LÃO VƯƠNG KHÔNG MUỐN LẠNH

“Vương gia, Vương gia nào, tao…..” Tên cầm đầu còn chưa nói xong đã bị đàn em mình khẽ nói gì đó rồi lôi đi.

Nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt tên cầm đầu bỗng vô cùng vi diệu.

Vương gia ở Tô Thành đã khởi nghiệp từ một xưởng sản xuất chế phẩm nhựa từ thập niên 80, chính là hộ gia đình đầu tiên ở Tô Thành có tài sản đến hàng vạn, thập niên 90, Vương gia bắt đầu chuyển sang mảng y phục và ăn uống, kiếm lời đầy bồn đầy bát, trước đó không lâu, Vương gia đã khai trương trung tâm mua sắm do chính mình đầu tư, thị trưởng còn tự mình đến cắt băng khánh thành.

Tóm lại, đây tuyệt đối không phải người hắn có thể trêu vào.

“Hôm, hôm nay coi như bọn mày gặp may! Tao, tao…..”

Tên cầm đầu lắp bắp, mí mắt run rẩy nhìn Vương Chiêu Mưu vài lần, trông thấy nụ cười nửa miệng của đối phương, lập tức ném gậy bỏ chạy luôn.

Mấy tên đàn em sững sờ một lúc, rồi thấy đại ca mình chạy cũng lập tức chạy theo, như thể sau lưng có sài lang hổ báo, chậm một chút sẽ bị xé xác vậy.

Cảnh tượng đảo ngược chỉ trong chốc lát, rất nhiều chủ sạp kinh ngạc vô cùng, không khỏi nói nhỏ với nhau, ánh mắt nhìn thanh niên cũng đầy kính sợ.

Vương Chiêu Mưu không thèm để ý tới đám lưu manh kia, cậu chỉ quan tâm đến thiếu niên cùng đứa bé mà anh đang che chở.

“Còn đứng lên được không?” Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn gương mặt thiếu niên.

Thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng những đường nét đẹp đẽ đã dần dần hiển lộ, khuôn mặt góc cạnh lập thể, giống như đang giao nhau giữa ngây ngô và thành thục.

Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt đen và sáng của thiếu niên, gương mặt này quả thực có hơi giống Lãnh Diệp.

“Có thể.” Tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng, như thể đang cố chứng minh điều gì đó, anh dùng một tay ôm cháu mình và cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

Vương Chiêu Mưu nhìn một lớn một nhỏ, đáy lòng quay cuồng, cậu đã đoán được đại khái rồi, nhưng nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, cậu vẫn cảm thấy không sao tin nổi, người này chính là phụ thân của Lãnh Diệp, thần long kiến thủ bất kiến vĩ trong truyền thuyết – vị chủ sự tính tình ủ dột cổ quái, thủ đoạn lại tàn nhẫn của Lãnh gia.

Theo lời đồn, trước kia vị chủ sự Lãnh gia này từng lưu lạc trong dân gian, đã chịu không ít khổ cực, sau đó tình cờ được người Lãnh gia tìm được, rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, quay về nhận tổ quy tông, còn tiếp nhận sản nghiệp của Lãnh gia.

Năm đó Lãnh gia tìm lại được đứa trẻ đã thất lạc của nhà mình, đó vốn là chuyện vui mừng lớn, nhưng họ không hề đưa tin, cũng không thấy đứa trẻ kia xuất hiện, có lời đồn nói dung mạo nó xấu xí, nhưng sau khi Vương Chiêu Mưu nghiêm túc nhìn một hồi, cậu phát hiện gương mặt niên thiếu này thực sự không có một chút tì vết.

Cho nên rốt cuộc là vì sao anh ta lại không muốn xuất hiện trước công chúng?

Quý Liên Hoắc bị nhìn chằm chằm tới mức mặt cũng nóng lên, nhưng vẫn âm thầm ưỡn ngực, bàn tay căng thẳng tới mức nắm chặt mấy thứ đồ bên dưới.

Quý Đại Bảo bị nắm tới mức vẻ mặt vặn vẹo.

Nhưng trong lòng nó đang có thiên sứ nhỏ cởi truồng, thổi lên những âm thanh vui vẻ.

Chân chú nhỏ vẫn ổn!

Bi kịch không lặp lại nữa!

Mình sống lại cũng không uổng phí!

Quý Đại Bảo vừa vui vẻ được hai giây, khoé miệng đã lại rũ xuống.

Dù chân chú nhỏ không gãy nhưng vẫn còn cuộc sống khổ cực năm năm tiếp theo đang chờ hai người họ.

Chú nhỏ và mình vẫn sẽ bị ông cậu kia đánh, vẫn phải ở căn phòng chứa đồ dột nát kia, bản thân mình còn sẽ bị ốm rất nhiều lần, có một lần còn suýt ngỏm, chú nhỏ vẫn sẽ phải chịu khổ cực, trải qua hết những trắc trở rồi dần dần ở nên lạnh băng vô tình.

Nhưng tất cả những chuyện này giờ đã có cách giải quyết rồi.

Quý Đại Bảo thu hết can đảm, vỗ nhẹ lên gương mặt mình, lại chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương, sau đó quay đầu giơ đôi tay nhỏ bé lên với thanh niên trước mắt.

Đại ca bế bế!

Hy vọng anh thức thời một chút, không nên ép tôi quỳ gối xuống cầu xin anh!

Vương Chiêu Mưu trầm tư, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ.

Dù mình coi thường Lãnh Diệp vì nó bước trên con đường trải sẵn, rất nhẹ nhàng trở thành chủ tịch Lãnh thị, dù làm những chuyện não tàn đến mức nào cũng có người che chở, nhưng mình không thể coi thường thiếu niên trước mặt được.

Tình huống của Lãnh gia tương đối phức tạp, thời trẻ làm giàu ở nước ngoài sau đó mang theo một lượng lớn tài chính quay về cố hương, thiếu niên này chính là kẻ đã tận dụng tài nguyên theo cách tốt nhất để Lãnh gia có thể nhanh chóng trụ vững gót chân tại Hoa quốc, rồi sau đó phát triển lớn mạnh từng ngày, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn lưu loát khiến người khác phát sợ, không khó tưởng tượng một khi mình đắc tội anh ta thì tương lai sẽ gặp phải hậu quả gì.

Có khi mình còn không sống nổi tới khi Vương thị phá sản ấy chứ.

Vậy nếu……giờ mình dốc toàn lực trợ giúp hai cha con này, vậy có phải tập đoàn Vương thị sẽ có kết cục khác không?

Vương Chiêu Mưu suy tư hồi lâu, trong lúc nghĩ mãi chưa ra thì bỗng thấy nhóc con trong ngực thiếu niên đang vô cùng đáng thương quay đầu, chậm rãi vươn tay nhỏ ra với mình.

Ô, đây không phải Lãnh tổng sao?

Ô, bé đáng thương.

Ô, thằng nhóc mi cũng có ngày hôm nay à?

Ánh mắt Vương Chiêu Mưu khẽ nhúc nhích rồi duỗi tay về phía nhóc tỳ, sau đó nó lập tức nắm chặt lấy một ngón tay mình như thể nắm cọng rơm cứu mạng.

“Ông chủ?” Lão Tề ở bên cạnh khẽ nhắc nhở ông chủ của mình, men say còn chưa hết hẳn, đừng có kích động rồi ôm luôn con nhà người ta đi.

Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn đứa bé trong ngực thiếu niên, ẩn ẩn cảm giác được chút khác thường.

Đứa bé còn nhỏ như thế đã biết lấy lòng mình, đây là chuyện bình thường sao?

“Đại Bảo, có vẻ rất thích anh.” Quý Liên Hoắc cố gom hết dũng khí khẽ nói câu này, ánh mắt gần như không dám đối diện với người kia, tai đỏ như máu.

Vương Chiêu Mưu hồi thần, hơi hơi mỉm cười với thiếu niên.

“Con trai cậu rất đáng yêu.”

Nhưng tương lai nó sẽ trở thành đại ngốc X.

Nghe cậu khen, mặt Quý Liên Hoắc càng đỏ hơn, nỗ lực thẳng eo trước mặt Vương Chiêu Mưu.

“Quay xe lại chút đi.” Vương Chiêu Mưu quay sang bảo lão Tề, sau đó tùy ý nhìn sạp trái cây của thiếu niên, “Tiện thể mua chút hoa quả.”

Lão Tề sửng sốt nhìn ông chủ của mình đang bắt đầu chọn trái cây trên sạp.

Trước đây có bao giờ cậu ấy làm những việc này đâu.

Siêu xe vẫn dừng bên đường, những người bán hàng xem náo nhiệt xong cũng quay lại sạp hàng của mình, ông Vu cũng về sạp mình, nhưng chốc chốc lại liếc sang bên cạnh.

Vương thiếu gia cầm túi nylon, Quý Liên Hoắc lại lần nữa cõng Quý Đại Bảo lên lưng, tuy trên mặt vẫn bụi bẩn nhưng ánh mắt sáng ngời chọn táo cho thiếu gia.

Anh toàn chọn những quả to đẹp nhất, sau đó Vương thiếu gia nói “lấy thêm ít quýt nữa”, Quý Liên Hoắc lại lấy một chiếc túi khác chọn những quả quýt đẹp nhất ra.

Quả là người bán hàng có lương tâm nhất con phố này.

Chọn hai túi lớn xong, Vương Chiêu Mưu lấy tiền ra, nhưng thấy thiếu niên không cân mà đưa luôn túi cho lão Tề.

“Không cần tiền đâu.” Quý Liên Hoắc lắc đầu, lắp bắp nói, “Anh, anh là ân nhân của tôi.”

Nói xong, mặt thiếu niên cũng đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng trốn tránh, bối rối tới mức cong cả ngón chân lên.

Vương Chiêu Mưu cười cười, giơ tay trêu chọc Quý Đại Bảo mấy lần, sau đó tạm biệt Quý Liên Hoắc rồi bước lên xe.

Nhìn chiếc xe rời đi, Quý Liên Hoắc hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, tới khi nghe thấy tiếng cười của ông Vu, Quý Liên Hoắc mới quay đầu lại, đỏ tai nhìn ông.

“Hôm nay cháu may mắn gặp được quý nhân, nhưng cứ nghe lời ông đi.” Ông Vu liếc nhìn nửa quả sầu riêng trên xe đẩy của Quý Liên Hoắc, “Ngày mai, ngày kia, sau này cháu cũng đừng tới đây bán hàng nữa.”

“Cháu phải bán nốt nửa quả này.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc kiên định.

“Cháu muốn bán sầu riêng hay muốn gặp lại vị Vương thiếu gia kia?” Ông Vu dường như chỉ liếc mắt đã thấu tâm tư của Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc vô thức nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, không nói một lời.

“Nghe ông khuyên một câu, việc hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, vị Vương thiếu gia kia sao có thể luôn che chở cháu, đám lưu manh kia cũng sẽ không buông tha đâu, cháu hiểu không?” Ông Vu tận tình khuyên bảo, “Hôm nay nếu Vương thiếu gia kia chỉ tới muộn một chút, bọn chúng sẽ đánh gãy chân cháu, nếu cháu gãy chân rồi, ai chăm lo cho Đại Bảo?”

Quý Liên Hoắc không nói gì, cúi đầu nhìn chỗ hoa quả còn lại trong thùng giấy, xé một tấm bìa cứng rồi ghi hạ giá.

Ông Vu thấy thế, lấy tờ mười đồng nhàu nát trong túi ngực của mình ra đưa cho Quý Liên Hoắc.

“Tiểu Quý, ông không hại cháu đâu, cháu cầm tiền đi, đi khám bệnh cho Đại Bảo thì chính cháu cũng khám một chút xem, ăn nhiều gậy như thế, ít nhất cũng mua chút dầu hoa hồng thoa lên, đừng để lưu lại bệnh căn.”

“Cháu không thể cầm tiền của ông được.” Quý Liên Hoắc lắc lắc đầu, đẩy tiền lại cho ông Vu.

“Nghe lời! Trái cây này mới trả có một nửa tiền, không có tiền ngày mai làm sao cháu nhập hàng được?” Ông Vu cố giằng co với Quý Liên Hoắc, nhưng lại một lần nữa thấy cái đầu xù nho nhỏ nhô lên sau lưng anh, bàn tay nhỏ bé của Quý Đại Bảo đang cầm tờ một trăm mới tinh.

Quý Đại Bảo đắc ý vung vẩy tờ tiền, đây là tiền khi nãy Vương Chiêu Mưu lấy cớ trêu chọc đã nhét vào áo mình, sau khi mình cẩn thận nắm một lúc lâu mới lấy tờ tiền vẫn phẳng phiu ra.

Quý Liên Hoắc nhìn thấy tiền liền ngây người, cầm tờ một trăm trong tay Quý Đại Bảo nhìn đi nhìn lại.

“Vị Vương thiếu gia này…….” Ông Vu hơi dừng lại, nhìn Quý Liên Hoắc lần thứ hai nhìn theo hướng xe rời đi, một lúc lâu cũng không dời mắt được, ông bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tối đó Quý Liên Hoắc cõng Quý Đại Bảo đến phòng khám, bác sĩ khám một lúc lâu, kê thuốc xong còn tiêm một mũi vào mông Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo ngủ gà ngủ gật trên đường về, nghe thấy Quý Liên Hoắc đi trả nốt tiền trái cây còn thiếu.

“Xin lỗi ông chủ, tay ông có vết bẩn, có thể lau tờ tiền này một chút không?”

“Có thể giữ giúp cháu tờ một trăm này không, chờ sau này có tiền, cháu sẽ tới chuộc lại.”

“Cháu xin ông……”

Giọng thiếu niên khẩn cầu, nhưng Quý Đại Bảo thực sự buồn ngủ không chịu được, ngáp một cái rồi ghé vào lưng chú nhỏ ngủ mất.

×××

Vương Chiêu Mưu lên xe không bao lâu thì có điện thoại, màn hình hiển thị người gọi đến là “ông bô”.

Rũ mắt vuốt ve di động một lúc, Vương Chiêu Mưu mở điện thoại nắp gập, nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, Vương Chiêu Mưu bất giác ngừng thở, nghe phía đối diện nói trước.

“Chiêu Mưu?”

Giọng nói quen thuộc khiến lòng Vương Chiêu Mưu đầy bi thương, ba năm trước đây cậu đã tổ chức tang lễ cho ba mình, cũng tận mắt nhìn quan tài chôn xuống đất, giờ bỗng dưng được nghe lại giọng ông bô, tâm trạng đương nhiên rất phức tạp.

Còn hơi sờ sợ nữa.

“Thằng ranh kia! Nói chuyện!” Ba Vương rống lên, giọng khỏe vô cùng.

“Bảo mày đi đón em trai, mày đi kiểu gì mãi không đến hả, tao bảo Trường Quý đi khéo giờ nó cũng bò đến trường rồi!”

Trường Quý là con rùa đen do ba Vương nuôi, năm đó ông qua đời rồi, Trường Quý cũng vẫn khỏe mạnh.

Có Vương Chiêu Mưu chủ trì, cuối cùng nó cũng kiếm được phú bà rùa khác, sau đó đi ở rể.

“Con đang trên đường.” Vương Chiêu Mưu thanh thanh giọng đáp, nhớ tới đủ thứ chuyện lúc trước, giọng cậu chợt bình tĩnh lại, còn lộ ra một chút dịu dàng.

“Con có chuyện muốn bàn với ba.”

“Chuyện gì?” Ba Vương vô cùng cảnh giác, “Lại muốn mở trung tâm thương mại à?”

“Không phải.” Vương Chiêu Mưu tháo bớt cúc áo sơ mi trên cùng.

“Con muốn đổi tên cho Tập đoàn Vương thị.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi