LÃO NAM NHÂN – TRÌ TỔNG TRA

Anh nghe được lời nói không chút khách khí của em trai, sắc mặt trắng bệch.

Lão nam nhân bắt đầu lục túi quần, khẩn thiết nói:"Cậu tin tôi, cậu thật sự là Địch Chân....Tôi còn có hình, tôi..."

Anh im lặng. Ví tiền của anh không thấy đâu.

Có thể khi ngã trước xe bị rơi ra, lại bị dáng dấp của Thích Tranh giống hệt em trai thu hút toàn bộ tầm mắt cho nên không biết ví tiền bị rơi, bên trong còn có tấm hình anh và em trai chụp chung.

Không có hình chụp chung, còn có điện thoại.

Trong điện thoại anh giữ rất nhiều ảnh Địch Chân mới lên đại học, anh muốn chụp hình cho cậu.

Em trai không làm gì được đành phải đen mặt đứng trước cổng trường cho anh chụp hình.

Em trai không thích chụp hình, đến nỗi trong điện thoại lão nam nhân chỉ có vài tấm hình của cậu.

Anh lấy điện thoại ra, đen thui, bị nước trên người anh ngấm hỏng rồi.

Thấy lão nam nhân mò tới mò lui, cũng chưa mò được chứng cứ, sắc mặt Thích Tranh lạnh lẽo:"Đi xuống."

Lão nam nhân đáng thương nắm chặt giây an toàn, lắc đầu xin tha thứ:"Tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự biết cậu, cậu do tôi nuôi lớn, cậu chỉ có một chiếc răng nanh bởi vì..."

Sắc mặt Thích Tranh càng khủng bố:"Im miệng. Xuống xe."

Lão nam nhân không chịu đi, Thích Tranh dừng xe ở ven đường, sau đó vòng qua chỗ lão nam nhân, cưỡng chế lôi người xuống.

Sau đó cậu vứt chiếc ô đen lên người lão nam nhân, bản thân lên xe lái đi xa, cho đến tận khi không còn thấy bóng hình của lão nam nhân trên gương chiếu hậu.

Tâm trạng của cậu không yên, trên miệng giống như sót lại mùi vị kia của lão nam nhân.

Thích Tranh rút mấy tờ giấy, hung hăng lau miệng.

Đến nơi, Thích Tranh nhìn vào gương chỉnh sửa lại bản thân, tiếc rằng cả người đều ướt, là lúc lôi kéo với lão nam nhân bị dính vào.

Thích Tranh không có ô, trong lúc nhấn chuông cửa chờ, cả người đều bị mưa tạt vào rất đáng thương.

Người phụ nữ đến mở cửa, nhìn thấy cậu, khuôn mặt dịu dàng có chút vô lực.

Thích Tranh mong chờ nhìn cô:"Tôi có thể vào không?"

Người phụ nữ kia im lặng lắc đầu.

Trên mặt Thích Tranh hiện lên nụ cười lấy lòng, cậu đưa hộp quà cho người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn thấy hộp quà còn hoảng sợ.

Cô nhận lấy, mở ra thấy đôi bông tai.

Cô ta trông hơi lớn tuổi, trên mắt có nếp nhăn.

Nhưng Thích Tranh lại yêu cô ta, gần như được coi là nhất kiến chung tình.

Đây là điều ngay cả bố mẹ Thích Tranh cũng không ngờ đến.

Hai năm trước cậu hôn mê tỉnh lại, liếc nhìn người hộ công lớn hơn cậu tầm 14 tuổi. Cô rất dịu dàng, thậm chí đôi khi nhìn có chút đáng thương.

Lại nói đến, lão nam nhân kì lạ hôm nay có hơi giống cô.

Đã li hôn, không có con, tính cách được xem là nhẫn nhịn chịu đựng.

Việc cương quyết duy nhất chính là từ chối lời tỏ tình của Thích Tranh.

Bất kể như thế nào cũng không đồng ý, không tiếp nhận.

Thích Tranh đứng ở cửa, cẩn thận nói:"Nhưng trên người tôi đều ướt rồi, có thể để tôi vào thay quần áo không?"

Người phụ nữ liếc nhìn cái hộp trên tay Thích Tranh, lại nhìn đến cơn mưa to bên ngoài:"...Chỉ có chồng trước của tôi, cậu...vào đi."

Thích Tranh đi vào, thuận tay đóng cửa.

Trong cơn mưa.

Lão nam nhân cầm ô, cuối cùng cũng tìm được ví tiền. Ví tiền đã bị xe cán qua nên hỏng rồi. Tấm hình bên trong ngâm nước đã lâu cũng hỏng.

Lão nam nhân cầm ví tiền, trong lòng đau khổ không thôi.

Tất cả giống như đã được định sẵn, tấm hình trước đây của Địch Chân cũng không còn nữa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi