LÃO PHU LÃO THÊ

Ấn Lý Vân Triều ngồi xuống bồn cầu. “Chờ xíu, tôi cạo râu cho anh!… Đừng lộn xộn, nếu không tôi khoét lỗ trên mặt anh đấy!”  Thoa một đống kem cạo râu, Phùng Thiên Tự cẩn thận cạo cạo cái cằm lởm chởm kia. Chưa tới hai phút sau đã xong, dùng khăn lông lau đi kem, Phùng Thiên Tự đối diện với đôi mắt cười trong suốt.

“Cười cười cười! Ai cho anh cười! Tôi mù mới chọn nhầm tên ngu như anh.” Cơn giận có chút tiêu tan, không muốn thừa nhận nụ cười của người kia có lực hấp dẫn vô cùng mạnh, Phùng Thiên Tự xoay đầu qua. “A…!” Đột nhiên hét to một tiếng, Phùng Thiên Tự giơ tuýp kem đánh răng lên. “Sao anh luôn nặn kem từ giữa vậy hả, nói bao nhiêu lần là phải nặn từ đáy lên cơ mà! Tên khốn nhà anh có bao giờ chịu nghe lời tôi nói không vậy, anh…!

Biết quá rõ là nếu còn để người kia càm ràm thì tám phần mười sẽ vĩnh viên không chấm dứt, Lý Vân Triều vội vàng ôm cái người gì cũng tốt chỉ mỗi thích cằn nhằn Phùng Thiên Tự ra khỏi nhà vệ sinh, thuận tiện ném tuýp kem trở về bồn rửa mặt.

“Phải phải phải! Anh sai rồi! Vợ đại nhân! Anh nhất định sẽ sửa mà! Tha cho anh đi nha!” Cúi đầu nhận lỗi, Lý Vân Triều sử dụng Thái Cực Quyền (lấy nhu thắng cương)muốn lừa gạt qua ải này. “Sáng nay ăn gì a, anh đói bụng quá a! Thiên Tự, em nấu gì cho anh ăn a!”

“Ăn ăn ăn! Ăn mông anh í! Còn có, ai là vợ anh hả?! Tôi là chồng anh, chồng!” Cho dù là tôi bị đè nhưng tôi là chồng anh.

Vẫn chưa nguôi giận, Phùng Thiên Tự cũng biết mình tức giận vô lý, nhưng mà không  nén nổi. Cái tên kia, ra khỏi cửa rõ ràng là người đĩnh đạc năng lực cao, sao ở nhà lại như con sâu bị thịt vậy nè! Cả ngày bị mắng nhiết cũng không nói lại… Thật đúng là làm cho Phùng Thiên Tự hoài niệm thời gian hai người cãi nhau ầm ĩ!

Múc bát đậu tương đưa cho Lý Vân Triều, Phùng Thiên Tự cũng ngồi xuống gặm bánh bao nóng. Nhéo một miếng bánh bao đút vào miệng Lý Vân Triều, lại nhận bát múc cho hắn thêm bát nữa.

“Anh ăn chậm một chút, không ai tranh với anh, anh vội làm gì!”

“Không được … Anh hôm nay nay phải đi sớm một chút, công ty có vài bảng báo cáo đưa tới.” Hối hả ăn cho xong điểm tâm, Lý Vân Triều vắt giò chạy vào phòng mặc bộ quần áo mà Phùng Thiên Tự đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Chớp mắt, tên đàn ông lôi thôi muốn chết kia hóa thành một người trí thức đẹp giai phong thái xuất chúng.

Lý Vân Triều tay cầm cặp bước tới trước Phùng Thiên Tự, mạnh mẽ ôm lấy người có thân hình tinh tế xinh đẹp kia. “Thiên Tự, đến, hôn một cái!” Đặt nụ hôn “chóc” lên người đang sống chết giãy giụa, Lý Vân Triều cười hì hì nhìn Phùng Thiên Tự trong nháy mắt mặt đỏ hồng. “Em nha, luôn hung dữ quá à vậy mà còn thẹn thùng, thật đáng yêu!”

“Cút đi! Đáng yêu cái gì! Đàn ông hơn ba mươi rồi mà đáng yêu gì, anh cố tình chọc ngoáy tôi …!” Nổi giận đẩy khuôn mặt đẹp giai kia ra. Phùng Thiên Tự xoay người dọn bàn cơm.

Chưa từng thấy tên nào mặt dày như tên này! Mắng hắn thì hắn cười, đánh hắn thì hắn mặc cho đánh. Lúc trước hai người còn có những lúc nóng nảy to tiếng, bây giờ chỉ còn một mình Phùng Thiên Tự tự mắng tự chửi tự đánh người mà thôi, nếu người không biết nhìn thấy, còn nghĩ anh khi dễ tên Lý Vân Triều kia!

Thu dọn xong, mặc áo đi làm. Phùng Thiên Tự vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ về cuộc đời mình. Sao người đẹp giai ai cũng yêu như mình, muốn loại tốt nào mà không có?! Sao từ hồi mười mấy tuổi gặp hắn đã đui mù chọn hắn rồi!

Nhớ lại, từ khi 14 tuổi biết nhau tới nay, đầu tiên là bạn tốt, sau đó không nghĩ là đến trung học vì tò mò mà trao đổi nụ hôn đầu tiên, đến đại học vào một đêm trăng cao gió mát củi khô lửa đốt thế nào lại xảy ra đêm đầu tiên “chảy máu” kia… Sáng hôm sau, mắt to trừng mắt nhỏ xấu hổ cả ngày cuối cùng cũng xác nhận quan hệ yêu đương.

Vốn nghĩ mối quan hệ này không bền lâu, sau khi tốt nghiệp có xa nhau một khoảng thời gian, nhưng hai người đều nhớ thương nhau không chịu được, cuối cùng mặc kệ sống chết bất chấp đến với nhau. Cánh mạng gia đình cũng kinh qua, đòi chết không muốn sống cũng diễn qua, chắp tay nói câu thề nguyền bên nhau mười năm trước cũng đã nói qua …!

Bây giờ, nói trắng ra là vợ chồng lâu năm rồi, cả ngày chìm trong củi gạo dầu muối, dường như tình yêu phai nhạt rồi…!

Trong lúc công việc thư thả, Phùng Thiên Tự chống cằm đắn đo. Gần đây cảm thấy Lý Vân Triều đối với anh có chút lãnh đạm, không bằng trước kia nùng tình mật ý, không giống trước kia quan tâm âu yếm anh. Xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ là …

Không muốn nghĩ tới tình huống kia, Phùng Thiên Tự vội vàng lấy lại tình thần thu lại ý nghĩ. Mới được chốc lát, dù biết không thể nghĩ loạn nhưng đầu óc cứ vu vơ hướng theo ý nghĩ kia.

Trong chốc lát anh cau mày thở dài, Phùng Thiên Tự dứt khoát chạy đến WC ngồi chồm hỗm, khỏi cho mấy đồng nghiệp quan tâm quá đáng làm phiền.

Lấy điện thoại di động bấm gọi cho Lý Vân Triều, chờ vài giây truyền đến tín hiệu tắt máy. Ngây ngốc một lúc, mới cân nhắc bây giờ là giờ làm …! Gấp điện thoại lại, cúi đầu buông tiếng thở dài, tâm tình không biết là tư vị gì, rầu rĩ, buồn bã!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi