Edit: melbournje
?
Trong đầu Dư Vũ trống rỗng, chỉ thấy máu của Thư Trữ chảy ra cùng gương mặt tái nhợt.
Xe cứu thương chưa có tới, anh cũng không dám làm gì, hơi thở của Thư Trữ thì mong manh, máu ở đầu không ngừng chảy ra, đã một thời gian rất lâu rồi anh không thấy màu đỏ của máu đó.
Dư Vũ nhẹ nhàng nắm tay của cô, ghé vào bên cửa xe, run run đưa tay vào muốn sờ mặt cô, hai chân bước tới. Bên cạnh khắp nơi đều là kính thủy tinh, Hoàng Mao thì ghé vào bên cạnh, kêu "gâu gâu gâu" đầy nức nở.
Lưu Gia là một y tá, khi nhận được điện thoại báo rằng có tai nạn ô tô, cô cùng một vị bác sĩ khác tìm đến nơi đó.
Người đàn ông kia cô biết, là Dư Vũ.
Một vị minh tinh nhỏ, cũng coi như là thần tượng của cô, người này diễn rất hay. Có video anh ấy diễn rồi up lên mạng làm cho cô rung động, nhưng nhìn trên mạng không bằng hiện tại, anh ấy ghé vào bên cửa sổ xe, còn bị kính thủy tinh làm xước xát, máu nhỏ xuống.
Người này không hề hay biết, một người cao hơn 1m8, giờ đây nhìn chằm chằm bên trong xe, miệng lải nhải nói, mặt đầy nước mắt, khóc thành một đứa ngốc.
Nhưng anh vẫn còn nhớ rõ, không thể đụng vào đầu của bệnh nhân bị thương.
Ở bệnh viện.
Bác sĩ ở bên trong phòng giải phẫu, Lưu Gia sửa sang lại này nọ, liền thấy minh tinh nhỏ kia ngơ ngác ngồi dưới đất, trên người đầy vết máu loang lổ, khó mà nhận ra là ai, quần áo nhăn nhiều nếp, bên cạnh anh là một con chó vàng, tha thiết nhìn vào phòng giải phẫu.
Bên trong kia là một cô gái, thật hạnh phúc.
...
"Thế nào rồi? Thế nào rồi?"
"Tạm thời không có chuyện gì, bệnh nhân bị chấn động não, xương cốt không gặp vấn đề gì lớn, nhưng trong thời gian ngắn không được xuống giường đi lại, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thì rất dễ lưu lại di chứng."
Thấy Hoàng Mao, bác sĩ nhíu mày, "Bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào."
Dư Vũ gật đầu, "Được, tôi đem nó đi ngay."
"Để tôi nhờ y tá băng bó tay cho anh." Bác sĩ nhìn tay anh nói.
Dư Vũ gật đầu.
Thư Trữ được đẩy ra, anh chạy nhanh đến, nhìn người độc miệng thường hay nói móc anh hàng ngày, hiện tại lại yếu ớt nằm ở trên giường bệnh, anh đi qua, ngồi xổm xuống.
"Phá Thư, mau tỉnh dậy đi."
Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt cô, lại nhanh chóng rút lại, tay cô truyền nước biển nên lộ ở bên ngoài, Dư Vũ nhẹ nhàng dùng chăn che tay lại cho cô.
Anh sờ tay cô một chút, vẫn rất lạnh, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng nắm, sưởi ấm cho cô.
Anh ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại sờ sờ bàn tay lạnh ấy, lấy điện thoại ra, gọi cho Dư Bắc.
...
"Mẹ nó, tiểu chung tình của anh như thế nào rồi?"
Dư Vũ cũng không thèm nhìn anh, "Cho em một phòng bệnh VIP đi."
"OK."
"Thế nào? Rơi vào rồi sao?" Anh cười như không cười mà nói.
Dư Vũ nhìn về phía anh, biểu cảm có chút ngưng trọng, gật gật đầu, còn nói.
"Đem con chó này về chăm sóc giúp em vài ngày nhé." Anh sờ sờ Hoàng Mao, lần này nó thực sự làm cho anh phải nhìn bằng con mắt khác.
Dư Bắc gọi một cuộc điện thoại, Thư Trữ đã được đưa đến phòng VIP, Dư Vũ ở bên cạnh ngồi một hồi lâu, sờ sờ mặt cô, lúc này mới nghiêm mặt đi ra.
"Ai làm?" Là em dâu, hay là một em gái rất tốt trong ấn tượng của mình, Dư Bắc cũng có chút tức giận, càng không cần nói đến tâm tình của Dư Vũ hiện tại.
Sắc mặt Dư Vũ càng thêm đáng sợ, "Bị ông đây tìm được, ông đây sẽ khiến cho kẻ đó không bao giờ hết phiền toái!"
Vỗ vỗ vai anh, Dư Bắc thở dài, khó khăn lắm nó mới đứng đắn được, chắc là to chuyện rồi.
Dư Bắc dắt Hoàng Mao không tình nguyện đi rồi, Dư Vũ ngồi ở bên cạnh Thư Trữ trợn tròn mắt nhìn cô, đáng tiếc cô luôn luôn không có mở mắt đáp lại.
Rạng sáng 4 giờ.
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy sốt rồi!" Dư Vũ hoang mang chạy đến.
Bác sĩ đi lại, đo nhiệt độ và nhìn miệng vết thương của cô, hỏi Dư Vũ,
"Lúc nào thì bắt đầu như này?"
"Vừa rồi không lâu, hơn 3 giờ vẫn chưa có chuyện gì."
Biểu cảm Dư Vũ có chút gấp rút, nói chuyện rất nhanh, vì có rất nhiều bệnh nhân khác do người nhà chăm sóc không kĩ, mà ảnh hưởng đến trị liệu.
Y tá đi lại tiêm, nghe xong có chút kinh ngạc, bệnh nhân phát sốt lúc rạng sáng, người nhà đã lập tức gọi bác sĩ, có khi người này đã được chăm sóc cả đêm.
Bởi vì là phòng VIP nên có y tá túc trực ở đây 24h, chú ý tình huống của bệnh nhân, mà người này vẫn chăm bệnh nhân không ngủ, cảm tình của bọn họ đối với anh, đại khái là tốt lắm.
"Cậu cũng đi ngủ đi, bệnh nhân không có chuyện gì, nguyên nhân là do miệng vết thương, phát sốt cũng là chuyện bình thường."
Dư Vũ gật đầu, nhưng anh không ngủ. Làm sao mà ngủ được chứ, cứ nhắm mắt lại, tất cả đều là một màu đỏ, Thư Thư còn nằm ở đằng kia, anh không chăm, trong lòng anh không nỡ.
Ngày hôm sau, một giờ chiều, Thư Trữ mới mơ mơ màng màng mở mắt, trong đầu đau như là bị kim đâm, nói cũng nói không nên lời, chỉ đau đến không làm gì nổi, cô định lắc lắc đầu.
"Thư Thư, đừng nhúc nhích, ngoan." Anh đưa tay ra đỡ Thư Trữ.
"Đau~" Thư Trữ gian nan phát ra một tiếng, thanh âm khàn khàn ôn nhu.
Trong lòng Dư Vũ như nổ ra đến nơi.
Cô lại bắt đầu bắt đầu chuyển động, đầu như muốn nổ tung vậy.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không nên động đậy, ngoan ngoan, để tôi xoa xoa cho cô nhé, cô không cần hoảng." Dư Vũ đè cô lại, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, vùng thái dương của cô bị băng bó, lại là chấn động não, căn bản không thể nào xoa được thái dương.
Dư Vũ nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng và nói, "Không đau không đau."
Thư Trữ rất nhanh đã lại ngủ thiếp đi, Dư Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, động tác trên tay không ngừng, mãi cho đến khi không vuốt được nữa mới nhẹ nhàng buông ra.
"Phá Thư, cô yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cô." Trong mắt anh lóe lên sự tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên anh lộ ra biểu cảm như vậy, đáng tiếc Thư Trữ đang ngủ, nên không có thấy.
"Bệnh nhân tỉnh rồi thì có thể cho cô ấy ăn thức ăn lỏng, lúc rửa mặt phải chú ý miệng vết thương, không được gặp nước, đầu của cô ấy còn chưa thể động đậy, tuyệt đối không nên làm cho cô ấy hoảng..."
Dư Vũ nghiêm cẩn, tỉ mỉ nghe bác sĩ nói, còn hỏi vài câu, thật sự là một biểu cảm nghiêm trọng trước nay hiếm có.
"Anh trai phòng kia đối xử với bạn gái thật tốt."
"Đúng vậy, hai ngày nay cũng chưa thấy anh ấy ngủ, luôn luôn thức chăm chị kia."
"Tối hôm qua tôi còn thấy anh ấy cầm khăn lông, rửa mặt cho cô ấy, thật ôn nhu. Chậc chậc, loại đàn ông tốt này chắc không dành cho mình đâu?"
Hai y tá đang trực ban nhàm chán, vừa vặn nói chuyện bát quái chút.
"Há mồm ra nào."
Thư Trữ rất là không quen với bộ mặt ôn nhu dịu dàng này của Dư Vũ, hai ngày này đầu đau, lại ù tai, người này thường thường ở bên tai cô thì thầm linh tinh.
Muốn bảo anh ngậm miệng lại thì nói không nên lời nói, hôm nay vừa tỉnh lại, miễn cưỡng có chút tinh thần, Dư Vũ liền một mặt ôn nhu đút cô ăn cháo.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vì đói, nên cũng gian nan há mồm, ăn một miếng.
Cô ăn thật sự chậm, còn có một chút cháo ăn không hết, hơi hơi dính ra khóe miệng.
Dư Vũ dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau, tiếp tục ôn nhu, "Đến đây, lại ăn thêm chút đi."
Ăn cơm xong Dư Vũ rửa bát, Thư Trữ nhìn bóng lưng của anh, có chút ngây người, người này không có quỷ trên thân sao?
Đến cùng vì đau đầu, cô không tỉnh bao lâu, lại mơ hồ hồ ngủ mất.
Trước khi ngủ nhìn bóng lưng Dư Vũ, khóe miệng cô hơi vểnh lên, trong lòng lại hơi hơi ngọt.
Lúc Dư Vũ thấy cô đã ngủ, anh đi qua, nhẹ nhàng hôn mũi cô, đi ra phòng bệnh.
"Tốt, tốt." Y tá cứng ngắc duy trì nụ cười, nghe anh nói hơn mười phút.
"Anh ra ngoài bao lâu ạ?" Y tá khẽ cười, bệnh nhân nơi này đều là các khách quý của cô mà.
"15h30 về."
"..." 15h30 về thì có bao nhiêu lâu đâu mà anh dặn tôi nhiều vậy để làm chi?!
Dư Vũ đi rồi, y tá lại thảo luận.
"Wow, anh ấy nói gì mà lâu vậy?"
"Người đó là sợ chúng ta chăm sóc không tốt cho bạn gái của anh ấy."
"15h30 anh ấy về, anh ấy dặn khi bạn gái tỉnh thì cho cô ấy ăn cháo đã ninh để trong nồi, cũng không cần cho cô ấy ăn nhiều quá. Còn cái gì mà rửa mặt thì rửa nhẹ nhàng, mở cửa sổ hơi h, chú ý không được để bạn gái anh ấy lộ người ra, còn nữa..."
"Được rồi, đừng nói nữa, anh trai này kĩ tính thật đấy."
"Đúng vậy, mà mấu chốt là không biết cô bạn gái này có tỉnh trước khi anh ấy về không nữa."
...
Lúc Dư Vũ đến, anh cũng gọi vài người cơ bản đến đây.
"Đại Ngư, nghe nói chị dâu bị xe đụng phải?"
Dư Vũ gật đầu, "Tôi vội chuyện của Thư Thư, nên không để ý bên kia, bọn họ đã xóa sạch tất cả bằng chứng, cảnh sát điều tra không ra."
"Còn bằng chứng là camera ở trên đường thì sao?"
"Cơ bản thì đã dọn dẹp sạch sẽ."
"Mẹ nó, vậy còn gì nữa?" Lưu Cư An kinh ngạc nói, tốc độ như vậy, xóa toàn bộ camera theo dõi ở mấy tuyến đường, quyền lực không nhỏ.
"Chỉ có đường ** là còn, nhưng mà quá nhiều xe, phía trước lại có vài chỗ chắn camera nên căn bản tìm không thấy."
"Bên cục cảnh sát thế nào?" Trang Minh cau mày.
"Đã lập án, nhưng không có động tĩnh."
Nhất thời có chút trầm mặc.
"Đại Ngư, sợ rằng người này cũng cứng cáp đấy."
Mắt Dư Vũ trợn to, "Cứng thì thế nào? Mẹ nó chả lẽ tôi để hắn ta đâm chết người phụ nữ của mình sao?!"
Chưa đã chưa ngủ hai ngày, mắt có tia máu đỏ, lúc này anh mở to hai mắt, cộng với cảm xúc bên trong khiến anh hoàn toàn khác với trước kia.
Trang Minh đè anh xuống, "Không cần tức giận, chỉ cần không phải lãnh đạo cấp cao, thì tôi có thể can thiệp."
"Chẳng qua cậu đã nghĩ kĩ chưa thôi? Chắc chắn sẽ phải nói vụ này với ba mẹ cậu, lần này sợ là căng đây."
Có 49 nhà chính trị gia ở thành phố, rất dễ gặp phải nhân vật lợi hại, mấy người Trang Minh cũng là lo lắng anh xảy ra chuyện gì mà thôi.
"Được rồi, tôi có suy nghĩ riêng của mình, các cậu giúp tôi để ý một chút, xem có thể tìm ra người dó không."
Mấy người gật đầu, Dư Vũ liền phải đi về.
"Mới đến có tí như vậy, ăn một chút gì rồi đi đi?"
Dư Vũ lắc đầu, "Không được, Thư Thư còn đang ở bệnh viện."
Vừa đi ra khỏi cửa, điện thoại liền vang lên, anh vừa nhìn, là ba anh.