Edit: melbournje
?
Anh chị của Dư Vũ bận quá, đứa nhỏ mới để bảo mẫu trông hộ, cô ấy đưa thằng nhóc đi công viên chơi mà lại cùng các bảo mẫu khác ngồi tán gẫu, không có chú ý tới Dương Dương. Chờ lấy lại tinh thần đã thấy chỉ còn xe đồ chơi của Dương Dương, bên trong còn có một đống tiền!
Bảo mẫu rất sợ hãi, lại không dám nói ra, chỉ tự mình ở bên ngoài tìm, vẫn là buổi tối, bà của Dư Vũ nói muốn nhìn đứa nhỏ, mới biết thằng bé đã mất tích.
Dư Vũ rất nhanh đặt vé máy bay về, đứa cháu này anh luôn luôn yêu quý nó, hiện tại ra ngoài năm năm có trở về hay không thì không quan trọng, Dương Dương không thấy đâu mới chính là vấn đề lớn nhất!
Lúc đến nơi đã là hơn rạng sáng một chút, mở ra điện thoại ra, liền thấy vài cuộc gọi nhỡ.
"Alo, tìm được rồi sao?"
"Tìm được rồi tìm được rồi! Em đừng lo lắng, Dương Dương không có chuyện gì, chỉ bị dọa tí thôi."
Dư Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi,
"Vậy là được rồi, nhớ trấn an thằng bé cho tốt, mà thế nào lại bị mất tích thế?"
"Bị một đôi vợ chồng đánh thuốc mê mang đi, may mà có một cô gái tốt bụng ngăn cản bọn buôn người, bằng không Dương Dương hiện tại không biết đi đâu về đâu rồi!"
Dư Vũ gật đầu, "Nhớ cảm ơn người ta thật tốt."
"Cô gái ấy đã sớm rời đi rồi, được cục cảnh sát khen ngợi cũng không muốn, lại còn hi vọng không cần tiết lộ tin tức của mình, thật là một người tốt, có cả video đấy nhưng thấy không rõ mặt, Dương Dương nói cô gái kia còn bị thương."
Dư Vũ rất cảm kích, không có người nọ thì nhà anh loạn thành cái dạng gì rồi.
Cúp điện thoại, Dư Vũ hướng tới chỗ bán vé, định mua vé về lại Hoành Điếm, lướt Weibo một chút, xem lại video quá trình cứu Dương Dương. Video rất mơ hồ, có thể nhìn ra người quay clip đứng không gần, trong đó ầm ĩ tiếng cãi nhau, tâm điểm của video đúng là một cô gái trẻ cùng một đôi vợ chồng trung niên nói cái gì, rồi sau đó giống như tranh chấp với nhau, cô gái kia bị ngã trên mặt đất.
Dư Vũ sửng sốt một chút, zoom lại gần, đem mặt cô gái kia kéo thật to, thoạt nhìn càng mơ hồ.
Anh đột nhiên xoay người bỏ đi, gọi một chiếc taxi, trở về tiểu khu, lúc này đã tầm 3 giờ sáng.
Dư Vũ gõ cửa, đi lại một hồi lâu mới có người nổi giận đùng đùng tới mở cửa.
"Hơn nửa đêm mà anh làm cái gì đấy?!"
Thư Trữ dùng tay gãi gãi đầu mình vài cái, trừng mắt nhìn anh.
Dư Vũ hiện tại đứng trước cửa nhà cô, thân cao hơn 1m8 cùng cửa cũng không kém bao nhiêu, mồ hôi đầy đầu, bình thường luôn là bộ mặt quái đản hôm nay đột nhiên đứng đắn hẳn lên, ánh mắt thâm thúy, gắt gao nhìn cô.
Đột nhiên cô bị một đôi bàn tay to kéo vào trong lòng, mặt chạm vào ngực của anh, âm thanh thịch thịch thịch trực tiếp truyền đến bên tai.
Thư Trữ sửng sốt, cả người ngốc nghếch, ánh mắt mở to thật to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Dư Vũ vừa ôm xong cũng sửng sốt, mình, mình, mình, mình đang làm cái gì?!
Hai người đồng thời lui lại, Thư Trữ trừng mắt nhìn anh, mắt của Dư Vũ thì liếc loạn xạ chỗ nọ chỗ kia, chính là không nhìn thẳng Thư Trữ.
"Anh làm gì thế?!"
Dư Vũ thấy cô phòng bị, nhất thời trong lòng hoảng loạn, "Tôi, tôi chỉ ôm một chút để cảm ơn dũng sĩ cứu người thôi!"
Ánh mắt Thư Trữ nhíu lại, bán tin bán nghi nhìn anh.
"Cô không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi, cô không đáng giá đâu mà tôi phải lợi dụng!"
"Tôi có sắc đẹp, có tài, có tiền, không phải là anh thích tôi rồi chứ?"
"Xùy xùy xùy! Tôi chỉ là cảm ơn cô mà thôi, đứa bé cô cứu chính là cháu tôi!"
Nói xong Dư Vũ cũng sửng sốt, thì ra kích động như thế là vì cô ta cứu Dương Dương thôi sao?
"Họ hàng của anh sao?"
Ánh mắt Thư Trữ nhíu lại, nguy hiểm nhìn anh.
Dư Vũ sờ sờ cổ, gật đầu, "Cháu của tôi..."
"Mẹ nhà anh! Muốn cảm ơn không biết chờ ngày mai hãy đến à! Nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa xong ôm người ta, tôi nói cho anh biết đừng hòng chiếm tiện nghi!"
"Nè! Cô giảng đạo lý cái gì chứ, tôi đây không phải là rất kích động thôi sao, cô hung dữ cái gì..."
Dư Vũ nói có vài phần ủy khuất, Thư Trữ ngẫm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự rất hung dữ?
"Lại nói, cô cũng không có gì tiện nghi chiếm hết..."
"Tử Ngư này! Mẹ nhà anh!!!"
"Đùng!" Thư Trữ đem anh nhốt ở ngoài cửa.
Dư Vũ sờ sờ mũi, lại đi xuống gọi xe tới sân bay.
...
Phân cảnh diễn quá ít có điểm cộng duy nhất chính là được về sớm, thời điểm anh đến sân bay cũng không vội vàng trở về ngay mà là gọi một cuộc điện thoại.
"Rốt cuộc có tới hay không đây?!"
Một chiếc xe thể thao dừng ở trước mặt anh, người đàn ông trong xe đeo kính râm, tóc ở trán vuốt hết lên, khắp nơi tản ra một hơi thở phô trương.
"Em zai à~"
Người tới huýt sáo một hơi, rồi sau đó gọi anh, hưởng thụ ánh mắt của những người xung quanh.
Dư Vũ nhanh chóng mở cửa ra, "Đi nhanh đi, đi nhanh đi!"
Một bộ mặt không kiên nhẫn, người kia cũng không vội, chỉ cười nói, "Em zai đi quay phim có mệt hay không nhỉ?"
"Dư Bắc, anh nói chuyện cho tử tế vào được không?! Mở cửa kính ra đi, bí quá..."
Dư Bắc không thèm để ý bĩu môi, "Xe của anh hình như là hỏng rồi nha~"
Rồi sau đó lại nghiêm túc, "Cô gái kia sống ở dưới lầu nơi em đang ở à?"
Dư Vũ sửng sốt, "Ai cơ?"
"Cái cô gái cứu Dương Dương ý, anh muốn đi cảm ơn cô ấy!"
"Anh tới đón em vì chuyện này?"
Dư Bắc gật đầu.
Dư Vũ nhìn nhìn sườn mặt của anh ta, không thể không thừa nhận, Dư Bắc tuy rằng không có đẹp trai tinh xảo như mình, nhưng cũng có một loại mị lực khác thường, gái theo như tre già măng mọc, trừ thích tiền của anh ta ra thì còn thích mặt của anh ta nữa.
...
"Không cần đâu, tự em cảm ơn cô ấy là được!"
Dư Vũ làm bộ như không thèm để ý nói.
"Anh nói với em người này chính là có lương tâm đấy, bởi vì cứu Dương Dương mà cả người đều bị lôi ở trên đất, còn bị thương nữa, làm sao không được cảm ơn tử tế được chứ?"
"Vậy cũng không cần anh tới, anh đây là cảm ơn người ta hay là câu dẫn người ta chứ!"
Dư Vũ bĩu môi.
"Hả, thế nào mà anh cảm thấy ngữ khí này của em có chút lo lắng nha~"
"Lo cái rắm, em đang nói cho anh biết đây, cô ấy tuy rằng là người cứu Dương Dương, nhưng đại diện một người đi cảm ơn là được, anh không cần thiết đi tìm người phụ nữ như đàn ông kia để chịu kích thích đâu!"
Dư Bắc cười xấu xa, "Anh rất thích kích thích!"
"..."
...
"Tiểu khu này không tệ, còn phòng trống không? Anh cũng muốn mua một phòng!"
"Không có, không có, bán hết rồi!" Ngữ khí này kèm theo sự không kiên nhẫn, người này đi theo anh đến đây, không biết vì sao bản thân anh lại không muốn để ai nhìn thấy Thư Trữ. Phải thừa nhận, Dư Bắc này là cao thủ tình trường, nếu như lầu trên kia không có đầu óc để bị lừa rồi làm sao?
Dư Vũ mở nước tắm rửa, Dư Bắc vắt chéo chân ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra, không biết lại là cùng ai nói chuyện vui vẻ.
Tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy anh ta giơ quyển sách trên tay lên trêu đùa, "Em trai à, em còn muốn học nấu ăn sao?" Dư Vũ chột dạ, trừng anh, "Liên quan gì tới anh chứ!"
Dư Bắc sờ sờ bông tai, "Lần trước ai nói đàn ông nấu cơm thì giống như đàn bà nhỉ!"
Lời này là Dư Vũ nói, lúc trước Dư Nam Lễ nấu cơm cho vợ bị Dư Vũ nói là đàn bà, kết quả hiện tại bản thân anh lại mua sách dạy nấu ăn, Dư Bắc thật sự tò mò người này gần đây đã xảy ra chuyện gì.
"Em đây cũng không thể luôn luôn đi ra ngoài ăn chứ? Anh biết rằng hiện tại em có bao nhiêu tiền mà!"
"Ra vậy~" Dư Bắc cười một tiếng, một mặt không tin, Dư Vũ có thể là vì tiết kiệm tiền mà tự nấu cơm? Lời này nói ra đến Dương Dương sáu tuổi còn không tin!
Dư Vũ sấy tóc, Dư Bắc nhàm chán đi ra ban công, đột nhiên ngây người.
"Đại Ngư nè, em đi lại đây..."
"Sao?" Dư Vũ tắt máy sấy, không kiên nhẫn đi tới.
"Cô gái kia em biết là ai không?" Anh ta chỉ vào phía dưới, Dư Vũ nhìn thử.
Này... Không là lầu dưới kia sao?
"Đại Ngư, anh trai em đối với cô gái kia, là vừa gặp đã yêu!"
"..."
"Các em ở chung một tiểu khu, giới thiệu cho anh một chút đi, hạnh phúc tuổi già của anh xin nhờ em!"
"Ha ha, đáng tiếc em không quen cô ta!"
Anh vỗ vỗ vai Dư Bắc, nói câu đó rồi lại đi vào phòng.
"Không quen cũng được, chúng ta đi xuống là quen ngay thôi!"
"Người đó có chồng rồi!"
"Cái gì?" Dư Bắc sửng sốt.
"Người ta đã kết hôn, đang ở với chồng! Hai người họ tình cảm rất tốt, thường xuyên thấy bọn họ rải thức ăn cho chó, nghe nói rất nhanh sẽ có con thôi!"
Dư Vũ phụng phịu, bộ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Dư Bắc một mặt tuyệt vọng, "Ông trời ơi, ông đây khó khăn lắm mới tìm thấy tình yêu của đời mình, ông liền đối xử với tôi như vậy sao!"
Dư Vũ vỗ vỗ vai anh, một mặt nghiêm túc, "Ai bảo trước kia anh luôn đùa giỡn người khác, anh xem đấy, ông trời không bỏ qua cho ai cả."
Dư Bắc thất vọng ngồi trên sofa, Dư Vũ ngồi ở bên cạnh, "Không có chuyện gì đâu, anh còn có vài hồng nhan tri kỷ mà..."
Dư Bắc lắc đầu, "Điều này có thể giống nhau sao..."
Dư Vũ: "..."
Đúng, không giống với cô gái kia thôi.
"Đúng rồi, chúng ta đi thăm ân nhân đi!"
Dư Vũ giật khóe miệng, "Để em hỏi trước xem cô ấy có rảnh hay không đã, người này rất bận, rất ít khi ở nhà!"
"Được, em hỏi đi."
Dư Bắc hiện tại đối với chủ đề ân nhân cũng không dậy nổi hứng thú gì.
Dư Vũ lấy ra điện thoại, gửi một tin nhắn.
Đang đùa chơi với Hoàng Mao dưới sân, Thư Trữ mở điện thoại ra nhìn thấy,
「 Lầu trên là đồ ngốc: Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, không có chuyện gì thì đừng ở bên ngoài! 」
Thư Trữ theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn nhìn bầu trời còn chả có mấy đen.
"Đồ ngốc..."
Cô nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, sau đó tiếp tục chơi với Hoàng Mao, "Hoàng Mao, đến đây, tiếp tục nào!"
Dư Vũ trừng mắt nhìn tin nhắn với Thư Trữ, người nọ xem không hiểu hay sao mà không rep?!
"Đại Ngư, xem cái gì đó..."
"Không có gì! Đêm nay anh sẽ không ở lại nơi này chứ?"
"Đương nhiên... Không!"
Thấy Dư Vũ mặt từ khẩn trương dần thả lỏng, còn nói, "Thế nào mà anh cảm giác em không muốn anh ở đây nhỉ? Anh đi đây!"
"Ài, không thể nào!"
Dư Vũ giữ chặt lấy anh, vẫn là đừng để cho anh ta đi xuống, nhỡ đâu không nhịn được bắt chuyện với người ta thì sao?!
"Anh ở chỗ này ăn cơm đi."
Dư Bắc triệt để ngây người, người này muốn nấu cơm cho anh?
Dư Vũ nấu hai bát mì sợi miễn cưỡng có thể ăn, Dư Bắc vừa ăn vừa kể lể, "Khó ăn như vậy mà em cũng không biết xấu hổ giữ anh lại sao? Anh nói em nghĩ quẩn thế nào muốn học nấu ăn chớ, em không phải người có năng khiếu nấu ăn đâu~"
Dư Vũ không để ý anh ta, tiếp tục ăn món mì mình nấu, "Hiện tại tay nghề không được tốt thôi, nếu em đây luyện tập nhiều nữa thì hơn cả đầu bếp nhé? Ai nói không có năng khiếu chứ? Các người cũng nói em không có năng lực làm diễn viên, sớm muộn gì em cũng hot cho các người xem!"
"Được được được, em có chí khí, em giỏi rồi, tranh thủ cướp cái giải ảnh đế đi rồi lại tát vào mặt anh đây này!" Dư Vũ hừ lạnh một tiếng, ăn cơm xong, Dư Vũ lau miệng, "Rửa chén đi!"
"Wow, có người đãi khách như vậy sao?" Dư Bắc gào to đứng lên, Dư Vũ một mặt lạnh lùng, anh ta không tình nguyện cầm bát đi vào bếp.
Dư Vũ thấy anh nghiêm cẩn rửa bát, khẽ đi tới ban công nhìn nhìn, được, về nhà là tốt rồi.
Dư Bắc dọn bát, chợt nghe em trai mình nói, "Được rồi, anh có thể đi rồi!"
"!!!"
Dư Vũ đưa anh ta xuống lầu, đến lầu 4 thì Dư Bắc đứng lại.
"Thực không ở đây sao? Chả lẽ hôm nay không gặp được ân nhân!"
"Đúng, cô ấy không ở đây, đi nhanh đi thôi!"
Đuổi Dư Bắc đi xuống dưới, đột nhiên "Cành cạch!"
Cửa phòng 249 mở ra...