LẦU DƯỚI 249, LẦU TRÊN 251

Edit: melbournje

"Bác ạ..."

(Sorry mọi người nhé, chương trước nữa gì đó mình có edit rằng Thư Trữ gọi mẹ Dư Vũ là mẹ, nhưng mà thật ra là bác gái, sorry mngggg nhiềuuuu)

"À, Thư Thư sao, tối nay các con về ăn cơm đi, mẹ cùng Liên Thắng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn rồi, con cùng Đại Ngư về nhé, họ hàng của nó cũng đã ở đây rồi, con tới ra mắt chút đi."

Ánh mắt Thư Trữ hơi hoảng sợ, "Con, chúng con, đã chuẩn bị đồ ăn hết rồi, không, không đi được ạ!"

"Ôi trời, không có gì không có gì, đêm ba mươi về..." Đỗ Thành Lan ở đầu bên kia liên miên khuyên cô.

Thư Trữ đem ánh mắt cầu cứu chuyển tới Dư Vũ.

Tiếp thu được tín hiệu nên Dư Vũ cười, đem mặt đi lại, dùng ngón tay điểm điểm trên môi, ý không cần nói cũng biết.

Đầu bên kia điện thoại vẫn còn đang khuyên bảo cô, Thư Trữ cắn răng một cái, dán môi lên.

Kết quả người không lương tâm kia lại chu môi lên, Thư Trữ phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.

"Thư Thư à, các con về đi, mẹ cùng Liên Thắng đều..."

Cô lại cắn răng hôn qua, Dư Vũ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhận điện thoại.

"Alo, mẹ, con..."

Anh đi ra ngoài, ở ban công nói với mẹ mình mấy câu, mới đem điện thoại đi vào, đưa cho Thư Trữ, còn chưa có cúp máy.

Giọng nói Đỗ Thành Lan lộ ra vài phần hưng phấn, "Thư Thư à, khi nào muốn về thì về nhé, có chuyện gì để Đại Ngư làm, nếu nó làm khó con thì nói với mẹ, để mẹ giúp con trị nó!"

"Được ạ, cảm ơn bác gái."

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, liền cúp điện thoại, Đỗ Thành Lan cũng không nói một câu nào bảo bọn họ về hôm nay nữa.

"Anh nói với mẹ anh gì đó?"

Dư Vũ híp mắt cười, quơ quơ đầu, "Bí mật."

Thư Trữ liếc trắng mắt, bưng đồ ăn đã chuẩn bị lên trên bàn, nghĩ đến mẹ Dư Vũ nhiệt tình với cô, bèn nở nụ cười.

Mẹ của Trình Đoạn Dịch không quá thích cô, cũng không thể nói rõ là không thích nhiều hay ít, dù sao bà ấy cũng không thích anh ta tìm đến cô.

Năm ba mươi anh ta đi qua chỗ cô một chốc, mẹ anh ta liền luôn luôn gọi điện thoại, chưa bao giờ từng mời cô tới chơi, cũng không cùng cô nói chuyện nhiều.

Mẹ Dư Vũ tự gọi mẹ với cô, tuy rằng hơi đột nhiên, hơi kỳ quái, nhưng Thư Trữ quả thật là cao hứng. Điều này làm cho cô cảm giác bản thân mình được chờ mong, chứ không phải là bị ghét bỏ.

Mẹ và ba của Dư Vũ, thoạt nhìn đều rất thích cô, nếu hai người kết hôn, hẳn cũng sẽ không có nhiều mâu thuẫn gia đình lắm.

Đem đồ đặt ở trên bàn, nghĩ tới cười cười, lại đột nhiên cứng ngắc ngay tại chỗ, quay đầu nhìn Dư Vũ.

"Dư Vũ, ba anh là Dư Liên Thắng." Giọng cô có chút lạnh lùng, lưng của Dư Vũ cứng đờ, cả người đều ngơ ngác.

Lộ, lộ rồi sao?

"Cho nên anh là con trai của phú hào, trách không được..."

Rất nhiều nghi hoặc bỗng chốc liền có đáp án, vì sao lúc lên tòa án ba anh có thể cung cấp nhiều tin tức như vậy, vì sao Nhiễm Thanh nói anh lấy tiền để theo đuổi...

Dư Vũ thấy hốc mắt cô đỏ lên, mới biết là chọc phải cô rồi, tính cách của Thư Thư thoạt nhìn không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt, trên thực tế đối với người được cô để vào trong lòng, cô sẽ không chịu nổi một sự lừa gạt.

Cô có sợ hãi, cô đem bản thân mình bảo hộ như vậy, mà bị người cô tín nhiệm lừa gạt, sẽ khiến cô không tìm thấy cảm giác an toàn, cô hi vọng hết thảy đều sẽ không vượt qua phạm vi nhận thức của mình.

Dư Vũ làm vậy, cô sẽ nghĩ anh chỉ trêu đùa với cô. Nếu bạn giấu một cô gái chuyện gia đình bạn giàu có, lấy sự nghèo khổ tới gần cô ấy. Mặc kệ là vì thử tình cảm hay gì, cô ấy sẽ nghĩ là bạn sợ cô ấy ngại bần yêu phú, đó là sự không tôn trọng với con gái.

"Anh không cố ý..."

"Đi ra ngoài!"

Ánh mắt cô hồng hồng, Dư Vũ nhìn mà thấy khó chịu trong lòng, không dám chọc giận cô, chỉ theo ngón tay cô đang chỉ mà đi ra ngoài.

"Đi đi!" Cô đóng cửa lại.

"Thư Thư! Hiện tại anh đứng ở cửa, chờ em tha thứ cho anh, em không tha thứ cho anh, anh sẽ đứng mãi ở đây! Thư Thư, anh yêu em."

Anh hô to một câu này với bên trong, Dư Vũ dựa vào ở trên cửa, ngồi xuống.

Thư Trữ ngồi trên sofa, nước mắt theo gò má chảy xuống, Dư Vũ cũng lừa cô, vậy còn ai đáng tin nữa?

Hoàng Mao cùng Phì Mễ ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn cửa, Hoàng Mao còn chạy tới gãi gãi, không hiểu sao tự dưng anh lại bước đi?

Nồi lẩu ở trong phòng bếp tỏa mùi ra, khắp phòng toàn mùi lẩu, Phì Mễ meo meo kêu hai tiếng, còn trong đầu Thư Trữ thì toàn là giọng nói và ngoại hình của anh.

Gia đình anh, cùng thân phận mồ côi của cô, có phải thật sự luôn luôn tồn tại cùng nhau không?

"Thư Thư!" Dư Vũ vẫn còn ở ngoài cửa, thường thường gọi hai tiếng.

Ánh mắt Thư Trữ nhìn TV, lại không biết bên trong đang chiếu cái gì.

Bảy giờ rồi đến chín giờ, hai tiếng.

Ánh mắt cô lại chuyển tới quần áo trên sofa, mới nhớ tới anh chỉ mặc một cái áo lông ở bên ngoài.

Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài còn có tuyết.

Cô không cảm thấy gì đứng lên, đi qua.

Suy nghĩ một lát, chậm rãi mở cửa.

Người đàn ông bên ngoài lập tức ôm chặt lấy cô, đem mặt cọ cọ ở đỉnh đầu cô.

"Thư Thư, lúc anh quen em, anh đã rời nha phấn đấu tự lập. Anh cũng chưa từng nói với ai về gia đình của mình, sau này yêu em, ở cùng với em. Anh liền không dám nói, anh biết em chán ghét sự dối trá, nhưng anh không phải cố ý, Thư Thư, anh xin lỗi vì đã lừa em..."

"Ba anh là ai, không liên quan gì tới quan hệ của chúng ta, anh thích em, anh muốn vĩnh viễn ở cùng em."

Anh nâng mặt cô lên, nhìn mắt cô, đem thành ý của anh, tình yêu, toàn bộ đặt ở trong mắt.

"Thư Thư, anh, Dư Vũ, về sau vĩnh viễn sẽ không lừa em. Tin tưởng anh nhé, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc ở cùng nhau."

Thư Trữ nhìn anh, hốc mắt còn có chút hồng, "Người nhà anh thật sự thích em sao?"

Dư Vũ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Bọn họ rất thích em, mỗi ngày đều thúc giục chúng ta kết hôn, thúc giục anh mang em về nhà."

Cô nín khóc mà mỉm cười, Thư Trữ biết lời thề của đàn ông không phải là thật, nhưng mà lời của Dư Vũ, cô vẫn nguyện ý tin tưởng một lần.

Sự nguyện ý tin tưởng này bắt nguồn từ những lần anh giúp cô giặt quần áo nấu cơm, làm nũng lăn lộn bán manh.

"Dư Vũ, em chỉ cho anh cơ hội một lần."

"Được. Anh hứa."

...

Hầm lẩu để lâu hơi cạn nước, Dư Vũ lại thêm nước nấu, Thư Trữ ôm Phì Mễ.

Hoàng Mao vậy mà phá lệ đi đến bên cạnh Dư Vũ cọ cọ, tha thiết nhìn ngóng anh. Phỏng chừng là cảm thấy, người này đi rồi, mình liền không có cơm ăn.

Dư Vũ đem nồi mang lên, mới vẫy vẫy tay với một người hai thú cưng, "Tới án cơm."

Hoàng Mao ngồi ngoan ở ghế dựa bên cạnh anh, Thư Trữ cũng ôm Phì Mễ đi qua.

Dư Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho cô, đổ đồ ăn cho pet cho Hoàng Mao và Phì Mễ, nó cũng không ăn, liền nhìn trong nồi kêu meo meo.

Dư Vũ gắo cho chúng nó ít đồ ăn, một mèo một chó ăn rất ngon miệng.

Ngẩng đầu nhìn Thư Trữ, vẻ lo lắng lúc trước đã qua, cô vừa ăn vừa xem TV.

Đèn vàng,lẩu nóng hổi, bên ngoài có hông tuyết trắng xóa, tiếng TV ầm ầm, từng nhà sáng đèn. Ngoài cửa có mọt câu đối đổi đỏ rực, trong tiểu khu giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao.

Thế giới bên ngoài trắng xóa, ở nhà đại khái chính là ấm áp.

Lẩu nóng bỏng, ăn trong miệng, ấm đến tận đáy lòng.

Mười một giờ năm mươi, Dư Vũ nắm tay cô, "Đi, theo anh xuống lầu."

Thư Trữ nghi hoặc theo anh đi xuống, liền thấy ở tiểu khu có một bãi đất trống, bày đầy vật nhỏ.

Dư Vũ cười lấy bật lửa ra, chạy tới, mà đốt pháo, cực kì đẹp mắt.

Thư Trữ mở to hai mắt, loại hành động này này thoạt nhìn có chút ngây thơ, nhưng có thể đả động đến tấm lòng "già nua" của cô.

"Thư Thư! Anh yêu em!"

Dư Vũ hô to, bao phủ trong tiếng nổ "bùm bùm" của pháo hoa, đem cô ôm vào trong ngực, cùng nhau xem pháo hoatỏao ra.

"Anh làm khi nào vậy?" Thư Trữ nhẹ nhàng hỏi.

Trước tiên Dư Vũ hôn lên mặt cô một cái, rồi sau đó cười nói, "Là người họa sĩ làm, anh cầu anh ta chiếu cố hộ."

Thư Trữ: "..." Em chỉ hỏi anh làm khi nào thôi mà.

Không biết người khác khi thấy lãng mạn, một lúc sau đó tâm trạng sẽ thế nào, dù sao Thư Trữ và Dư Vũ đều là mệt mỏi ngồi phịch trên sofa.

Quay lại một lúc trước.

"Làm gì đó?! Làm gì đó? Không biết tiểu khu cấm đốt pháo sao?!"

Dư Vũ theo phản xạ có điều kiện lôi kéo cô bỏ chạy, còn người kia ở phía sau đuổi theo.

"Thằng nhóc con, còn dám chạy?!"

Thư Trữ vừa chạy vừa hỏi, "Đây là ai vậy?"

"Bảo vệ, chính là cái vụ dưa hấu ấy."

Thư Trữ sửng sốt một lúc, rồi sau đó nhớ tới chuyện gì.

Lần trước Dư Vũ mua dưa hấu, cô không muốn ăn, anh cũng không muốn ăn, chiếm lấy tủ lạnh quá, anh đi xuống vứt dưa hấu đi. Bị đại gia này nhìn thấy, lôi kéo anh đàm đạo về cuộc sống con người, lý tưởng, cuối cùng điều ngạc nhiên là bảo Dư Vũ đem dưa về về, cô và anh hai người mỗi người một nửa, ngồi trên sofa cầm thìa ăn.

"Mẹ nó, ông ta cũng chạy nhanh thật chứ!" Thư Trữ cũng tăng nhanh tốc độ.

Đại gia ngừng một chút, rồi sau đó chỉnh cổ áo, "Này thằng nhóc con, khinh thường ông đây quá rồi đó." Rồi sau đó dẫm dẫm chân, nhanh chóng vọt qua.

"Không được rồi, không được rồi, dừng lại đi." Thư Trữ thở phì phò muốn dừng lại, Dư Vũ sợ cô chịu không nổi, cũng dừng.

Xem đại gia kia tinh thần hăng hái chạy tới, miệng còn nói, "Người trẻ tuổi thể lực vậy là không được rồi, rèn luyện đi!"

Rồi sau đó lại nói chuyện chính, "Ai hai người đốt pháo ở đây?!"

Dư Vũ giải thích, "Nhưng độ cao không đến hai thước, không tính nguy hiểm đâu ạ, cháu cũng tìm chỗ đất trống mà?"

"Cậu còn nói lí?!"

"Chú, thực xin lỗi, chúng cháu sai rồi." Thư Trữ nhanh nhảu nói xin lỗi.

Đại gia nhìn về phía Dư Vũ, "Cậu là cái thằng nhóc con, còn không biết điều bằng vợ cậu, à, đây là theo đuổi vợ sao?"

"Đuổi được rồi!" Dư Vũ quơ quơ tay hai người đang nắm nhau.

Đại gia hừ một tiếng, "Tôi cũng đuổi được cậu rồi!"

"Người trẻ tuổi, tôi nói cho cậu, pháo hoa chỉ thích một lúc nhất thời thôi, hậu quả chính là cháy nhà. Hai đứa con trẻ, theo đuổi con gái đúng là không biết gì, tốn chút tiền làm cái gì mà pháo hoa, vừa lãng phí tiền, vừa ô nhiễm môi trường, còn nguy hiểm nữa. Nếu có sự cố gì, còn tính không hết."

"Hồi chúng tôi theo đuổi vợ, đều dùng tấm lòng, không làm mấy cái này..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi