LÃO PHU LÃO KHI

Kể từ lần đầu gặp mặt, cục trưởng Lục đã quá rõ Vu thiếu gia là loại tính tình gì.

Đó là một đêm của nhiều năm về trước, đồng chí cảnh sát trẻ mới nhận chức Lục Diệp hòa giải tranh cãi rất gay gắt giữa bác gái Lý và bác gái Vương về vấn đề gà nhà ai đẻ trứng ở sân nhà ai thì thuộc về ai, tới hơn mười giờ mới tan tầm.

Cảnh phục cũng không thay, anh trai trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, vai rộng chân dài mặt mũi đẹp, còn có đôi mắt đào hoa lạnh lùng cùng chiếc dùi cui giắt trên bộ đồng phục đầy mê hoặc càng làm người ta phải suy nghĩ miên man.

Hơn nữa anh trai này còn vô thức quyến rũ người khác, thế là rủ trúng Vu thiếu gia đang lái xe trong tình trạng say rượu. Vu thiếu gia xinh đẹp buông thả chẳng biết điểm dừng, giẫm phanh một cái, nửa người dò ra cửa sổ xe, “Anh đẹp, anh đẹp trai,…. add….QQ cái?

Phương thức làm quen độc đáo khác người như vậy làm chân Lục Diệp lảo đảo một chút. Anh quay đầu lại, cực kỳ muốn xem thử là trường tiểu học nào giao bài tập ít quá, để đêm hôm khuya khoắt mà trẻ nhỏ còn thang lang ngoài đường thế này.

Nhưng anh tập trung nhìn vào, lại thấy gương mặt nhỏ đỏ bừng của thiếu niên. Nhiều năm về sau, cục trưởng Lục cũng sẽ thường xuyên nhớ lại bộ dáng tươi mới của Vu thiếu gia khi ấy.

Tóc đen nhu hòa dưới ánh đèn phố thị, đường cong từ vành tai đến cằm tinh xảo đến khó thể tưởng tượng. Khuôn mặt trắng nõn, mặt mày nửa lớn nửa chưa, diễm lệ trương dương. Có thể bởi vì uống say, đôi mắt híp lại kia mềm mại ngập nước mà nhìn người khác, lại có lực câu hồn nhiếp phách giống như lốc xoáy cuốn người ta vào. Tổng kết bằng hai chữ ngắn gọn: thiếu chịch.

Chẳng qua lúc đó nội tâm trai thẳng Haruna thiết giáp hạm Nhật số một – cảnh sát Lục không hề dao động, thậm chí còn hơi buồn cười. Bởi tầm mắt anh chui qua cửa sổ xe, liếc mắt liền thấy Vu thiếu gia đang ngồi trên ghế lái còn một chân thì đặt trên vô lăng.

“Dùng chân lái xe hả?” Lục Diệp cười như không cười.

Vu thiếu gia đắc ý dào dạt, cằm nhỏ hếch lên: “Đẹp trai không?”

“Sáng tạo lắm.” Cảnh sát Lục cười giả tạo như không, đoạn đánh một cuộc điện thoại. Không bao lâu sau, một chiếc xe bán tải đã tới, trực tiếp đem cả Vu thiếu gia cả xe đưa về đồn.

Toàn bộ quá trình, theo hồi ức của đương sự Vu thiếu gia, cậu hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra, ngoại trừ gương mặt của Lục Diệp, cậu chẳng nhớ được gì khác. Chắc chắn là hồ ly tinh này đã dùng yêu pháp lên người cậu!

“Tiểu Lạc, nói chuyện làm sao tôn trọng cảnh sát Lục chứ.” Ba Vu chạy tới cục cảnh sát, sắc mặt tối tăm có thể so ngang ngửa nước cống.

Vu thiếu gia bị tạm giữ lại đồn, ngồi xổm một đêm đã thành công kéo thấp độ hảo cảm của mọi người với quan nhị đại. Chẳng có lấy một giây ngớt việc, hết đói bụng thì tới khát nước. Người khác mang cho cậu cậu còn không chịu, một hai đòi Lục Diệp đút mới được.

Tuy là người mới, nhưng nhân duyên của Lục Diệp tại cục cảnh sát khá ổn, không ít người bất bình dùm anh, đến cục trưởng cũng nhìn không nổi.

“Tiểu Lục, cậu đâu phải cảnh sát giao thông, cần gì chọc trúng thứ rắc rối này.” Sở trưởng thở dài.

Lục Diệp khi đó còn là kẻ bộ trực nhiệt huyết, tích cực hướng về phía trước: “Hơn nửa đêm rồi, con sợ tông vào người ta.”

“Loại con ông cháu cha này….” Sở trưởng vỗ vỗ vai Lục Diệp, thôi không nói thêm nữa.

Cảnh sát Lục ngay thẳng, song cũng không ngốc.

Anh rõ ràng ý tứ của cục trưởng, nhưng mặc kệ một vị thành niên say xỉn phóng xe giữa đường cái lúc nửa đêm, loại chuyện như vậy, thứ lỗi cho anh không làm được.

Một đêm qua đi, Vu thiếu gia kiêu ngạo hung hăng cũng ủ rũ, rượu cũng tỉnh, ba Vu đi công tác bên ngoài mới khoan thai tới muộn, bảo lãnh con trai.

Vu thiếu gia ngoan ngoãn như con chim cút, ba cậu nói một cậu không dám nói hai, cúi đầu nhận sai xin lỗi cảnh sát Lục, giống như Thánh Đấu Sĩ tối hôm qua chẳng phải cậu. Lục Diệp lúc ấy vừa thấy đã biết đây là một tên sợ cha nên nhắm mắt nhắm mũi tạm nghe lời thôi.

Những ngày sau đó, Vu thiếu gia dùng đầy đủ hành động thực tế để chứng mình đánh giá này. Mặc kệ cậu si cuồng vì cục trưởng Lục đến độ nào, ba cậu sắp xếp xem mắt, cậu chưa bao giờ dám nói không. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cục trưởng Lục hoàn toàn không muốn đáp lại cậu.

Bảy tám năm qua, nếu nói việc duy nhất Vu thiếu gia ngỗ nghịch với ba mình thì chính là dùng dằng mãi chưa buông Lục Diệp.

Cũng may ba Vu là một người công chính, trong lòng tỏ tường con trai mình mới là khoanh nhang muỗi bốc khói, nên chẳng cố công tìm cách khai trừ hồ ly tinh quyến rũ con trai ông ra khỏi đội ngũ cảnh sát, ném ba trăm vạn vào mặt anh. Dù rằng cục trưởng Lục cũng rất khát khao được một lần như vậy.

Dẫu nói rằng Vu thiếu gia vì cục trưởng Lục mà lớn gan phán kháng cường quyền, hơn nữa cũng không phải chịu trừng phạt, nhưng Lục Diệp nhìn đời rõ hơn nhiều so với vị thiếu gia chỉ biết ăn chơi đàng điếm và chọc ghẹo anh.

Ba Vu không quản chế chuyện này với điều kiện tiên quyết ———- Cục trưởng Lục là trai thẳng, đã vậy còn phải là trai thẳng vàng ròng 24K tuyệt đối không bị Vu thiếu gia bẻ cong.

Yêu mà không được vẫn tốt hơn so với việc Vu thiếu gia thích một gay ưa quậy quạng bậy bạ bên ngoài. Cứ cho là người khác biết chuyện, chỉ cần đổ cho câu tuổi nhỏ không hiểu sự đời là xong. 

Dù sao đi chăng nữa, kệ cho hiện tại quậy thành như thế nào, cuối cùng hai người bọn họ đều sẽ kết hôn sinh con, trải qua tháng ngày như bao người bình thường khác.

Đây chính là kết quả tốt nhất.

Nhưng thế sự vô thường, tính hướng trêu ngươi, bug lớn nhất khiến người ta không kịp trở tay của trò này đột nhiên xuất hiện.

Cục trưởng Lục thẳng như thép, anh ta cong rồi.

Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn ăn sạch con trai nhà người ta. Tối qua khi xuống tay, kỳ thật cục trưởng Lục đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tùy thời ngả bài khai chiến cùng ba Vu.

Song, phản ứng của Vu thiếu gia chẳng khác nào gió tuyết ngày đông, làm con tim mãi mới được ủ tới nóng bỏng của cục trưởng Lục nháy mắt nguội lạnh.

Anh sẵn sàng cả rồi, còn Vu Lạc thì sao?

Vu Lạc nghĩ thế nào?

Cục trưởng Lục ôm nỗi lòng phức tạp ngồi trên giường ngụy trang thành tên trai thẳng đang trong cơn xấu hổ sau một đêm tình với chàng gay nào đó.

Chờ rồi lại chờ, diễn đến độ biểu cảm cứng luôn mà chẳng có ma nào coi, Vu thiếu gia cũng không vào.

Đạo diễn Lục tròng quần rồi xuống giường, dạo quanh trong ngoài phòng mới xác nhận mình bị kẻ cúc vừa trống là trở mặt vô tình bỏ rơi rồi.

Cục trưởng Lục lấy công làm tư, gọi điện cho đội cảnh sát giao thông, sau đó tìm được con xe thể thao phô trương suồng sã của Vu thiếu gia tại một nhà hàng Tây ở mặt tiền đường cái.

À ha, giỏi lắm, mới ăn xong chùi mép là đi xem mắt ngay.

Cục trưởng Lục híp cặp mắt hoa đào, cười thật xán lạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi