta hạch toán." Ánh mắt Phó Vân anh quét một lượt trên khuôn mặt của các chưởng quầy, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, "Các ngươi động chân động tay chỗ nào, ta biết cả, nước quá trong thì không có cá, tứ thúc bảo ta không cần cẩn thận đến thế, làm cho có thôi, có tiền thì mọi người cùng kiếm, không thể bắt mấy thúc bá vất vả mà chẳng được lợi gì như thế được."
Các chưởng quầy cúi đầu, có người xấu hổ, có người lo lắng bất an.
"Tứ thúc là người nhân nghĩa, nhưng ta thì không, ta thù lâu nhớ dai. Mỗi lần sổ sách có vấn đề gì, ta đều ghi lại cả, không ngờ thật sự có lúc lại dùng đến."
Phó Vân anh cười, dứt khoát nói, "Nha môn tuy cửa mở bốn phía nhưng lại có lệ không có tiền thì đừng vào. Thưa kiện là cái động không đáy, dù có lý hay vô lý, chỉ cần sa vào vòng kiện tụng thì sẽ táng gia bại sản nên người bình thường thường sẽ không đi thưa kiện."
Nghe đến đó, mấy chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Phó Vân anh lại đổi giọng, "Ta không sợ! Nhà chúng ta đã thành ra như thế rồi, còn sợ cái gì nữa? Giờ tứ thúc ta quay lại rồi, trong nha môn có người quen của ông ấy, mà cho dù tứ thúc có thực sự không còn nữa, ta dù có phải bẩm báo lên thẳng Bắc Trực Lệ cũng phải một một lớp da trên người các ngươi!"
Những người trong phòng vừa được thả lỏng giờ lại cứng người, ngón tay run rẩy.
Phó Vân anh bình tĩnh nói: "Các vị thúc bá mới thực sự là những kẻ đã lừa gạt ta, người trong tộc làm sao chỉ có thể trong vài ngày đã tiếp quản được toàn bộ tài sản của tứ thúc ta cơ chứ? Mấy ngày nay các ngươi thừa dịp trong nhà hỗn loạn chiếm được bao nhiêu của cải, ta đã điều tra xong rồi, bây giờ các ngươi chọn đi, gặp nhau ở nha môn hay vẫn tiếp tục sống yên ổn."
Người trong phòng cắn răng căm hận.
Phó Vân anh nhìn hai chưởng quầy bị ấn trên mặt đất, nói tiếp: "Về phần hai vị này, lòng tham vô đáy, nội ứng ngoại hợp với người trong tộc, định nhân cơ hội này chiếm đoạt cửa hàng nhà chúng ta, ta đã nhờ người thảo sẵn mẫu đơn kiện để đưa đi nha môn rồi, các ngươi cứ về chờ nha môn gọi đi thôi."
Dứt lời, nàng ra hiệu cho mấy người đàn ông buông tay.
Mấy người kia lập tức buông ra.
Hai chưởng quầy lồm cồm bò dậy, vẫn không tin là thật, lườm Phó Vân anh đầy căm hận, ánh mắt hung dữ, cười lạnh: "Cứ chờ xem!"
Phó Vân anh nói: "Vậy không tiễn."
Hai chưởng quầy lần lượt rời khỏi phòng.
Những người còn lại cúi đầu thấp thỏm, vừa cảm thấy thiếu gia là một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch làm sao có thể đi quan phủ kiện bọn họ nhưng lại lo thiếu gia nói thật.
không ai dám lên tiếng, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Bỗng phịch một tiếng, Cao chưởng quầy quỳ rạp xuống đấy, lê gối tới trước mặt Phó Vân anh, kéo ống tay áo nàng, "Thiếu gia, ta sẽ thành thật khai báo, ta sẽ đem trả lại hết của cải ta lén lấy được mấy ngày nay, xin thiếu gia giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này."
Mọi người trong phòng kinh hãi.
Phó Vân anh trầm mặc.
Cao chưởng quầy dập đầu trước mặt nàng, "Thiếu gia, tứ lão gia mất, ta chỉ là nhất thời hoang mang hoảng loạn, bị người trong tộc đe dọa mấy câu mới sinh ra ý nghĩ như thế, giờ tứ lão gia trở về rồi, ta mới hiểu ta đã ngu ngốc nhường nào."
Ông ta tát mạnh lên mặt mình mấy cái, quỳ rạp xuống mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
Phó Vân anh thở dài, từ từ nâng Cao chưởng quầy dậy, "Ông là người làm lâu năm ở nhà chúng ta, tứ thúc tin tưởng ông nên mới để ông quản lý cửa hàng, ta hiểu được sự khó xử của ông, ông chỉ bị người trong tộc ép buộc nên mới vậy, việc này về sau không cần nhắc lại nữa."
Cao chưởng quầy đã làm việc cho Phó tứ lão gia nhiều năm, bình thường rất có tiếng nói, những người còn lại thấy ông ta đánh cược cả thể diện để chủ động nhận tội như thế, hơn nữa còn thấy thiếu gia thực sự nói được làm được, không truy cứu nên khẽ cắn môi, đưa ra quyết định, ôm quyền nói: "Thiếu gia, thiếu gia đại nhân đại lượng, mấy năm nay chúng ta trung thành tận tâm làm việc, thực sự không có điểm nào có lỗi với phủ nhà chúng ta, giờ đây không dám đối chọi với dòng tộc nên mới giả vờ đồng ý hợp tác với bọn họ..."
Phó Vân anh bật cười.
Mấy chưởng quầy ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nàng không cười nữa, cất lời: "Cứ như thế đi, các ngươi giao chìa khóa ra đây, đống sổ sách có vấn đề này..." Nàng nhìn xuống đống sổ sách đang mở ra dưới chân mình, "Các ngươi tự ôm về đi."
Mấy chưởng quầy thầm thở phào nhẹ nhõm, giao chìa khóa ra, nhặt nhạnh sổ sách rồi vội vã ra về.
Chỉ có ba chưởng quầy ở lại, bọn họ là người thành thật, có trách nhiệm, cũng không động tay động chân quá nhiều.
Cao chưởng quầy cũng không đi, ông ta lau khô nước mắt, vỗ vai ba người còn lại, nói: "Được rồi, dọa được bọn họ rồi, giờ chúng ta phải nhanh chóng sửa soạn khế thư (giấy tờ của cửa hàng)."
Thực ra Phó Vân anh chỉ nắm được chứng cứ phạm tội của hai chưởng quầy nên mới có thể nói ra chính xác số bạc mà hắn đã ngầm chiếm đoạt, những sổ sách còn lại chỉ để dọa bọn họ thôi.
Tới mai, những chưởng quầy đó mới có thể nhận ra, nhưng mà khi đó thời thế đã thay đổi rồi, một đêm là đủ để nàng xử lý.
Ba chưởng quầy còn lại khó xử nói: "Lão Cao, cứ coi như là đã lấy được khế thư và chìa khóa đi, tới khi bọn họ phát hiện ra tứ lão gia kia là giả, người trong tộc vẫn sẽ tới cướp cửa hàng thôi. Chúng ta sẽ rơi vào tình thế lấy trứng chọi đá, chống chọi không nổi với bọn họ đâu..."
Phó Vân anh xua tay, nói: "Có khế thư và chìa khóa là đủ rồi."
Những cửa hàng đó có giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, Phó tứ lão gia không còn nữa, bọn họ cố giữ lấy cửa hàng chẳng khác gì đứa trẻ cầm thỏi vàng đi giữa phố xá đông đúc, quá thu hút sự chú ý, dòng tộc bị cái lợi làm mờ mắt, sẽ không từ một thủ đoạn nào để cướp đoạt gia sản của bọn họ.
Nàng nhìn ra ngoài, đình viện đang đắm chìm trong nắng chiều, khẽ nói: "Bán hết."
Dù có phải bán hết, quy ra tiền cũng không thể để người trong tộc chiếm được.
Để lại một cái vỏ rỗng cho bọn họ, để bọn họ thèm nhỏ dãi cũng không lấy được gì.
...
Xe ngựa ra khỏi phố Đông Đại, vừa lên cầu đã bị người khác chặn lại.
Vừa nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Phó Vân Thái đã sợ đến mức run lên cầm cập.
Phó tam thẩm ôm hắn vào lòng, "Thái ca nhi, đừng lên tiếng."
Phó Vân Khải vén một góc màn xe nhìn ra bên ngoài, mặt sa sầm, người canh giữ ở cầu đá hóa ra lại là thân thích bên Ngô gia.
Phó Vân Thái vừa kể cho hắn nghe người Ngô gia cấu kết với người trong tộc, lấy thân phận cậu của Phó tứ lão gia công khai vào Phó gia, đập phá nhà kho, cướp sạch của cải bên trong.
Phu xe lấy lệnh bài của Trần tri huyện ra, quơ quơ trước mặt người Ngô gia, "Muốn chết à? Xe ngựa nhà huyện thái gia nhà chúng ta mà ngươi cũng dám cản sao?"
Người Ngô gia vội vàng tránh đường, cười nịnh nọt: "Đắc tội, đắc tội rồi, mời ngài."
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Suốt dọc đường không có trở ngại gì khác, cuối cùng họ cũng tới bến tàu, phu xe nói: "Lão thái thái và thái thái chỉ có thể đi bằng thuyền, thiếu gia nói để mọi người lên thuyền."
Phó tam thẩm vẫn còn nơm nớp lo sợ, liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, "Họ sẽ không đuổi tới tận đây chứ?"
Phu xe trấn án: "Thái thái đừng lo, đây là thuyền của Trần gia, người khác không được phép bước vào. Bọn họ có đuổi đến đây cũng không làm được gì."
Phó tam thẩm và Phó tam thúc thở phào.
Phu xe đưa họ lên thuyền.
Phó Vân Khải đi vào khoang thuyền hỏi han Đại Ngô thị, Lư thị, Phó Nguyệt và Phó Quế, ngồi nói chuyện với Đại Ngô thị một lát, sắp xếp cho chú thím và Phó Vân Khải.
Cả nhà giờ mới ý thức được mình đã trốn thoát, ôm nhau khóc lớn.
Nhà đò hỏi Phó Vân Khải có muốn đi luôn không.
hắn hơi do dự, "Từ từ đã."
anh tỷ nhi còn chưa ra, nàng lôi kéo sự chú ý của những kẻ kia để bọn họ có cơ hội đào tẩu, một mình nàng ở lại, làm sao để thoát thân đây?
hắn đứng trên boong, phóng tầm mắt về hướng phố Đông đại ở nơi xa.
Bỗng trên bờ vang lên tiếng gọi mang theo sự nghi hoặc, "Khải ca nhi?"
Phó Vân Khải quay đầu về hướng có tiếng gọi, kinh ngạc.
Người vừa mở miệng gọi hắn là một người phụ nữ tuổi tầm trên dưới ba mươi ăn mặc đẹp đẽ tươm tất, đầu buộc đai buộc trán, trùm khăn trùm đầu, cắm trâm bạc hình Tống tử Quan âm, nhìn đầy vẻ lịch sự tao nhã.
hắn không đáp.
Người phụ nữ nhận ra hắn, kích động, nhấc váy chạy về phía hắn, "Khải ca nhi! Mẹ là mẹ con đây!"
Phó Vân Khải nhắm mắt lại, quay lưng đi.
Lát sau, hắn lau khô nước mắt, dặn dò nhà đò, "Ta xuống gặp một người, ông ở đây quan sát, nếu thấy có gì không ổn thì lập tức đưa thuyền rời bến, không cần để ý đến ta."
hắn là con trai, người trong tộc có bắt được hắn thì cũng sẽ không làm gì hắn.
Nhà đò gật đầu đồng ý.
Phó Vân Khải xuống thuyền, Tiểu Ngô thị nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, giơ tay vuốt mặt hắn, vừa cười vừa khóc, "Con lớn rồi."
Vành mắt hắn đỏ hoe, "Mẹ."
"Ơi!" Tiểu Ngô thị trả lời, giữ chặt lấy tay hắn, "Con ngoan, về nhà với mẹ, giờ nhà mình có tiền rồi, con là con của mẹ, mẹ nuôi con."
Phó Vân Khải đứng yên không nhúc nhích, mặt mày lạnh lẽo hẳn, "Mẹ, tiền ở nhà ở đâu ra thế?"
Tiểu Ngô thị sửng sốt, cố tránh ánh mắt hắn.
"Tiền của Ngô gia là do các cậu cướp được từ Phó gia nhân lúc tứ thúc mất đúng không?"
Tiểu Ngô thị gượng cười nói: "Con con nhỏ, không hiểu được đâu, các cậu của con chỉ là đang giúp bà nội con lấy được thêm chút gia sản mà thôi, không thì có mà để cho người ngoài à! Nhà chúng ta là nhà mẹ đẻ của bà nội con, vốn dĩ nên lấy nhiều thêm một chút, bà nội con sẽ không để ý chuyện này đâu."
Phó Vân Khải bật cười chua chát, gạt tay Tiểu Ngô thị ra, "Tới lúc này rồi mẹ còn lừa con."
Vành mắt Tiểu Ngô thị cũng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, "Khải ca nhi, mẹ không có cách nào khác, những việc này đều do người trong tộc quyết định, ta có thể làm được gì đây? Con ngoan, con vốn không phải máu mủ ruột rà gì của Phó gia, bọn họ sẽ không đối xử tốt với con đâu, mẹ nuôi con lớn khôn, chỉ có mẹ mới thực sự đối xử tốt với con mà thôi, giờ Phó gia nghèo rồi, người trong tộc sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ đâu, con là đứa trẻ được nuông chiều từ bé, mẹ không nỡ thấy con phải vất vả như thế, con về ở với mẹ đi..."
Bà ta khóc lóc than thở, níu chặt lấy Phó Vân Khải.
Phó Vân Khải gạt tay bà ta ra lần nữa, "Mẹ nói sai rồi, con không phải là do mẹ nuôi lớn."
Tiểu Ngô thị ngẩn người.
"Mẹ, con là con thừa tự của Phó gia, đồ con ăn, con mặc, con dùng, tất cả đều là do tứ thúc cho con, tứ thúc mới là người nuôi con. Mẹ, lúc mẹ còn ở Phó gia, các chú các thím đối xử với mẹ tốt như thế, mẹ cũng là được Phó gia mua về, vậy mà còn lấy tiền chu cấp cho nhà mẹ đẻ, thẩm thẩm trước nay chưa từng nói nặng lời với mẹ một câu nào. Sau này mẹ lấy chồng, tứ thúc cho mẹ đồ cưới, chỉ từng đó tiền đã đủ để mẹ cả đời không phải lo lắng chuyện ăn mặc..."
"Ngày đó mẹ nói mẹ sắp về nhà mẹ đẻ ăn tết, con đã biết mẹ sẽ không quay trở lại. Con quỳ xuống cầu xin mẹ, con ôm chân mẹ không cho mẹ đi, con cầu xin mẹ đừng bỏ rơi con, con cầu xin mẹ, con dập đầu với mẹ, con nói, mẹ, đừng bỏ rơi con, con sẽ chăm sóc cho mẹ cả đời! Vậy mà mẹ chẳng thèm để ý đến con, khi đó con còn đang ốm, mẹ bỏ lại con đi về nhà mẹ đẻ!"
"Mẹ đi rồi, con vô cùng sợ hãi, con sợ Hàn thị sẽ chèn ép con, con sợ tứ thúc không quan tâm đến con nữa, con sợ bọn họ sẽ đuổi con đi, con sẽ mất đi tất cả, nếu bị đuổi đi rồi thì chỉ có nước đi ăn xin, người trong học đường ai cũng chê cười con, con sợ tới mức cả đêm không ngủ được, con sai nha hoàn tới Ngô gia tìm mẹ, mẹ chỉ quan tâm đến nhà mẹ đẻ, không thèm để ý đến con... Sau này con bám chặt lấy anh tỷ nhi, đòi muội ấy phải đối xử thật tốt với con, nếu không con sẽ vẫn sẽ bám chặt lấy muội ấy như thế, con cố tình bỏ ăn, ép anh tỷ nhi sang thăm, anh tỷ nhi lúc ấy rất bực bội... Nhưng muội ấy đối xử với con rất tốt..."
Nghe Phó Vân Khải nói, Tiểu Ngô thị hơi run rẩy.
hắn dứt lời, mặt bà ta đỏ bừng, khóc không thành tiếng.
"Con biết mẹ sắp lấy chồng, con không định ngăn cản mẹ xuất giá, con chỉ muốn mẹ nhớ đến con, thi thoảng sẽ trở về thăm con mà thôi nhưng không, sau khi lấy chồng, mẹ đã quên con rồi." Phó Vân Khải giơ tay lau khô nước mắt, "Con không phải máu mủ ruột rà của Phó gia nhưng con biết bọn họ thực lòng yêu thương con, con là con trai của Phó gia lão đại, anh trai của anh tỷ nhi, con không phải là con của mẹ."
"Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ như thế, sau này, Hàn thị mới là mẹ của con."
hắn vén vạt áo, quỳ xuống dập đầu một cái với Tiểu Ngô thị, đứng dậy, quay lưng đi xuống thuyền, không quay đầu lại một lần nào.
Tiểu Ngô thị khóc đến sưng cả mắt, lảo đảo đuổi theo hắn, "Khải ca nhi, mẹ thương con mà, Khải ca nhi, con quay về đi..."
Những tiếng gọi vang lên thảm thiết khiến người nghe được như đứt từng khúc ruột.
Phó Vân Khải ngoảnh mặt làm ngơ, bước lên thuyền của Trần gia, "Xuất phát thôi."
Tiểu Ngô thị nhìn thấy hắn rồi, nhất định sẽ báo cho những người khác ở Ngô gia, bọn họ nên đi sớm thì hơn.
...
Phó gia.
Trời đã tối đen như mực, mấy tộc lão ngồi trong phòng đợi tin tức, ngọn đèn dầu trong phòng lay động theo gió, người hầu bưng trà nóng lên, họ vừa dùng trà vừa bàn bạc làm thế nào để giải thích với Phó tứ lão gia về chuyện mấy ngày nay.
Thái công nói: "không sao đâu, dù gì thì chúng ta đã nắm được nhược điểm của Phó Nguyệt rồi, ông ta chỉ còn cách nghe theo chúng ta thôi."
Những người khác gật đầu an tâm.
Lúc này, cửa phòng bỗng bật ra, một người đàn ông xông thẳng vào phòng, đập mạnh lên bàn, chửi bới: "Mẹ nó, Phó tứ lão gia kia là giả! Thằng nhãi ranh kia lừa chúng ta!"
Mọi người kinh ngạc bật dậy, "Giả?"
"Đúng thế! Thằng nhãi ranh kia đóng kịch giỏi thật, lừa được cả đám chúng ta! Phó lão tứ rõ ràng đã chết thẳng cẳng từ lâu rồi, người xuống thuyền kia là một gã nhà quê!"
Mấy tộc lão tức điên lên, răng nghiến vào nhau ken két.
Thái công mặt mũi sa sầm, xua tay bảo mọi người bình tĩnh.
"Bắt thằng nhãi con kia lại cho ta, dám phá hủy hinh đường của Phó gia ta, chết cũng không đủ đền tội!"
Đám người xung quanh hô hào hưởng ứng, đi theo thái công đi bắt Phó Vân.
Gian bên cạnh bỗng phát ra mấy tiếng kêu thảng thốt, mấy người hầu kinh hoàng chạy ra, "Những người bị trói kia không phải là người nhà lão tứ!"
Những người xung quanh ồ lên, họ châm đèn lồng rẽ sang gian bên cạnh, giơ đèn về phía trước để chiếu sáng, trên mặt đất người nằm la liệt, người hầu lật bọn họ lên, ánh đèn chiếu lên mặt những người đang ngất đi, nào phải Phó Vân Khải, Phó Vân Thái và hai vợ chồng Phó tam thúc, đây rõ ràng là người của bọn họ!
"Các ngươi mau ra canh gác ở đầu phố, chúng ta tới phòng thu chi bắt người, không để Phó Vân chạy thoát!"
Thế là một đám người, người cầm vũ khí, người khiêng thanh gỗ để phá cửa, đồng loạt xông vào phòng thu chi.
Phòng thu chi sáng đèn, có ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra từ sau cửa sổ dán giấy, bọn chúng cười lạnh, lần này chắc chắn sẽ không để bị lừa nữa!
Cửa bị phá nhưng bên trong chẳng còn ai từ đời nào, chỉ có một chiêc đèn dầu lạc vẫn đang cháy đượm, phát ra tiếng kêu tách tách.
Cả đám bàng hoàng, tới lúc tỉnh ra thì tức suýt hộc máu.
Từ đầu bên kia hành lang, có một người khác chạy tới, vừa chạy vừa gào lên: "Phó Nguyệt cũng là giả! Mẹ nó, chúng nó đã chạy từ mùa quýt rồi còn đâu, trong phòng chỉ có mấy nha hoàn bị nhốt lại!"
Mặt thái công xanh mét, chiếc quải trượng trong tay đập mạnh xuống phiến đá xanh.
Tiếng răng rắc vang lên, phiến đã xanh bị đập nứt ra một vết nứt sâu hoắm.
...
Bóng đêm đặc quánh, trời không trăng không sao, trên núi thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua ngọn cây.
Xa xa vọng tới tiếng ếch kêu uôm uôm, trời đang ấm dần lên.
Trước con đường lên núi, Phó Vân anh lên ngựa, Kiều Gia và mấy tiểu nhị đi theo phía sau.
Cao chưởng quầy tạm thời ở lại, giúp nàng xử lý những việc còn lại, chờ bàn giao hết sổ sách sẽ đi sau.
Phó Vân anh bảo Cao chưởng quầy ghi lại danh sách những tiểu nhị mấy hôm nay không thông đồng với người trong tộc để chèn ép mấy người Lư thị, để lại một khoản tiền để bọn họ lên thuyền tới phủ Võ Xương, nàng sẽ cho bọn họ một chốn dung thân.
Cao chưởng quầy vui mừng khôn tả, suýt nữa quỳ xuống dập đầu với nàng.
Mấy hôm nay có nhiều tiểu nhị không chịu nổi cách làm việc của dòng tộc đã bị đuổi đi, không có việc làm, lại còn bị những người xung quanh nhạo báng là không biết ứng biến, khiến cho bọn họ buồn không để đâu cho hết, thiếu gia đồng ý nhận bọn họ về làm, cho bọn họ cơm ăn, bọn họ đã không nhìn nhầm người.
Phó Vân anh đã trao đổi khế thư với mấy nhà giàu có trong huyện, nàng bán hết cửa hàng và ruộng đất của Phó gia xung quanh huyện Hoàng Châu.
Người mua cũng là những tộc lớn ở nơi này, không sợ người trong tộc nhà họ Phó tới nhà làm loạn tranh cãi, tuy những người này nhân cơ hội ép gia một chút nhưng cũng không ép tới mức vô lý.
Thiếu niên dẫu có nghèo cũng không thể bị khinh thường, Phó Vân anh thận trọng, quyết đoán, khiến đối phương có ấn tượng sâu sắc, nàng lại có thanh danh của Đan Ánh công tử, tiền đồ không thể đo đếm được, bọn họ cho rằng sớm muộn gì nàng cũng sẽ quay lại trả thù nên để lại một đường lui, nói muốn kết bạn với nàng, còn đùa rằng tương lai có khi còn có lúc nhờ nàng giúp đỡ.
Nàng đồng ý ngay, những ai từng làm hại đến nàng, nàng đều ghi nhớ, những ai từng giúp đỡ nàng, nàng cũng sẽ không quên.
Cửa hàng ở phủ Võ Xương, Nam Trực Lệ, phủ Khai Phong vẫn đang đứng tên nàng, tiệm sách mới mở vẫn luôn do nàng quản lý, người trong tộc có muốn sờ vào sổ sách cũng không sờ được.
Phó tứ lão gia mất đi nhưng việc làm ăn trong nhà vẫn cứ phải tiếp tục, vứt bỏ mấy cửa hàng ở chốn xa xôi hẻo lánh như huyện Hoàng Châu thì có vấn đề gì đâu. Lúc sinh thời, Phó tứ lão gia từng tính toán về sau sẽ tập trung vào việc bán sách, nàng sẽ thay ông cầm tay chỉ việc cho Phó Vân Thái, để hắn biết cách quản lý tiệm sách.
Khổng tú tài tới tiễn nàng, thấy nàng muốn đi xuyên đêm về phủ Võ Xương, định nói gì nhưng cũng không nói nên lời.
"anh tỷ nhi, xin lỗi, ta..."
Phó Vân anh xua tay, siết chặt dây cương, cúi xuống nhìn hắn, "Khổng tứ ca, lời nói cũng không cần nói ra quá rõ ràng, nói ra rồi, giao tình giữa chúng ta thực sự sẽ chẳng còn gì nữa..."
Nàng biết tại sao ngay từ đầu Khổng tú tài lại khoanh tay đứng nhìn, những việc trong dòng tộc, đến quan phủ cũng không thể can thiệp vào, nếu không Trần tri huyện sẽ không giả câm giả điếc như thế.
Phó Vân Chương ở tận kinh sư xa xôi, y là người Phó gia... Nếu chuyện này vỡ lở, có người nhân dịp này để gây rối, Phó Vân Chương rất có thể sẽ bị liên lụy.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà Phó Vân anh nhanh chóng xử lý chuyện sổ sách một cách dứt khoát, không cho người khác bất cứ cơ hội nào để khuấy cho nước đục.
Khổng tú tài chỉ một lòng suy nghĩ cho Phó Vân Chương, hắn sợ ảnh hưởng tới Phó Vân Chương nên định chờ Phó Vân Chương về rồi xử lý sau.
hắn không ngờ Phó Vân anh lại đoán ra suy nghĩ của hắn nhanh đến thế, mặt mũi trắng bệch.
nói thế nào đi chăng nữa, là do hắn ích kỷ.
Phó Vân anh không nhìn hắn nữa, ánh mắt hướng về con đường núi tối đen trước mặt, "Tới khi nhị ca về, nói với huynh ấy muội không sao, không cần phải lo cho muội."
Khổng tú tài khẽ ho khan, nói: "Trời tối đi đường không an toàn, hay là đợi trời sáng hẵng đi."
"không được." Phó Vân anh lắc đầu, đưa mấy người Lư thị đi, giữ lại được tài sản Phó tứ lão gia để lại, nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, "Tứ thúc muội là người yêu cái đẹp, ở Nam Trực Lệ mà có kiểu dáng gì mới là y như rằng tứ thúc sẽ may một bộ quần áo hợp thời để mặc... Tứ thúc chết nơi đất khách, muội phải đưa tứ thúc trở về."
Phó tứ lão gia chú trọng vẻ bề ngoài, làm sao có thể để ông phơi thây chốn hoang vu? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nàng muốn đích thân đưa tứ thúc về.
Nàng khẽ hô một tiếng, giục ngựa chạy nhanh.