LÃO HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT


. Suốt 1 tuần tiếp theo, Trúc sống trong tâm trạng nặng nề, đi đâu, làm gì cũng có người soi mói, đả kích, thậm chí có người còn cố tình nói to cho nó nghe, một số người còn cố tình ngáng chân cho nó ngã, nhưng nó ko nói lại cũng ko gây sự lại. Tiếng nói yếu ớt của nó làm sao có thể át đc tiếng nói của hàng mấy trăm con người ở đây. Chính vì thế nó hạn chế tới mức tối đa gặp Long, nó sợ gặp Long sẽ khiến mọi chuyện rắc rối thêm cho cả Long và nó. Long thì thừa biết đó chỉ là tin đồn vớ vẩn, nó muốn gặp Trúc nhưng Trúc cứ tránh mặt nó hoài làm thằng nhóc buồn lắm. Nó chỉ còn liên lạc và nói chuyện đc với Trúc bằng điện thoại vào mỗi buổi tối. Dù sao trong thời gian này nó cũng ko muốn làm Trúc phải gặp rắc rối thêm nữa, nó chỉ còn biết an ủi Trúc và cố gắng tìm ra thủ phạm của tin đồn ác độc đó.
HSu hôm đó, nó như 1 người mất hồn vô cảm, ko cười, ít nói, bộ mặt lúc nào cũng lạnh tanh bất cần. Nó lại lên bar nhiều hơn, lại say sưa nhiều hơn, tất nhiên việc lên lớp là ít hơn, nó lại hòa mình vào những điệu nhạc chát chúa để quên đi nỗi đau trong lòng. Nhiều lúc nó nhớ Trúc, nhớ nụ cười hồn nhiên của con nhóc, nhớ cái giọng điệu ngang ngược, nhớ cái giẩu môi dễ ghét, nhớ mùi hương ngọt ngọt, tất cả những gì thuộc về con nhóc đều khiến nó nhớ. Nó mang chiếc váy trắng Trúc đã mặc hôm sinh nhật chị Hùng ra ngắm, chiếc váy mà Trúc nằng nặc đòi trả lại…Nhưng nghĩ đến nỗi đau nó phải chịu là nó lại muốn quên đi. Việc gì phải nhớ đến 1 người chẳng thuộc về mình. Gặp Trúc nó coi như không quen biết, ở cạnh nhà nhau nhưng có gặp cũng như người vô hình hoặc xa lạ. Con nhóc lúc đầu nhìn nó với ánh mắt giận dữ trách móc…, nhưng sau nó tránh mặt Hoàng, có nhìn thấy thì nó cũng coi như ko quen biết mặc dù trong ánh mắt con bé có thoảng chút buồn.
Dung nhìn Trúc càng ngày càng ít nói, sống khép lại mà nó đau lòng, trước mặt Dung, Trúc luôn tỏ ra cứng cỏi, nó vẫn cười đùa với Dung, nhưng sau đó Dung thấy trong mắt nó buồn lắm, thỉnh thoảng nó bỏ ra khu nhà phía sau trường ngồi ngẩn ngơ 1 mình. Cả Hoàng nữa, chẳng lẽ Hoàng tin những lời đồn đại ác í đó sao, người ngoài cuộc không hiều đã đành, đằng này rõ ràng Hoàng biết sự thật mà vẫn tin. Còn Long vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Dung để hỏi han tình hình Trúc, nó biết Trúc đang tránh mặt Long. Trúc cứ khẳng định 1 mực là Hùng là người tung tin đó ra, Dung ko muốn tin điều đó, nó sợ phải hỏi Hùng, sợ Hùng nói là đúng. Nhưng…trước tình hình này nó phải hỏi cho ra lẽ.
Hôm đó, Dung chủ động gọi điện thoại cho Hùng
- Anh Hùng àh, em muốn nói chuyện với anh 1 chút đc ko?
-
- Dạ, cũng có chút chuyện, tý nữa tan học mình gặp nhau chút nhé?
-
Dung gọi điện thoại báo cho bác tài chiều nay có việc ko phải qua đón. Nó cũng ko muốn kể chuyện này với Trúc, nó sợ Trúc phản đối hoặc tức giận. Nó quyết định im lặng và sẽ kể cho Trúc sau.
Hôm đấy có tiết thể dục, là 1 tiết trái giờ nên bọn nó phải học vào buổi chiều. Sau khi học thể dục xong, Dung nói với Trúc là có việc về trước nên nó đi luôn. Trúc chuẩn bị vào lớp thì lớp trưởng phân công nó cất dụng cụ vào trong nhà kho của trường
- Sao lại là mình, hôm nay đâu phải mình trực nhật đâu?- Trúc ngạc nhiên
- Ừh, nhưng mấy đứa trực nhật tụi nó đi về hết rồi còn mỗi mình, mà mình phải lên văn phong gặp giáo viên 1 chút, bồ giúp mình với. – Lớp trưởng nài nỉ

- Ừh, thôi để mình làm đi, bồ đi lên văn phòng đi kẻo cô đợi
Trúc hì hục mang 1 đống dụng cụ vào nhà kho của trường, sau khi mang tất cả vào xong nó mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở. Nó dựa vào sau, ko biết đó là tủ đựng bóng nên số bóng rơi lả tả xuống đất. Nó hốt hoảng cúi xuống nhặt nhặt, xếp xếp. Nó ko để ý rằng có 1 bóng đen đằng sau cười nham hiểm và kéo cửa lại, khóa bên ngoài luôn.
Nó giật mình quay lại, nó ngỡ bác bảo vệ thấy cửa còn mở thì đóng lại nên nó luống cuống đập cửa kêu ầm ĩ lên
- Bác ơi, mở cho cháu với, bác ơi, cháu còn ở trong này mà!... Nó hét lên
Nhưng đáp lại lời nó là sự im lặng, nó ko biết rằng trời đã sắp tối, chỗ nhà kho của trường lại ở 1 chỗ khá khuất. Cửa lại khá dày chỉ có 1 cái cửa sổ ở tít trên cao. Nó kêu gào khản cổ, trường bây giờ đã chẳng còn ai. Nó cuống cuồng tìm điện thoại, thôi chết, điện thoại trong cặp, còn nó vẫn đang mặc bộ quần áo thể dục trên người. Nó mò mẫm tìm công tắc đèn, nó tìm thấy và bật lên, ánh đèn le lói làm nó đỡ sợ hơn trong bóng tối. Nó ngồi phệt xuống đất, nó đã quá mệt, hiện tại thì nó sợ, 1 mình trong 1 cái nhà kho tối tăm, ẩm thấp. Nó bắt đầu khóc, tủi thân sợ hãi xen lẫn trong nó. Ngoài trời sấm chớp bắt đầu nổi lên. Nó giật bắn mình nép sát vào góc tường, nó ôm chặt 2 tai toàn thân run rẩy.
Dung hẹn Hùng ở 1 quán cà phê khá đẹp và yên tĩnh. Sau khi gọi đồ uống xong, nó im lặng, nó ko biết bắt đầu từ đâu
- Coi nào, e gọi anh ra đây ko phải chỉ để nhìn e khoắng nước thôi chứ? – Hùng lên tiếng
- Thực ra…thực ra….em có chuyện muốn hỏi anh – Dung ngập ngừng
- Anh đoán nhé, chuyện liên quan đến Trúc phải ko? – Hùng ngả người ra sau cười nhếch mép
- Dạ, cũng 1 phần thôi anh ạh
- Vậy e hỏi đi, anh cũng ko muốn mập mờ nữa,

- Em nghe Trúc nói…là người tung tin đồn, rồi tối hôm trước Trúc nói anh có qua nhà Trúc mắng mỏ đe dọa Trúc nữa. Điều đó có phải sự thật ko – Dung nhìn thằng vào mắt Hùng
- Câu thứ nhất anh ko phải là người tung tin đồn, việc đó chả có gì anh phải giấu cả. Thứ 2 Trúc nói đúng, anh có qua nhà Trúc mắng và có đe dọa cô ta. Nhưng…anh nghĩ cô ta đáng bị thế
- Tại sao? Dung ngước mắt lên nhìn Hùng
- Vì cô ta là 1 người ko ra gì, lấy tình cảm người khác ra để trêu đùa
- Không phải, hoàn toàn ko phải, Trúc ko phải hạng người đó, chuyện tin đồn đó là hoàn toàn sai sự thật. E biết Trúc chẳng ve vãn anh Hoàng cũng chẳng đe dọa Minh Hồng, chỉ có Minh Hồng đe dọa Trúc thôi. Người thứ 3 là Minh Hồng chứ ko phải Trúc vậy mà Trúc chưa 1 lần đụng chạm gì đến Minh Hồng cả.
- Nhưng chuyện chà đạp lên tình cảm người khác là có thật – Hùng gằn giọng
- Chà đạp? Ý anh nói là anh HSo? Em thấy Trúc chưa có thái độ gì là trà đạp lên tình cảm của Hoàng cả, trái lại Trúc luôn trân trọng những gì Hoàng dành cho Trúc
- Trân trọng??? Em có biết nó biến Hoàng thành 1 thằng ngốc ko? – Hùng gắt lên
- Em ko hiểu?
- Con nhóc đó chủ động hẹn Hoàng đi chơi, sau đó lại lên xe đi chơi với 1 thằng con trai trước mắt Hoàng mà ko 1 lời giải thích. Thái độ của nó lại ko hề ăn năn, đằng này nó lại cứ câng câng lên – Hùng đập bàn, mặt nó đang đỏ gay lên
- Chủ động rủ Hoàng đi chơi? Bao giờ? Lúc nào? Trúc ko hề kể với e – Dung ngạc nhiên

- Tất nhiên sao cô ta nói với e đc, cô ta là loại người mưu mô mà, nếu kể với em, em sẽ cản cô ta. – Hùng cười khẩy
- Trúc chủ động rủ ư, lúc nào vậy, anh có chắc ko?
- Ừh, chắc, hôm đó Trúc nhắn tin cho Hoàng mà, trong giờ học hẳn hoi, nó còn khoe anh tin nhẵn nữa
- Trong giờ học? Em chưa bao giờ thấy Trúc cầm điện thoại nhắn tin hay giọi điện thoại trong giờ học cả. E ngồi cạnh Trúc mà – Dung suy ngẫm rồi nói
- Em chắc ko?
- Chắc trăm phần trăm, ngoài giờ học thì e ko biết nhưng trong giờ học ko bao giờ Trúc sờ đến di động, mà hôm nhắn tin là thứ mấy lúc mấy giờ anh?
- Thứ 3 tuần trước, vào lúc đó khoảng 15h20. Lúc đó bọn anh đang vào tiết học
- Thứ 3 tuần trước…lúc 15h20…xem nào….AAAA!!!! Hôm đó bọn em đang học thể dục mà, Trúc ko mang điện thoại trong người làm sao nhắn tin cho anh Hoàng đc – Dung reo lên
- Hả!???? – Bây giờ đến lượt Hùng ngạc nhiên tột độ- Vậy thì ai nhắn?
- Cái đấy làm sao e biết được, hôm đó Trúc học thể dục ở cạnh e cả buổi có đi đâu đâu, đến lúc hết tiết thể dục Trúc vào cầm máy thì nhận đc tin nhắn của Long mà. – Dung nói
- Thế…thế…Trúc ko nhắn thì…ai, rõ ràng…rõ ràng anh thấy số điện thoại của Trúc mà, anh thề đó? – Hùng lắp bắp, bấy giờ đầu óc nó đang rối tung lên, chẳng lẽ nó và Hoàng đang hiểu nhầm Trúc
- Em ko rõ nữa, trong lớp lúc đó chả có ai cả - Dung cũng bắn khoăn ko kém
Hùng bắt đầu hình dung ra…nhắn tin cho Hoàng rủ đi chơi…Trúc lại đang học thể dục, trong lớp ko có ai…sau đó Long lại nhắn tin rủ đi chơi…rồi tin đồn về Minh Hồng….rồi….. 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu nó…

- Anh biết tin nhắn đó là của ai rồi…- Hùng nhíu mày, tay nắm chặt
- Của ai hả anh? – Dung hỏi nhanh, có lẽ nó cũng tò mò về người chủ mưu lắm
- Tác giả của tin nhắn kia với tác giả của tin đồn kia chỉ là 1…chỉ có thể là….người đó thôi... anh và Hoàng hiểu lầm Trúc rồi….- Hùng ôm đầu khổ sở
- Vậy anh phải nói với anh Hoàng đi, và ngày mai thanh minh ngay dùm Trúc đi, mấy ngày nay nó khổ sở điêu đứng vì tin đồn quái ác đó lắm – Dung cười giục Hùng
- Ừh, nhỉ, để anh gọi cho nó
Nói xong Hùng bấm vội số điện thoại cho Hoàng, một lúc sau mới có người nhấc máy, tiếng nói của Hoàng lè nhè như thể đã uống rất nhiều rượu, xung quanh có tiếng nhạc chát chúa và tiếng cười nói ầm ĩ
-
- Mày lại đi uống rượu hả, suốt ngày say thế, tao có chuyện cực kì quan trọng muốn nói với mày đây – Hùng sốt sắng
-
- Không đc, chuyện này rất quan trọng, chuyện liên quan đến Trúc
- - Hoàng nghe thấy Trúc thì gằn giọng
- Khoan, Trúc bị oan,…có người muốn hại Trúc…mày hiểu lầm Trúc rồi - Hùng nói nhanh


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi