LÃO PHU THIẾU THÊ

Nghỉ ngơi tế tổ xong xuôi, người nhà họ Cung liền bắt đầu vội vàng thu gặt, lần này, ngay cả mấy người cao tuổi cũng đều phải đi hỗ trợ, chỉ có mấy đứa nhỏ là có thể trốn ở trong nhà.

Cung Phàm cũng đi cùng, chung quy ở trong này ăn uống, để người khác hầu hạ, có chút ngại.

Cung Phàm mang theo một cái liềm, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương trên trời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tỉnh Phi đang đi theo phía sau anh một chút, sắc mặt âm trầm. Tỉnh Phi có chút sợ, nhưng vẫn đi cùng anh không chịu về nhà.

Thái dương nóng cháy, Tỉnh Phi nhìn không khí u ám phía trước, một câu cũng không dám nói, mang theo bình nước cùng gói to đồ ăn vặt, cố chấp muốn đi cùng Cung Phàm.

Vẫn là Cung Phàm phải chịu thua trước, đi đến dưới bóng cây ôm chặt lấy Tỉnh Phi,“Đi về trước có được không? Trời nắng gắt lắm, đến lúc nhiệt độ tăng cao em sẽ khó chịu.” Tỉnh Phi cau mày, ủy khuất nói,“Em không muốn ngồi đợi một mình, hoàn cảnh không quen, anh không biết chán nản như thế nào đâu. Hơn nữa đợi đến lúc đó em sẽ đứng vào chỗ râm dưới bóng cây.”

Cung Phàm có chút áy náy, nhưng vẫn kiên trì,“Anh lát nữa bận rộn sẽ không thể nói chuyện với em.”

Tỉnh Phi bĩu môi, “Lúc ngồi đợi em có thể nhìn anh.”

Cung Phàm bất đắc dĩ, Tỉnh Phi ôm cánh tay anh triệt để làm nũng, tuyến phòng thủ  của Cung Phàm bị phá vỡ.

“Chờ ở đây một lát, anh về ngay.” Cung Phàm vỗ vỗ bả vai Tỉnh Phi.

“Ai da? Anh đi đâu?” Tỉnh Phi đứng ở dưới bóng cây nhìn thân ảnh Cung Phàm.

Cung Phàm không nói chuyện, vài bước liền đi xa, Tỉnh Phi đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, Cung Phàm liền trở lại, trong tay còn cầm băng ghế nhỏ.

Tỉnh Phi cười tủm tỉm đi tới ôm cổ anh, Cung Phàm hôn hôn lên má cậu, ôm eo cậu đi về hướng đồng ruộng.

Hơn mười mẫu ruộng nước, đám thanh niên một đội, người già một đội, người trung niên một đội, mọi người đều mồ hôi đầy mặt, đứng trong ruộng nước một bên thu gặt thóc lúa, một bên trò chuyện sinh hoạt thường ngày.

Thanh niên tốc độ nhanh, thế nhưng căn cơ không ổn, lúc gặt vẫn bỏ sót mấy chỗ. người già tốc độ chậm hơn, thế nhưng mỗi một nhát liềm xuất ra, vừa nhanh lại chuẩn. Đội người trung niên tốc độ nhanh nhất, hơn nữa kỹ thuật cũng tốt.

Thời điểm Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi xuất hiện bên cạnh ruộng nước, mọi người đều có chút giật mình, cật lực phản đối anh xuống dưới hỗ trợ. Nào có chuyện để khách xuống giúp làm đồng?

Người trẻ tuổi ngược lại thực vui vẻ, cái thời tiết quy quái này, ngày hôm qua âm u, hôm nay lại nắng gắt. Nhiều người hỗ trợ, tốc độ tăng thêm một chút, về nhà nghỉ ngơi sớm.

Cung Phàm đem Tỉnh Phi an bài xong, chính mình cởi áo, xắn ống quần liền đi xuống ruộng. Cung Phàm là tay mơ, tốc độ gặt rất chậm, đi sau mọi người khá nhiều.

Tỉnh Phi một bên gặm đồ ăn vặt, một bên cười tủm tỉm nhìn Cung Phàm, lúc Cung Phàm ngẩng đầu nhìn cậu, Tỉnh Phi tặng cho anh một nụ hôn gió. Cung Phàm lại cúi đầu bắt đầu cố gắng thu gặt. Bất tri bất giác, tốc độ Cung Phàm tăng lên rất nhiều, lúa thu gặt được cũng tương đối chỉnh tề.

Trưởng bối nhìn đến tốc độ cùng sự kiên nhẫn của anh, cười nói,“Mấy thằng nhóc các cậu nhìn người ta là người thành phố đi, lần đầu tiên gặt lúa, còn làm tốt hơn mấy đứa.”

Người trẻ tuổi là không thể khiêu khích, mọi người đều đề cao tốc độ muốn bỏ xa Cung Phàm, tốc độ tuy được nâng cao, thế nhưng chỗ gặt bị bỏ sót ngày càng nhiều. Thế nhưng Cung Phàm cúi đầu cũng không lên tiếng, không nhanh không chậm, căn cơ vững chắc đi theo phía sau bọn họ. Người thế hệ trước thì tiết kiệm, nhìn thấy bọn họ gặt bỏ sót quá nhiều, lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ thuyết giáo một trận.

Người trẻ tuổi đều không thích nghe người khác dong dài, tự nhiên cũng cẩn thận hơn. Khi tới khúc ngoặt của ruộng nước, có người nhìn thấy Tỉnh Phi đang ngồi dưới bóng cây, sửng sốt, nhìn nhìn Cung Phàm phía sau, cười nói,“Em còn đang thắc mắc sao đại ca lại sung sức thế, thì ra là có vợ cưng ở bên cạnh cổ vũ. Em thua không cam lòng nha!”

Người trẻ tuổi nọ quỷ khóc thần gào một trận, dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn về phía Tỉnh Phi. Tỉnh Phi nhị hóa (*ngốc) kia ngồi ở bóng cây, một bàn tay nghịch di động, một bàn tay mò vào bên trong gói đồ ăn vặt to, trong miệng còn ngậm một sợi mực khô, bẹp bẹp nuốt xuống, sau đó lại ngẩng đầu, há miệng, một tay cầm sợi mực khô, thời điểm sắp rơi vào miệng, lại nhanh chóng giật lại, sợi mực chạy mất, sau đó thật sự nhịn không được nên dứt khoát ăn luôn.

Tỉnh Phi tự lấy bản thân ra chơi trò “mèo con câu cá”. Mọi người nhìn bộ dáng Tỉnh Phi giống như trẻ con đều cười vang, mấy người lớn cười đến lắc lư đầu.

“Hắc hắc, em nói nha, thời tiết nóng như vậy, Cung đại ca sao có thể sung sức thế? Hoá ra có vợ cưng ở bên cạnh cổ vũ trợ uy. Cung đại ca không biểu hiện một phen cũng không ổn.”

“Mày lượn đi, đừng đỏ mắt với người ta, có bản lĩnh mày cũng đi kết hôn đi, đừng lôi kéo con gái nhà người ta!” Vị này có vẻ là trưởng bối của thanh niên kia. Thanh niên cười ngượng ngùng.

“Không được đâu, hai người kia là trắng trợn show ân ái ý!”

“Phải đó, gặt lúa cũng có vợ đi cùng. Ghen tị nha!”

Tỉnh Phi nhị hóa nghe thấy mọi người bên này ầm ĩ mới biết được bọn họ phát hiện ra mình, đầy mặt quẫn bách, đem gói mực khô ném sang một bên, “mèo con câu cá” cái gì chứ!

Trên mặt Cung Phàm cũng đều là ý cười, anh hiển nhiên không phải lần đầu tiên thấy được vợ ngốc như vậy, anh đã sớm chứng kiến rồi.

Cung Phàm đứng thẳng lên, cả người giống như vừa tắm xong, toàn thân đều là mồ hôi, quần cũng bó sát vào trên thân thể, còn dính cả bùn.

“Phi Phi, mang nước lại đây.” Cung Phàm lớn giọng kêu.

Cung Phàm vừa hô xong, vài người trẻ tuổi kia liền càng thêm bất bình.

“Phắc, đây tuyệt đối là show ân ái nha!”

“Đúng đó đúng đó!”

“Chúng ta cũng có nước!” Sau đó tự mình đi lên bờ ruộng uống nước. Một bên uống một bên nhìn Cung Phàm ghen tị.

Tỉnh Phi nghe được tiếng gọi, thưa một câu, buông đồ ăn vặt, cầm lấy ấm nước tung tăng tung tẩy chạy về phía Cung Phàm. Cung Phàm cũng đi về phía cậu.

Lưng Cung Phàm ướt sũng mồ hôi, trên trán cũng vậy, Tỉnh Phi vỗ vỗ làn da bị nắng chiếu đỏ bừng của anh.

“Ca, nghỉ ngơi một lát đi?” Tỉnh Phi có chút đau lòng, cậu từng trải qua loại việc mệt nhọc này, cúi có một lát thôi mà eo mỏi lưng đau vô cùng.

“Không có việc gì, cũng không phải mệt chết đi sống lại. Hơn nữa anh cũng muốn phát tiết tinh lực một chút.” Ngữ khí Cung Phàm thong thả. Tỉnh Phi mặt đỏ bừng. Ngượng ngùng liếc mắt trừng Cung Phàm.

Cung Phàm liếc liếc mắt nhìn bụng cậu, ngữ khí có chút âm trầm,“Sinh nhanh một chút, sinh xong chờ xem.”

Tỉnh Phi ấp a ấp úng kêu lên,“Này, đây cũng không phải do em! Hơn nữa, hơn nữa em như vậy còn có hơn phân nửa công lao của anh đó!”

Cung Phàm gật đầu,“Thời điểm gieo hạt rất thoải mái.” =)))))

Tỉnh Phi đầy mặt là biểu tình em mắc cỡ chết được nhìn mặt Cung Phàm đứng đắn nói đùa,“Xứng… xứng đáng!”

Cung Phàm cười cười, hôn hôn lên trán cậu,“Vào ngồi đi, rất nhanh là gặt xong đợi một lát cùng trở về.”

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi trở về ngồi yên ổn dưới bóng cây, mới quay trở lại, một đám người trẻ tuổi ngồi ở trên bờ ruộng uống nước, nhìn thấy Cung Phàm trở về, mỗi người một câu “Ây da –”, từng câu liên tiếp. Mấy người cao tuổi dở khóc dở cười,“Cái đám ranh con này!”

Một đám người nghỉ ngơi trong chốc lát, lại tất bật tầm ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thu gặt xong, cùng nhau dàn ra đường cái về nhà. Cung Phàm một tay mang theo băng ghế cùng cái liềm, một tay dắt Tỉnh Phi. Theo chân một đám người cùng nhau chiếm đường cái.

“Anh này, hai người có thể không cần show ân ái ở trước mặt em được không, cô gia quả nhân đó.” Một thằng nhóc kêu rên nói, dẫn tới một đám người phụ họa.“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ôi dào ôi, cậu như vậy chỉ có thể làm cái cọc cô đơn thôi, cậu nhìn anh Phàm xem, người ta bận bịu cả một buổi sáng, eo không đau, chân không mỏi, cậu xem các cậu đi, một đám che eo, vẻ mặt thận hư, chưa già đã yếu, cô gái nào sẽ thích cậu chứ.” Thằng nhóc da đen biểu diễn cơ bắp.

“Cút đi trẻ trâu!”

“Tam tử, đừng tưởng rằng ông đây không phát hiện ra cậu vừa xoa eo!”

“Phắc diu, đừng ăn nói bừa bãi a, thân thể ông đây rất khoẻ đó!”

Người lớn nghe được gân xanh trên trán co giật không ngừng,“Ranh con, Anh cả chị dâu cũng dám trêu đùa! Thiếu đánh hả!”

“Tổ tông ơi, cháu không có nói bừa nha, anh Phàm, anh nói xem anh có mệt không?” Mọi người đều hướng về phía Cung Phàm tề mi lộng nhãn. Cung Phàm cười cười không trả lời bọn họ! Tỉnh Phi đều xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe mà chui vào.

“Người xem, trầm mặc liền đại biểu cam chịu!”

“Một đám thận hư, đừng ngày nào cũng rúc trong nhà chơi điện tử xong nghĩ tới mấy cô nàng nóng bỏng!”

Người lớn kia lắc đầu, dở khóc dở cười, dứt khoát mặc kệ đám thanh niên này.

Mặt trời gay gắt, nhóm con dâu đã làm xong cơm trưa chờ đợi đám đàn ông trở về. Một đám người lớn nhỏ đã sớm đói đến mức bụng đánh trống, ngửi được mùi cơm, cước bộ đều nhanh hơn, chỉ có Cung Phàm cùng Tỉnh Phi ở phía sau chậm rì rì về nhà.

Thím Liễu nhìn thấy Tỉnh Phi đi theo sau một đám đàn ông, có chút trách cứ,“Thím còn đang hỏi con đi đâu, bọn họ đi thu gặt thóc lúa, con đi cùng làm gì? Bụng mang thai, thời tiết lại nóng, đám người kia toàn là đàn ông con trai, con mà xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Tỉnh Phi biết bà lo lắng cho mình, đuối lý, cười làm lành. Cung Phàm vỗ nhẹ mặt cậu: “Thím, em ấy hơi yếu.”

Thím Liễu cười ha ha,“Phụ nữ yếu ớt là tốt! Chứng tỏ cuộc sống hạnh phúc. Mau nhanh lên vào ăn cơm đi.”

Một đám người chia thành ba bàn, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi ngồi ở bàn của tiểu bối, trên bàn đồ ăn xào nấu phối hợp, cả nhà ăn đến vui vẻ, người trẻ tuổi không thích uống rượu đế, chỉ uống rượu gạo nhà mình nhưỡng, mùi thơm, vị cũng tốt.

Tỉnh Phi ngóng trông nhìn, Cung Phàm lại không cho cậu uống. Đám người trẻ tuổi cũng không châm rượu cho Tỉnh Phi, cho dù nghịch ngợm chút nhưng không phải không hiểu chuyện, bà bầu sao có thể uống rượu chứ!

Thím Liễu bưng cho Tỉnh Phi một phần canh gà hầm từ sáng lại đây. Hương vị bay vào mũi. Dẫn tới một đám thanh niên đỏ mắt nhìn cậu, nước miếng tràn lan.

“Thím Liễu, thím thiên vị nha. Ngao –”

“Đúng vậy, đúng vậy, cô à, kỹ thuật hầm canh của cô là nhất.”

Thím Liễu cười mắng,“Ranh con, đây là để cho bà bầu uống, đi uống sữa đi!”

Tỉnh Phi cười ha ha, dường như cố ý trả thù những người đó không cho mình uống rượu gạo, cố ý đem canh gà đảo lên đảo xuống, khiến hương thơm bay ra. Sau đó dưới ánh mắt thèm thuồng của bọn họ, múc cho Cung Phàm một chén.

“Anh, nếm thử di, thím Liễm hầm canh không tồi.” Tỉnh Phi cười tủm tỉm uy cho Cung Phàm.

Một đám cọc cô đơn nhìn xem đến đỏ mắt, ngao ngao kêu to,“Ngao – lăn đê con bê, em cũng muốn cưới vợ!”

Hết chương 55.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi