LÃO PHU THIẾU THÊ

Hà lão đại làm việc rất có hiệu suất. Đáp ứng giúp Cung Phàm tìm người, ngày thứ hai đã tìm xong.

Ngày hôm sau, Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương còn có cả Lưu Lam đi gặp mấy người kia, làm quen một chút.

Địa điểm là do đối phương chọn, khá bí mật. Nhưng càng như vậy, Cung Phàm lại càng yên tâm.

Địa điểm gặp mặt là  một quán rượu nằm bên trong công viên cạnh sườn núi nhỏ ở số xxx đường Tây Giao, người đi lại không nhiều. Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi nhìn thấy đối phương là hai đại hán tử mới hơn hai mươi tuổi đã lưng hùm vai gấu, ánh mắt nhìn Cung Phàm mang theo một loại kính trọng.

Cung Phàm làm như không thấy ánh mắt khác thường của hai người bọn họ.

Cung Phàm châm thuốc cho hai người. Tỉnh Phi nhìn động tác của Cung Phàm, cả người liền cứng ngắc.

Người khẩn trương liền trở nên ngốc ngốc, Tỉnh Phi vươn tay cư nhiên muốn giật thuốc của hai người.

Cung Phàm nửa đường ngăn trở tay Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lập tức thanh tỉnh, chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình thực kinh ngạc. Ngượng ngùng rụt tay lại. Cũng may Cung Phàm không hỏi cậu lý do.

Hoàn hảo hai tiểu tử kia là người rộng lượng, không so đo động tác vô lễ của Tỉnh Phi. “Tôi là Hà Niên, cậu ta là Lưu Kỳ.”

“Ừm.” Cung Phàm gật gật đầu,“Tôi thì không cần phải giới thiệu, Hà lão đại hẳn đã nói qua với hai cậu. Cậu nhóc ngốc ngốc này là vợ tôi, Tỉnh Phi, vừa nãy có chút đắc tội. Còn đây là khuê mật của em ấy. Tuổi so với hai cậu không sai biệt lắm. Các cậu cứ trực tiếp gọi tên nhau đi.”

Tỉnh Phi Tiêu Dương chào hỏi với Lưu Kỳ Hà Niên. Tỉnh Phi vẫn có chút xấu hổ. Người không sợ trở nên ngu ngốc, chỉ sợ ngốc không đúng lúc. Hơn nữa, rõ ràng biết Cung Phàm có đôi khi sẽ mời thuốc người khác, mình còn muốn tráo đổi ruột bên trong!!! Ngốc không chịu được!!!

Mấy người ngồi trong quán rượu thương lượng sự tình trong chốc lát. Uống rượu. Tửu lượng của Tỉnh Phi tuy rằng không tệ lắm, thế nhưng loại địa phương này mà uống say cũng không biết sẽ làm cái gì, Cung Phàm không cho cậu uống rượu, liên luỵ Tiêu Dương cũng không thể uống rượu. Hai người ngồi ở quán rượu uống sữa. =))

Cung Phàm đưa cho hai người kia mấy tấm ảnh. Dặn dò hai người,“Các cậu lẻn vào chụp mấy tấm ảnh phạm tội của đám người đó. Chú ý an toàn bản thân. Thứ hai, không được cho hai nhóc này cùng các cậu đi vào, tiểu hài tử không hiểu chuyện, làm vướng chân vướng tay, loại địa phương này cũng không quá thích hợp với bọn họ.”

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương lật qua lật lại đống ảnh chụp, là đám nữ nhân kia. Cung Phàm nhìn Lưu Kỳ cùng Hà Niên chờ đợi để thấy được mấy tấm ảnh bị cướp, gân xanh trên trán nảy nảy, cho hai nhóc kia mỗi người một hạt dẻ, sau đó đem ảnh chụp đưa cho Lưu Kỳ cùng Hà Niên.

Hai người nhìn nhìn ảnh chụp, sau đó nói, “Được, đến lúc đó hai chúng tôi sẽ chiếu cố bọn họ.”

“Huynh đệ, cảm ơn.” Cung Phàm uống một ngụm Whisky. Đảo ngược cái chén, không còn một giọt rượu.

“Anh giống hệt như Hà lão đại nói, quả nhiên sảng khoái.” Hà Niên cười cười, thực hưng phấn. Cũng một ngụm uống cạn, Lưu Kỳ hàm súc một ít, thế nhưng ánh mắt nhìn Cung Phàm cũng thực hưng phấn.

Cung Phàm nói câu vướng chân vướng tay kia bị Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương nghe được hai người đồng thời quay sang lườm anh, thế nhưng không dám lên tiếng bác bỏ.

Đợi đến khi chuẩn bị về, Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi nhất trí đồng ý hai người ngồi ở mặt sau. Lưu Lam đành phải ngồi ở trên ghế phó lái.

“Phàm ca, anh trước kia là xã hội đen à?” Tiêu Dương ghé vào trên chỗ tựa, ánh mắt lòe lòe phát sáng nhìn Cung Phàm. Tỉnh Phi cũng giống như cún con, ngóng trông nhìn Cung Phàm.

“Không phải, hai người kia cũng không. Cơ mà không nên hỏi nhiều.” Cung Phàm hết sức chuyên chú lái xe.

“Nga.” Hai người có chút thất vọng.

“Phàm ca vừa rồi giống hệt như lão đại hắc bang trong TV, ngầu đến ngây người!” Tiêu Dương nhìn sườn mặt Cung Phàm, rơi vào tưởng tượng Cung Phàm như vậy như vậy, dẫn đàn em đi hành tẩu ngang dọc.

“Đúng vậy đúng vậy, ca của tớ vừa nãy nói chuyện thật đẹp trai. Tớ thật muốn lao vào anh ấy.” Tỉnh Phi ở đó YY (ý d*m). Mặt than của Lưu Lam cũng phải lộ vẻ đồng tình nhìn Cung Phàm.

“Phàm ca một chén rượu đã đem hai người kia thuyết phục! Nhìn tư thế uống rượu của anh, ngao ô –” Tiêu Dương hưng phấn nhìn bóng dáng Cung Phàm, học sói tru. (=)))) fanboy)

“Ca của tớ chính là có mị lực như vậy đấy!”

Kế tiếp giống hệt như Cung Phàm nói. Cung Phàm hoàn toàn mặc kệ chuyện này, Cung Phàm chỉ bắc cho bọn họ một cây cầu, sự tình còn lại hoàn toàn mặc kệ. Đôi khi ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi thăm tiến triển từ Lưu Kỳ cùng Hà Niên.

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn thấy đám nữ nhân kia ở khu phụ cận của tiệm trà sữa. Các nàng vẫn lấy đủ loại lý do để khất nợ, lúc này, Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi tuyệt không sốt ruột.

Các nàng đứng ở góc hẻo lánh, tóc màu rực rỡ. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, thế mà các nàng cơ hồ hận không thể cái gì cũng không cần mặc. Luôn đứng ở giữa mấy nam nhân thân cao mã đại lưng hùm vai gấu. Mấy người ôm ấp nhau ở trên đường lớn tuyệt không thu liễm. Sinh viên lui tới có người nhìn bọn họ chế giễu khinh thường. Cũng có thanh niên đang thời kỳ trưởng thành xao động, nhìn bọn họ diễn tuồng. Lại có chút ngượng ngùng. Nhìn thêm vài lần, đều sẽ vội vàng rời đi.

Các nàng hút thuốc, eo mông uốn éo cọ cọ dựa dựa vào mấy người đàn ông, thậm chí đi tới sờ xoạng giữa hai chân người đàn ông kia một phen. Trêu chọc hoặc là sờ nắn khuôn mặt mấy nam sinh đi ngang qua. Lãnh đạo trong trường học cũng chú ý tới chuyện này, nhưng không có chứng cớ, không thể báo cảnh sát. Chỉ có thể tiến hành quản giáo tư tưởng đối với học sinh.

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương cũng không bỏ qua ánh mắt nham hiểm oán độc hung ác của đám nữ nhân kia. Quả nhiên giống như Cung Phàm nói. Đối phương tiểu nhân như vậy sẽ không dễ dàng trả lại tiền bồi thường.

Đám nữ nhân kia muốn trả thù, bất quá đã thông minh hơn, biết trong tiệm trà sữa có camera. Không tùy tiện xông vào. Có vẻ muốn ở bên ngoài mai phục bọn ho. Thế nhưng, Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người không bao giờ đi một mình. Vẫn luôn có người đi cùng bọn họ.

Một tháng thâm nhập tìm hiểu. Rốt cuộc tìm được chứng cớ, phát hiện chứng cứ đám nữ nhân kia hít thuốc phiện và buôn bán ma tuý. Thế nhưng có vẻ hơi ít. Tỉnh Phi cùng hai người Lưu Kỳ thương lượng,  chụp nhiều ảnh một chút.

Mà Tỉnh Phi có một lần ở bên ngoài quan sát, thấy Tỉnh Tinh bước xuống từ một chiếc xe xa hoa, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên cũng xuống cùng. Hai người tình chàng ý thiếp, Tỉnh Phi trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông kia thò một bàn tay xuống dưới váy Tỉnh Tinh, tay còn lại thì vuốt ve Tỉnh Tinh. Một màn này quá mức với ghê tởm. Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người nhìn không được, liền lui về sau.

Tâm tình Tỉnh Phi lúc ấy đặc biệt kỳ quái. Tỉnh Tinh bề ngoài hoa lệ bên trong thối nát cùng dơ bẩn. Nhưng đến cùng tâm vẫn triệt để lãnh xuống, không có tâm sức đi quản bọn họ. Chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.

Thời điểm Tỉnh Phi về đến nhà. Cung Phàm đã rửa mặt xong. Đang thay quần áo.

“Em còn không trở về, anh chuẩn bị tự mình đi đón em.” Cung Phàm đem quần áo hưu nhàn vừa mặc xong cởi ra, một lần nữa thay áo ngủ. Tỉnh Phi yên lặng ghé vào sô pha, tinh thần uể oải không phấn chấn.

Cung Phàm đi tới sờ sờ đầu cậu.“Gần đây tinh thần vẫn không tốt.”

Tỉnh Phi bĩu môi, khó chịu đánh tay của anh,“Tránh ra! Đừng động vào em!” Tỉnh Phi nằm nhoài trên sô pha. Kỳ thật cậu cũng không chán ghét Cung Phàm sờ đầu cậu. Thế nhưng không biết vì sao, tâm tình thật sự rất phiền! Một bên lưu luyến đụng chạm của anh, một bên thì khi anh đụng tới mình lại có chút khó chịu.

Cung Phàm cũng không kinh ngạc, bởi vì chuyện như này không chỉ phát sinh một lần hai lần, nửa tháng trước cũng phát sinh một lần. Lúc ấy cảm xúc Tỉnh Phi càng thêm táo bạo. Vô duyên vô cớ nổi giận với Cung Phàm, sau khi phát hỏa xong cũng nhận ra mình quá phận. Ánh mắt nhìn Cung Phàm thực áy náy, vành mắt đều đỏ. Trên mắt bao quanh một vòng nước lại gần anh giải thích, lúc ấy Cung Phàm thấy khó hiểu, không phải tức giận, trong lòng chỉ là có chút khó chịu. Thế nhưng nhìn thấy Tỉnh Phi như vậy. Cũng không giận cậu. Chỉ là khi đó anh mệt mỏi, khống chế cảm xúc không tốt.

Lần này Cung Phàm liền dễ dàng nhận ra hơn. Đi qua ôm lấy Tỉnh Phi,“Làm sao vậy. Tiểu vũ trụ lại bùng nổ hửm.” Cung Phàm xem chương trình nuôi dạy trẻ, xem càng nhiều, thời điểm cùng Tỉnh Phi nói chuyện sẽ mang một ít ngữ khí dỗ dành.

Tỉnh Phi đặt cằm lên bờ vai của anh. Biết chính mình như vậy là không đúng.

“Em xin lỗi.” Tỉnh Phi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, thanh âm còn có chút ủy khuất.

Cung Phàm nâng mông cậu lên ôm cậu đi lại trong phòng,“Sao còn ủy khuất như thế? Hử?”

Tỉnh Phi được anh dỗ như vậy, mặt khổ qua rốt cuộc cười rộ lên, ở trên môi Cung Phàm hôn một cái, lại cười ha ha cùng anh cụng trán.

“Ở bên ngoài ăn cơm chưa?” Tỉnh Phi vẫn luôn bận rộn thu thập chứng cớ. Thời gian hai người ăn cơm cùng nhau trong thời điểm này rất ít.

Tỉnh Phi ngáp một cái,“Chưa ăn.” Nói xong liền giống như cún con, đầu không ngừng cọ cọ cổ Cung Phàm.“Em muốn ngủ.”

“Ăn xong lại ngủ.” Cung Phàm vỗ vỗ mông cậu. Tỉnh Phi thời gian gần đây không thích ăn cơm. Người gầy đi một vòng. Cung Phàm nói vài lần, cậu đều không nghe.“Không đói bụng. Ăn không vô!” Tỉnh Phi lại bắt đầu khó chịu.

“Ăn chút cháo.” Cung Phàm trấn an nói, Tỉnh Phi nhìn hắn, ánh mắt mở thật to, lông mi nhíu chặt, giống trẻ con khóc lóc om sòm,“Em nói em không muốn ăn cơm! Em muốn ngủ!”

“Ăn cơm xong đi ngủ!” Cung Phàm hỏa khí cũng bùng lên. Mặt đanh lại như kim cang, cứng rắn.

Tỉnh Phi nhìn thấy cái dạng này của anh liền không dám lỗ mãng. Vành mắt tích lên một tầng nước chỉ chờ rơi xuống.

Cung Phàm gọi đồ ăn ngoài. Một lát sau đã giao tới, Cung Phàm cầm cháo về trong phòng, nhìn thấy Tỉnh Phi ghé vào trên sô pha khóc đến đầy mặt là nước mắt, trong nháy mắt dở khóc dở cười, vừa tức lại vừa buồn cười.

“Anh đánh em? Khóc thảm như vậy.” Cung Phàm rút khăn tay ra lau nước mũi nước mắt cho cậu.

“Tránh ra, em không muốn ăn cơm!” Tỉnh Phi phồng má, hung tợn nhìn Cung Phàm.

Cung Phàm ôm ngực ngồi trên sô pha, nhìn biểu tình và động tác của Tỉnh Phi. Sau đó nói: “Anh phát hiện em gần đây tính tình rất lớn. Nói xem, có chuyện gì chọc đến em? Trước kia còn mềm mại, hiện tại đã biến thành con nhím.” (=))))) có bánh bao trong người nên dễ nổi nóng thôi, bà bầu nào chả thế =))

Tỉnh Phi oán hận trừng mắt nhìn anh. Xoay qua một bên không để ý tới anh.

Ngón tay Cung Phàm kêu răng rắc, chịu đựng hỏa khí,“Giận dỗi liền giận dỗi, ca không so đo với một cậu nhóc cứng đầu, đem cơm ăn, bằng không chớ có trách anh thủ hạ không lưu tình.”

Tỉnh Phi hiện tại giống như người điên. Cầm gối ôm lên ném về phía Cung Phàm, Cung Phàm nghiêng thân mình nhanh chóng né tránh, Tỉnh Phi nhân cơ hội chạy vào phòng ngủ đem cửa khóa lại.

Cung Phàm bưng cháo, chuẩn bị mở cửa, phát hiện cửa bị khóa. Hỏa khí triệt để bạo phát. Một cước đá vào trên cửa. Cửa phát ra tiếng vang thật lớn, tấm ván gỗ bị đạp biến thành mảnh vụn. Sau đó trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.

“Phi Phi, cho em một cơ hội, tiếp tục không mở cửa liền chờ bị đánh đi!” Cung Phàm lại đạp một cước vào cửa. Cánh cửa kia liền xuất hiện một cái động lớn, trên mặt đất đều là mảnh gỗ vụn. Khóa cửa cũng có chút lung lay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi