LÃO PHU LÃO KHI

“Tiểu Lạc, con nói chuyện với ba con kiểu gì đó?”

Mẹ Vu đi ra, trách móc mà trừng cậu một cái, đoạn bước lại kéo cậu.

Vu thiếu gia đứng sững bất động, “Mẹ, mẹ đừng đỡ lời làm gì. Con chỉ muốn biết lý do hai năm trước Lục Diệp đi Tây Bắc có can hệ tới con không thôi. Để ba con nói đi.”

Dường như đang hoài nghi Vu thiếu gia kiếm đâu ra cốt thép chống cái thân hèn nhát từ trong xương của mình, mẹ Vu quan sát Vu thiếu gia vài bận, bực tức răn: “Sao vậy con? Sao lại vì người ngoài mà ngoan cố với ba con?”

Vu thiếu gia cố gắng nói lý: “Lục Diệp không phải người ngoài, con muốn kết hôn cùng anh ta, chung sống một đời, tụi con cũng ngủ với nhau rồi!”

Thiên thạch xuyên thủng bầu trời.

Mẹ Vu nhìn chằm chằm thân thể gầy gầy của Vu thiếu gia, có vẻ như nhất thời vô phương chịu nổi đả kích từ chuyện con trai mình bị người ta đè, bật khóc nức nở: “Con! Con sao vậy hả con, Tiểu Lạc…. Nó con sinh con hay nuôi con? Ba con với mẹ chăm lo cho con nhiều năm tới con lớn chừng này, con vì tên đồng tính luyến ái nghịch ý ba mẹ, còn ngủ cùng người ta…. Mẹ…. Mẹ thật là….”

Mẹ Vu khóc tới thở hổn hển, nghẹn ngào phát nấc cụt.

Ba Vu chạy nhanh qua an ủi: “Rồi rồi rồi, khóc hoài thế này? Cái tính bà cứ luẩn quẩn trong lòng vậy, nó chơi thì cho chơi đi, còn trẻ tuổi… Nhà mình cũng đâu phải lạc hậu kém phóng khoáng….”

Cả hai kẻ xướng người họa, nhắc khéo Vu thiếu gia cách cư xử.

Vu thiếu gia chết trân tại chỗ, biểu cảm trống rỗng, mặc kệ mẹ ôm lấy mình khóc tèm lem cả mặt mũi.

“Con là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Vu chúng ta mà, thích cái gì không thích lại đi thích đàn ông… Đùa giỡn đã đành…. Mẹ với ba con cũng mắt nhắm mắt mở….”

“Mẹ.”

Vu thiếu gia đột nhiên lên tiếng.

Cậu liếc nhìn ba Vu, lại nhìn mẹ Vu, cánh tay co quắp, hai đầu gối khom xuống, răng rắc, trực tiếp quỳ xuống đất.

“Không phải giỡn chơi, con thích Lục Diệp, thích theo kiểu muốn sinh con cho anh ấy đó.”

Hai tiếng sau.

“Rồi sao nữa?”

Trương Bạch Dương ngậm điếu thuốc, u buồn ngó Vu thiếu gia đương nằm trên giường bệnh ôm trái sầu riêng thút tha thút thít, “Mày bày đặt bắt chước tiểu thuyết quỳ, kết quả công khai không thành, lại còn tự hại mình quỳ nứt xương luôn? Em phục anh rồi, cậu chủ Vu ơi.”

( Em phục anh rồi, cậu chủ Vu ơi – Gốc là 鸡`巴都不服我就服你,于小少爷。. Hình như là tiếng lóng, em không hiểu nên edit bừa ạ)

“Thêm nữa,” Trương Bạch Dương bóp mũi lùi vào góc tường, nhìn Vu thiếu gia hết sức ghét bỏ, “Cái thói dở hơi tâm trạng xấu thì phải hít mùi thúi này ở đâu ra vậy? Cho người khác sống với chứ? Ông đây mẹ nó sắp bị mày xông chết!”

“Mày không biết thông cảm cho bệnh nhân gì cả!” Vu thiếu gia phẫn nộ muốn quăng sầu riêng.

Trương Bạch Dương bị mùi hương này làm choáng váng: “Dạ dạ dạ, ông cố nội, ngài vui là tốt rồi, phục vụ ngài là ưu tiên hàng đầu của con.”

“Đúng rồi… Mày hỏi thăm dùm tao,” Vu thiếu gia xì mũi thật mạnh, “Rốt cuộc vì sao Lục Diệp đi Tây Bắc?”

Trương Bạch Dương phấy tay đuổi mùi: “Đừng nói mày quậy um lên với ba mày tại chuyện này nhá, luẩn quẩn trong lòng rồi công khai đi?”

Vu thiếu gia liếc anh: “Ông mày ngu vậy hả?”

Trương Bạch Dương lẳng lặng nhìn cậu, khỏi cần nói cũng biết.

Vu thiếu gia cáu tiết đập sầu riêng một cách thô bạo: “Đệt! Cút mẹ mày đi Tiểu Bạch Dương! Ông mày muốn biết làm sao lại vậy? Tự mình đa tình hay sao? Trai thẳng như mày mắc gì khinh thường tao!”

Trai thẳng Trương Bạch Dương vô tội nằm thôi cũng trúng đạn, con tim này mệt mỏi quá.

“Tao nói chứ, mày được rồi đó,” Trương Bạch Dương chất vấn, “Giờ mày quậy tung trời, trước còn làm bộ hẹn hò với đối tượng được giới thiệu, che mắt ba mày, không phải vô ích rồi sao? Lúc này không sợ ba mày lạm dụng chức quyền, ép bức giáng chức cục trưởng Lục à? Hai chuyện này ở hai cấp bấc khác nhau đấy.”

Vu thiếu gia lắc đầu: “Trước nay là tao quấn lấy ảnh, ba tao hiểu đạo lý, Lục Diệp làm tốt chức trách của mình, ba tao sẽ không lẫn lộn trắng đen xanh đỏ dằn vặt ảnh.”

Trương Bạch Dương giẫm trúng chỗ đau: “Thế vụ Tây Bắc đâu?”

Vu thiếu gia cứng họng.

Đây là nguyên nhân cậu bỗng dưng nổi điên và gây sự.

Mặc kệ trước kia thế nào, cậu luôn luôn tin tưởng ba cậu tuyệt đối không lay chuyển được Lục Diệp. Mấy thứ như ba trăm vạn mua anh rời khỏi con trai tôi, cậu dám khẳng định lạnh nhạt như Lục Diệp chắc chắn trăm phần sẽ chọn ba trăm vạn vàng thật bạc thật, ngó lơ thằng con trai khờ nhà lắm của này. Ba cậu càng rõ sự thật này hơn ai hết.

Nhưng hiện tại, cậu lại không xác định.

Về phần nguyên nhân không xác định, cậu cực độ sợ hãi, không dám suy nghĩ sâu xa.

“Chuyện này mày nghĩ lại cho kỹ đi,” Trương Bạch Dương an ủi, chợt lóe ý tưởng, “Á, khoan khoan! Đúng lúc lắm, nhân cơ hội bị thương này khổ nhục kế một phen! Mày nói hiện thời Lục Diệp đè mày rồi, rất có trách nhiệm với mày còn gì? Ngay giờ này mày còn bị thương nữa, kêu anh ta chăm sóc mày, chắc ăn anh ta không từ chối!”

“Ý kiến hay mậy,” Vu thiếu gia chẳng hưng phấn chút nào, trái lại cúi đầu trông rất chi là sa sút tinh thần, cười khổ nói tiếp, “Nhưng tao hối hận.”

Trương Bạch Dương phút chốc chưa bắt được ý tứ trong lời này, cảm thấy trạng thái tinh thần của Vu thiếu gia hoàn toàn ở cảnh giới khác so với người trần mắt thịt như anh, thâm trầm tới mức có thể biên ra tám trăm vạn chữ.

Anh châm thêm điếu thuốc, “Thôi chuyện của mày, mày coi sao được thì làm. Mày nằm viện ngày một ngày hai cũng chưa xuất viện được, lỡ mà Lục Diệp tìm mày…..”

Vu thiếu gia lắc đầu: “Ảnh không tìm tao đâu.”

Vu thiếu gia đạt điểm tối đa kỹ năng tiên đoán xuất khẩu thành sự thật, sau ba ngày kể từ khi Vu thiếu gia vô duyên vô cớ xách đít bỏ trốn, cục trưởng Lục trước sau như một chưa gọi dù chỉ một cuộc.

Cứ như nửa câu thăm hỏi giả lả cũng lười.

Trương Bạch Dương nhìn Vu thiếu gia từ ngày đầu ôm trái sầu riêng gào khan, đến hôm sau ôm gấp đôi mà gào, lại đến ngày thứ ba khi sầu riêng không còn đáp ứng được nhu cầu của cậu nữa, cậu chết sống đòi đẩy xe lăn tới ống cống bệnh viện gào, quả tình tận tụy phục vụ sự nghiệp biểu lộ niềm thương tâm đến chết mới thôi.

Đưa người tới mương hôi hám, Trương Bạch Dương chạy qua thăm dò tin tức ở chỗ cô y tá.

“Hình như mấy hôm nay bệnh viện có vẻ đông nhỉ, gấp lắm hả cô?” Trương Bạch Dương nhìn từng làn sóng người đến kẻ đi vội vã, lên tiếng bắt chuyện.

Y tá trẻ nằm dài ra quầy, gật đầu: “Không, hai bữa này nhiều người vào hơn. Anh biết vụ đánh bom ngày 11.7 chưa? Bệnh nhân được đưa hết vào đây.”

Trương Bạch Dương hờ hững lục lọi trí nhớ: “Mới hôm kia phải không? Nghe nói là tên điên trả thù xã hội muốn nổ tung nhà trẻ?”

Y tá trẻ thổn thức: “Đúng rồi, mình thì sảng khoải rồi, làm hại người khác lo lắng bất an. Con của anh họ của em được gửi ở nhà trẻ đó.”

“Hả? Trên tin tức nói không có thương vong mà?”

Y tá trẻ giải thích: “Thì không ai bị thương cũng không ai chết, chỉ có vài cảnh sát thôi. Lúc ấy tên bắt cóc chó cùng rứt giậu, muốn ăn thua đủ, may mắn là cảnh sát trưởng khống chế được tình hình, nhưng vẫn nổ, đội phá giải bom làm ăn kiểu gì không biết…”

Trương Bạch Dương há hốc: “Cô, cô nói là cục trưởng cục cảnh sát?”

Y tá trẻ chớp chớp mắt: “Phải rồi, anh ấy đang nằm ở bệnh viện tụi em đây, ICU, còn chưa tỉnh nữa, lúc đó gần như không qua khỏi….”

Trương Bạch Dương ổn định lại, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách giả ngây giả ngơ lừa gạt Vu thiếu gia cho qua chuyện, mới quay đầu đã bắt gặp Vu thiếu gia đẩy xe lăn, dừng ngay sau lưng anh.

Một thau máu chó hoành tráng xối lên đầu bạn học Trương Bạch Dương, lạnh thấu tim gan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi