LÃO PHU THIẾU THÊ

“Ma trơi?” Cung Phàm tuyệt không kinh ngạc, anh đương nhiên biết cái gọi là ma trơi kỳ thật chính là lân tinh. Chỉ là có chút hiếu kì, dù sao chưa từng thấy qua.

Tỉnh Phi như hiến vật lạ nói: “Đúng vậy. Trước kia buổi tối em thường xuyên nhìn thấy qua cửa sổ.” Tỉnh Phi thanh âm càng ngày càng nhỏ, cậu sợ hãi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Cung Phàm cười cười: “Kia không phải ma trơi, đó là lân tinh, người sau khi chết, trong xương cốt có chứa phốt pho, phốt pho gặp không khí sẽ bốc cháy, khi cháy sẽ phát ra ánh sáng màu lam.”

Tỉnh Phi gật gật đầu, vẫn có chút sợ, vài câu nói của Cung Phàm cũng không thể bài trừ sự mê tín của cậu, chung quy một phần tín ngưỡng của cậu cũng là do mười mấy năm ở đây mà ra. Thế nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng Cung Phàm, đó là lân tinh, thế nhưng trên thế giới hẳn là vẫn có quỷ! Cung Phàm nhìn cậu bĩu môi giúp mình ngâm chân liền nhắm hai mắt lại.

Tỉnh Phi lau khô chân cho anh, sau đó ôm chân dài của anh đặt ở trên giường, cời áo khoác cùng quần dài ra cho anh, để anh mặc quần lót đi ngủ.

Tỉnh Phi đi ra ngoài đem nước hất đi, thời điểm vào phòng nhìn thấy Tỉnh mẫu đứng ở cửa, nhìn vẻ mặt hẳn là đang đợi mình.

Tỉnh Phi đem chậu đặt ở một bên, chuẩn bị đi thẳng vào phòng, Tỉnh mẫu lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị “Khoan đã! Tỉnh Luật đính hôn, cậu trở về chỉ có thể ở ba ngày! Tôi thật không biết cậu lấy mặt mũi ở đâu mà lại mang người đàn ông kia trở về!” Tỉnh mẫu sắc mặt vừa xanh vừa đen, bà nhìn nhìn cánh cửa sau lưng Tỉnh Phi, ánh mắt có chút trốn tránh. “ Thời điểm anh trai cậu kết hôn, cậu đừng tới, cứ gửi tiền mừng trước là được.”

Tỉnh Phi thản nhiên nhìn Tỉnh mẫu,“Con không muốn trở về, ca cũng không để con trở về.” Cậu xoay người vào phòng.

Âm lượng của hai người đã khiến vài người chú ý, Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người từ trong phòng đi ra, Tỉnh Luật say khướt, vốn nằm ở trên giường, bị Lưu Viện đẩy xuống đất. Hắn cũng không hề hay biết.

Ánh mắt Lưu Viện nhìn Tỉnh mẫu không chút nào che giấu sự chán ghét. Tỉnh Tinh nhìn Cung mẫu, đôi mắt kia thực sâu xa. Tỉnh mẫu nắm chặt hai tay, nghĩ đến con trai rất nhanh sẽ thăng chức liền nhịn xuống. Dù sao người phụ nữ này về sau cũng không ở cùng mình, chỉ cần con trai trải qua những ngày tốt đẹp, bà liền sống ở trong tiểu sơn thôn này một đời cũng không hề gì! Năm mươi vạn kia phần lớn bà đã dùng để đón người phụ nữ này về, còn lại cũng không được bao nhiêu.

Cung Phàm không biết từ lúc nào đã tỉnh, cửa không đóng, anh ngồi ở trên giường, nhìn ba người phụ nữ bên ngoài.

Chỉ vào áo gió,“Phi Phi đem tấm thẻ xanh trong ví lấy ra đây, tiền mừng cùng tiền đầy tháng đều trong đó.”

Tỉnh Phi nghe theo phân phó của anh, từ trong ví tiền của anh cầm ra tấm thẻ đưa cho Tỉnh mẫu, Tỉnh mẫu chuẩn bị tiếp nhận, lại bị Lưu Viện chặn, cô còn đang muốn giao hảo với người đàn ông này đó, cái nhà toàn người nghèo hèn phế vật này, bán con trai đổi lấy một người con rể phi phàm, mối quan hệ này cứ như vậy bị bọn họ làm cho cứng ngắc.

“Tỉnh Phi, không cần như vậy, cho hay không không quan trọng, đến thời điểm chị và anh trai em kết hôn hai người các em đến đây là được rồi.” Lưu Viện đem thẻ trả về trong tay Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không tiếp. Lưu Viện vừa thúc giục vừa đưa, Tỉnh mẫu ở bên cạnh xấu hổ đến cực điểm, sắc mặt xanh mét, Tỉnh Tinh ở một bên trầm mặc không nói, giống như cô chỉ là một người ngoài đang xem trò vui.

“Phi Phi, đưa cho họ.” Cung Phàm nói. Tỉnh Phi đem thẻ để vào trong tay Lưu Viện. Lưu Viện ngượng ngùng đẩy qua đẩy lại.

Cung Phàm nhìn Tỉnh mẫu.“Bác gái, Phi Phi được gả đến nhà họ Cung chúng cháu, trên người em ấy không có tiền, tiền đều nằm trong tay của trượng phu là cháu, em ấy cũng không thể không biết xấu hổ đòi tiền của nhà chồng. Bác gái có khó khăn gì nói cho cháu là được.”

Tỉnh mẫu cắn môi, nhìn Cung Phàm, bà có chút kinh hoảng, xoay người đi, Tỉnh Phi lui về trong phòng, đóng cửa lại, ngăn cách với bên ngoài.

Tỉnh Phi đi đến bên người Cung Phàm, đem thẻ đen anh cho cậu bỏ vào trong ví tiền Cung Phàm, Cung Phàm nhíu mày,“Lì xì phải nhận.” Tỉnh Phi nhìn anh, không có động tác, mặt Cung Phàm dần dần đen lại, Tỉnh Phi lập tức đem thẻ cầm về.

Cung Phàm đem Tỉnh Phi kéo đến trên người. Tỉnh Phi dính sát vào làn da cực nóng của anh, cảm giác được anh đang xúc động. Cung Phàm hôn môi Tỉnh Phi, hô hấp nóng hổi phả vào làn da Tỉnh Phi, khiến cho Tỉnh phi cả người có chút mơ màng.

Cảm giác Cung Phàm đang chọc vào mình, Tỉnh Phi đẩy đẩy,“Ca, đừng, trong phòng cách âm không tốt.”

Cung Phàm xem như không nghe thấy, vẫn hôn hôn bờ môi của cậu cùng vành tai. Tỉnh Phi vô lực ngồi ở trên đùi anh. Tỉnh Phi nhớ lại sự điên cuồng cùng mất kiểm soát của đêm đó. Có chút sợ, lại có chút chờ mong. Cậu hôn môi Cung Phàm, đột nhiên không muốn cố kỵ điều gì nữa. Muốn thật sự điên cuồng. Khiến Cung Phàm thoải mái.

Cung Phàm đem Tỉnh Phi đặt trên giường. Tỉnh Phi bắt lấy bàn tay đang chui trong quần áo của mình, tiếng nói mềm nhũn,“Ca, nhịn một chút, cách âm trong phòng không tốt.” Tỉnh Phi sắp khóc đến nơi. Cung Phàm nếu vẫn kiên trì, cậu khẳng định cũng vô pháp khống chế chính mình.

Cung Phàm đành phải thu tay lại, cọ cọ trên người cậu, Tỉnh Phi bị anh cọ thoải mái phát ra thanh âm hừ hừ. Cảm giác anh kề sát bên mình, hai người truyền lại nhiệt độ lẫn nhau. Nghĩ đến anh mang cho cậu cảm giác điên cuồng, trong lòng lại thập phần sung sướng.

Tỉnh Phi hít sâu một hơi, đẩy Cung Phàm ra, đứng lên, lại chạy ra bên ngoài đi lấy cho mình một chậu nước ngâm chân, ngồi ở trên mép giường, Cung Phàm nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ, Tỉnh Phi ngâm chân xong, đem nước đổ đi, sau cũng bò lên giường, giường có chút nhỏ, một mình Cung Phàm đã chiếm hơn phân nửa, Tỉnh Phi trèo lên giường nằm bên người anh, chen chúc một hồi lại cảm giác sau lưng có chút trống rỗng, thực không có cảm giác an toàn, dứt khoát ôm eo Cung Phàm, chui vào trong lòng anh, Cung Phàm không có phản ứng gì, Tỉnh Phi ngửi được mùi thuốc lá cùng mùi rượu thản nhiên trên người anh, nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng dường như nghe thấy bên ngoài có người cãi nhau, mí mắt lại nặng nề không mở ra được, cũng không muốn đi can thiệp, Tỉnh Phi trở mình, tiếp tục ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, Cung Phàm đã không có ở đây, sắc trời âm u, cửa sổ cũng nhỏ, hiệu quả lấy sáng trong phòng cũng không tốt, hình như đang là buổi tối. Sờ soạng ở trên bàn bên cạnh một lượt, đụng đến điện thoại di động mở ra nhìn, năm giờ chiều, ngủ ba giờ, trách không được đầu choáng váng nặng nề còn có chút đau.

Tỉnh Phi từ trên giường đứng lên, ra khỏi phòng, theo bản năng tìm thân ảnh Cung Phàm, Tỉnh Phi cũng theo bản năng né tránh đi qua các gian phòng khác, ra khỏi phòng ngủ, nhìn đến sân bên ngoài, nửa thân hình của Cung Phàm.

Cậu đi ra sân, liền nhìn đến Cung Phàm, Cung Phàm tư thế có phần túy ý tựa vào mui phía trước của Land Rover, đang hút thuốc, nhìn về phía trước. Có một chiếc hồ, bờ bên kia ẩn nấp sau một con đường đất lớn, mặt trời lặn còn phản chiếu trên mặt nước, trên mặt hồ xa xăm, gió nhẹ nhàng thổi, Cung Phàm đang nhìn phong cảnh, cậu thì nhìn Cung Phàm. Mà bọn họ cũng trở thành cảnh sắc trong mắt người khác.

Tỉnh Phi nhìn bóng dáng Cung Phàm không thể rời mắt đi, cả người Cung Phàm đều bị ánh sáng màu cam nhu hòa bao phủ, làm cho cả người anh cũng trở nên ấm áp mềm mại.

“Ca.” Tỉnh Phi ở sau lưng anh gọi một tiếng, Cung Phàm dập điếu thuốc quay đầu nhìn cậu, hai người đều không nói chuyện, Cung Phàm thản nhiên nhìn Tỉnh Phi, góc cạnh nhu hòa thực tinh xảo, so với lần đầu tiên gặp mặt, cả người đã có tinh thần hơn rất nhiều, lá gan cũng lớn một chút, từ một con thỏ nhát gan chỉ dám dùng lỗ tai che ánh mắt biến thành một con thỏ dám đạp anh rồi không phải sao? Thế nhưng, bản chất vẫn là con thỏ mà thôi.

Cung Phàm hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay, Tỉnh Phi do dự một chút, động tác này rất quen thuộc, các thôn dân thường xuyên dùng để gọi chó con mà. Cuối cùng, Tỉnh Phi vẫn là chịu không nổi dụ hoặc, thí điên thí điên chạy chậm về phía Cung Phàm. Cung Phàm nhắc eo cậu lên đem cậu đặt ở trên mui xe. Tỉnh Phi tách chân ra, kẹp lấy eo của anh, cằm gác lên trên vai anh, dựa sát vào Cung Phàm, hai người lẳng lặng nhìn phía trước.

Cung Phàm đột nhiên mở miệng,“Phi Phi, em hiểu cảm giác thời gian như tĩnh lặng không? Ca hiện tại đang có loại cảm giác này.” Cung Phàm thanh âm thực ôn nhu, Tỉnh Phi lần đầu tiên nghe anh nói như vậy. Cậu cọ cọ vào cổ Cung Phàm,“Em vẫn luôn có loại cảm giác được người cứu rỗi và thứ tha.”

Cung Phàm nghiêng đầu hỏi hắn,“Bởi vì thân thể sao?”

“Dạ.”

Cung Phàm cười cười,“Ca lại yêu thích nó.”

Tỉnh Phi,“……” Cái gì cũng không nói ra được, toàn bộ đầu đều vùi vào trên cổ Cung Phàm, cánh tay đang ôm Cung Phàm không được tự nhiên mà siết chặt.

Cung Phàm thuận theo tư thế cõng cậu đứng lên, hướng về trong sân, Tỉnh mẫu đang ngồi bên giếng rửa rau, Tỉnh Phi nhìn Tỉnh mẫu, đột nhiên nghĩ đến, nông thôn tương đối tiết kiệm, đồ ăn buổi tối phỏng chừng là những thứ giữa trưa họ ăn còn thừa lại. Chẳng lẽ lại để Cung Phàm ăn cái này?!

Cung Phàm cảm giác được Tỉnh Phi cứng ngắc, quay đầu hỏi cậu,“Làm sao vậy?”

Tỉnh Phi ấp úng, nói,“Ca, buổi tối để em làm cho anh chút đồ dễ ăn nhé.”

Cung Phàm nói,“Ừm.” Liếc mắt nhìn Tỉnh mẫu rửa rau, thần sắc tự nhiên, Tỉnh Phi cảm giác có khả năng anh cũng hiểu rõ.

Tỉnh Phi từ trên lưng anh nhảy xuống, chạy vào trong phòng, cầm hai trăm đồng tiền từ trong ví, lại chạy đến,“Ca, anh nghỉ ngơi một lúc trước đi, em đi mua đồ ăn cho anh.”

“Cùng đi đi.”

“A?” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, có chút khó hiểu.

“Đi trước dẫn đường.” Cung Phàm nhìn thoáng qua Tỉnh Phi. Tỉnh Phi sờ sờ mũi đi ở phía trước.

Ở nông thôn có lẽ thiếu thốn thật nhiều, nhưng có một số thứ khẳng định phi thường tốt, đó chính là rau dưa bán ra, trong thôn cũng có người nhận thầu hồ nước, có người nuôi gà. Mua một chút rau, còn có cá trích, lại mua một con gà.

Tỉnh Phi đi đến hồ nước được Lý lão đầu nhận thầu, vừa vào sân, chó ở nông thôn luôn được trói, chúng nó tựa hồ có một loại linh tính, sẽ không sủa loạn với dân trong thôn, thế nhưng người ngoài đến thì lại khác. Một con chó đen lớn đứng ở nơi đó sủa, nhưng không dám xông lại đây cắn người.

Chó lớn gâu gâu gâu, Tỉnh Phi có chút sợ, luẩn quẩn không dám tiến, vừa vặn Lý lão đầu từ trong phòng đi ra, nhìn đến Tỉnh Phi cùng người đàn ông phía sau cậu, cũng không quá kinh ngạc, sơn thôn không lớn, một chút việc nhỏ từng nhà đều có thể nghe đến. Lý lão đầu góa vợ, người bạn già đã mất từ rất lâu trước kia, có một người con trai đang lang bạt bên ngoài, rất ít khi trở về. Một mình ông ở một căn nhà đất thấp bé, nhận thầu một hồ nước, ngày qua ngày cũng rất tiết kiệm.

Tỉnh Phi có chút sợ chó, không dám đi qua,“Ông Lý, cháu muốn mua cá.”

Ông Lý cũng nhìn ra cậu sợ chó, ông đi qua vỗ vỗ đầu con chó, chú chó lớn liền im lặng, đứng yên ở phía xa xa nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

“Hôm nay đánh được đã bán hết rồi. Có điều tôi bây giờ cũng cần thu lưới, cậu đi cùng tôi đi, nhìn trúng con cá nào trực tiếp cầm lấy.”

Tỉnh Phi gật gật đầu, ông Lý trở về khóa cửa. Tỉnh Phi tính toán một chút thời gian, cậu mua gà, cũng mua xong rau rồi, chỉ còn chờ đi lấy về nữa thôi. Đi lấy cá ước chừng cần nửa tiếng, lúc về cũng khoảng bảy giờ. Thời gian cũng kém không nhiều lắm.

Hết chương 28.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi