LÃO ĐẠI PHU NHÂN ĐUỔI TỚI RỒI

Biệt thự nhà họ Tô.

Sau khi thấy tin tức trêи mạng, Tô Lan Huyên đã xin nghỉ nửa ngày trở về nhà họ Tô. Lúc này Tô Lan Huyên đang đứng trước cổng nhà họ Tô, nhìn nơi mình đã sinh ra và lớn lên, nhưng nó lại cho cô cảm giác rất xa lạ, đã không còn là nhà của cô nữa.

Người hầu đi ra mở cổng, thấy là Tô Lan Huyên thì sửng sốt, quay mặt vào trong hô to: “Phụ nhân, ông chủ, cô cả đã trở lại”.

| “Cô cả gì? Đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô thì nhà họ Tô không còn có cả nào hết.” Giọng nói sắc lẹm của Tần Huệ Mẫn truyền ra từ trong nhà, đồng thời bà ta cũng đi ra.

Thấy Tô Lan Huyên, Tần Huệ Mẫn căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thương tích của bà ta đều do Tô Lan Huyên ban tặng. Bây giờ bà ta đều không có mặt mũi gặp người khác, chỉ có thể trốn trong nhà.

Sau một đêm, vết bầm trêи mặt Tần Huệ Mẫn càng nghiêm trọng, Tô Lan Huyên đều kinh ngạc. Cô biết Tô Khánh Thành chắc chắn sẽ không nương tay với Tần Huệ Mẫn, nhưng không ngờ ông ta lại mạnh tay đến thế. Tô Lan Huyên bình tĩnh lại, cười nói: “DÌ Tần, làm tôi suýt nữa Ỗkhông nhận ra đấy. Mặt bà còn đau phải không?”.

“Tô Lan Huyên!” Tần Huệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng Tô Lan Huyên: “Con nha đầu chết tiệt! Mày đừng đắc ý quá sớm, bây giờ cha mày đã đoạn tuyệt quan hệ với mày, mày không còn là người nhà họ Tô nữa, mau cút đi!”

“Tôi tới lấy đồ, lấy xong sẽ đi.” Tô Lan Huyên cũng lạnh giọng đáp: “Tôi không muốn bước vào căn nhà này thêm một bước nào nữa”

“Đồ gì? Cái nhà này làm gì còn đồ của mày?” Tần Huệ Mẫn cười nhạo: “Mày ăn của nhà họ Tô, dùng của nhà họ Tô, không bắt mày trả lại tiền đã là tốt lắm rồi. Mày đừng hòng nhớ thương tài sản nhà họ Tô!”

Đúng lúc này, một giọng nam truyền tới từ đằng sau: “Kẻ nhớ thương tài sản nhà họ Tô là các người.”

Nghe giọng nói này, Tô Lan Huyên ngoảnh đầu lại thì thấy Tô Hạo Trần, cô vội tiến lên đỡ cậu, kinh ngạc hỏi: “Hạo Trần, sao em lại tới đây? Không nằm yên trong bệnh viện mà đến đây làm gì?”

“Em mà không tới thì chị sẽ bị mụ phù thủy này ức hϊế͙p͙ tới chết” Mặc dù Tô Hạo Trần rất gầy gò, nhưng đôi mắt lại sắc bén như sói con: “Mụ phù thủy, bà còn dám nói chị tôi thêm một câu nữa xem!”

Tần Huệ Mẫn hơi kiêng kỵ Tô Hạo Trần, nhất là ánh mắt hung ác của Tô Hạo Trần khiến khí thể của bà ta yếu đi mấy phần.



“Mẹ, cho chúng nó vào nhà đi” Tô Lan Ninh bước ra, vẻ mặt chờ xem kịch vui: “Tô Lan Huyên, cha kêu chị vào thư phòng kìa. Đắc tội nhà họ Lý, để tôi xem kết cục của chị là gì, cuối cùng sẽ chết thảm cỡ nào?

“Chị tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn mấy người” Tô Hạo Trần đáp trả.

Tô Lan Ninh cười lạnh: “Chỉ giỏi mạnh miệng. Nếu nhà họ Tô không chi tiền thì cậu đã sớm chết ở bệnh viện rồi.”

“Hạo Trần, đừng vô nghĩa với đám người này nữa” Tô Lan Huyên lạnh lùng nói: “Em đứng đây chờ chị một lát, chị sẽ xuống ngay”

“Vâng, chị đi đi, có chuyện gì thì cứ kêu em thật to, để em xem Tô Khánh Thành dám làm gì chị”.

Cảm giác có người che chở thật tốt. Một dòng nước ấm chảy qua trong lòng Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên lên lầu, Tô Khánh Thành đang ở trong thư phòng, thấy Tô Lan Huyên vào phòng thì lạnh mặt: “Mày còn về đây làm gì? Mau đi đi, đừng làm liên lụy tới nhà họ Tô! Đây là tại họa do chính mày gây ra, mày đừng trách tạo”

“Cha, à không, bây giờ chúng ta không còn là cha con nữa, còn gọi cha thì không phù hợp” Tô Lan Huyên cười khẩy: “Tổng giám đốc Tô”

Xưng hô “tổng giám đốc Tô” hết sức châm chọc. Ánh mắt Tô Khánh Thành lóe lên một tia áy náy.

“Đây là chi phiếu 300 triệu, con cầm đi, coi như số tiền cuối cùng cha bồi thường cho con” Tô Khánh Thành lấy chi phiếu đã chuẩn bị từ trước.

Nhìn từ chi phiếu này, Tô Lan Huyên càng cảm thấy trái tim lạnh giá, cô trào phúng: “Không cần, tổng giám đốc Tô tự giữ thì tốt hơn. Tôi tới đây không phải để lấy tiền. Nếu tổng giám đốc Tô đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi thì hãy dời hộ khẩu cho tôi luôn đi. Từ nay về sau, tôi và nhà họ Tô không còn quan hệ gì nữa”

Đây chính là mục đích của Tô Lan Huyên. Nếu không giải quyết chuyện hộ khẩu thì sau này sẽ vẫn còn phiền toái.

Tô Khánh Thành không ngờ Tô Lan Huyên lại trở về vì chuyện hộ khẩu. Thấy Tô Lan Huyên còn máu lạnh hơn mình, ông ta hừ lạnh, cất chi phiếu đi: “Cha sẽ kêu người dời hộ khẩu cho con.”

“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Tô” Tô Lan Huyên lạnh nhạt nói: “Trong nhà còn có di vật của mẹ, tôi muốn mang nó đi.”



“Tùy con” Tô Khánh Thành đã sớm cảm thấy giữ lại mấy thứ đó rất xúi quẩy, cho nên đồng ý rất thống kɧօáϊ: “Đồ đạc của mẹ con đều khóa trong phòng chứa đồ, con tự đi lấy đi, lấy xong thì mau rời đi, lỡ người nhà họ Lý tìm tới đây thì sẽ khó giải thích lắm”

Thấy vẻ mặt hèn nhát của Tô Khánh Thành, thái độ chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với mình, trái tim Tô Lan Huyên lạnh buốt.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không hề liên lụy tới nhà họ Tô. Chính tôi gây chuyện thì tôi sẽ tự xử lý. Mấy năm nay tôi đã quen rồi” Tô Lan Huyên hờ hững nói: “Trong lòng tôi, cha tôi đã chết kể từ khi cưới Tần Huệ Mẫn vào nhà, phản bội mẹ tôi”

“Tô Lan Huyên! Mày nói gì thế hả? Đồ bất hiếu, mày dám nguyền rủa cha mày hả!” Tô Khánh Thành nổi giận đùng đùng.

“Thế mà tổng giám đốc Tô đã giận rồi à? Chẳng phải tôi học từ tổng giám đốc Tô hay sao?” Tô Lan Huyện cười lạnh: “Có điều tôi rất bội phục tổng giám đốc Tô. Tân Huệ Mẫn đều cắm sừng ông mà ông còn nhẫn nại không đuổi bà ta ra khỏi nhà, năm đó mẹ tôi không phản bội ông thì ông lại khăng khăng nói mẹ tôi phản bội, bây giờ ôm cái sừng thật chặt”.

Tô Khánh Thành nổi giận vỗ bàn: “Tô Lan Huyên, mày đúng là âm hiểm máu lạnh y hệt mẹ mày! Chuyện tối qua chẳng phải là cái bẫy của mày hay sao? Tao còn chưa già, chưa bị mù đầu mà không nhận ra chiêu trò của mày”

“Đúng thế, tôi cũng xem nhẹ tổng giám đốc Tô, quả là gừng càng già càng cay” Tô Lan Huyên lặng lẽ nhìn chằm chằm Tô Khánh Thành: “Công ty cần tài chính bù đắp, tối qua tôi cũng không lừa ông, cơ hội kéo tiền đầu tư chẳng phải đã có rồi hay sao? Tổng giám đốc Tô còn giữ Tần Huệ Mẫn chẳng phải là vì muốn mọi tiền của Chu Đức Độ hay sao?”

Tô Lan Huyên cũng mới phát hiện ý đồ của Tô Khánh Thành. Cô thật sự bội phục Tô Khánh Thành, nhẫn nại nỗi nhục bị cắm sừng, tính lợi dụng Tần Huệ Mẫn để lừa gạt tiền của Chu Đức Độ.

Bị chọc trung tâm tư, Tô Khánh Thành đỏ mặt tía tai, thở hổn hển: “Mày nói hươu nói vượn gì thể hả? Mau cầm đồ của mày rồi cút đi cho tao!”

Tô Lan Huyên không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, xoay người vào phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ không khóa, bên trong toàn là đồ cũ không cần dùng tới, người hầu cũng rất ít khi quét dọn, chất đầy bụi bặm. Tô Lan Huyên tìm được di vật của mẹ mình, đó là một chiếc thùng gỗ lim, phủ đầy bụi. Tô Lan Huyên cũng không biết bên trong chứa thứ gì. Cô chưa từng xem qua. Trước khi qua đời, mẹ đã từng căn dặn rằng chiếc thùng này là để lại cho cô.

Sau khi bước chân vào cái nhà này, Tần Huệ Mẫn đã từng muốn chiếm đoạt chiếc thùng này mấy lần, vẫn là Tô Khánh Thành ra mặt nên Tần Huệ Mẫn mới không còn ý định đó nữa. Nhưng sau này, không biết chiếc thùng bị giấu ở đâu. Tô Lan Huyên không ngờ nó lại bị Tô Khánh Thành ném vào phòng chứa đồ.

Tô Lan Huyên lau sạch sẽ bụi bặm trêи nắp thùng, ôm thùng đi xuống lầu. Vừa vào đại sảnh thì nghe thấy người hầu từ bên ngoài chạy vào nói: “Bà chủ, ông chủ, người nhà họ Lý tới rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi