LÂU RỒI KHÔNG GẶP

Ngày kế mới vừa tảng sáng, Trình Dịch Hòa đã tỉnh lại.

Vì nghĩ Lưu Gia Dương lần đầu tiên tới nhà mình làm khách, bỏ một mình hắn đã không phải phép, Trình Dịch Hòa dự định sáng nay về nhà sớm.

Nhưng Trình Lâm vẫn cứ ở trong lồng ngực của anh ngủ say sưa, Trình Dịch Hòa sợ đánh thức cậu nên không lập tức đứng dậy, tiếp tục ôm Trình Lâm, hưởng thụ bình an hiếm thấy này.

Nhưng chỉ nửa tiếng sau anh nghe nhà chính có tiếng cửa mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề đi ngang qua cửa sổ, sau đó trong sân một trận uỵch uỵch vang rền, đàn gà được thả ra chạy tới chạy lui rất ồn ào.

Trình Dịch Hòa nhìn đồng hồ đeo tay thấy cũng đến giờ Triệu Anh rời giường, không thể tiếp tục trì hoãn, bỏ Trình Lâm ra, rời giường mặc quần áo.

Trình Lâm trở mình, tiếp tục ngủ say như chết, Trình Dịch Hòa ngồi ở bên giường nhẹ nhàng nói: “Lâm Lâm, anh phải đi trước.”

Trình Lâm mê mang ừ một tiếng, Trình Dịch Hòa không đành lòng đánh thức cậu, cúi người hôn Trình Lâm một cái, sau đó anh chào hỏi Trình Vinh Viễn rồi trở về nhà mình.

Trên đường về nhà, Trình Dịch Hòa không khỏi nghĩ, mình bỏ Lưu Gia Dương một mình ở nhà, hoàn cảnh không quen, khẳng định làm người ta rất là cục xúc bất an, trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng anh còn chưa vào trong nhà, xa xa đã nghe thấy trong nhà truyền ra từng trận cười, Trình Dịch Hòa cảm thấy kỳ quái, liền bước nhanh hơn.

Vào cửa liền thấy Lưu Gia Dương đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ đối diện với mẹ mình lựa đậu cô ve, hai người còn thỉnh thoảng thoải mái cười to.

Trình Dịch Hòa bước đi thong thả đến bên cạnh bọn họ, ngạc nhiên nói: “Hai người đang nói chuyện gì? Vui vẻ như vậy.”

Triệu Anh liếc Trình Dịch Hòa một cái, nói: “Không nói cho con.”

Trình Dịch Hòa mất mặt, sờ sờ mũi, liền muốn rời đi.

Lưu Gia Dương cười nói: “Dịch Hòa, dì đang đùa với cậu đấy, vừa nãy chúng tôi đang nói về chuyện nhận mẹ nuôi.”

Trình Dịch Hòa nhất thời chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Cái gì?!”

Triệu Anh cười nói: “Con.. đứa nhỏ này, bây giờ còn gọi là dì à.”

Lưu Gia Dương liền vui vẻ kêu lên: “Mẹ nuôi!”

Triệu Anh đáp một tiếng: “Ôi chao!”

Trình Dịch Hòa ở bên nhìn thấy trợn mắt ngoác mồm, nói: “Này! Tỉnh lại đi! Hai người đang diễn phim truyền hình cho con xem hả!?”

Triệu Anh mạnh mẽ lườm anh một cái, nói: “Nói lăng nhăng gì đấy! Là nghiêm túc, chúng ta tối hôm qua đã nói xong rồi, bạn con nhận mẹ làm mẹ nuôi.”

Trình Dịch Hòa cảm thấy choáng váng dường như chưa tỉnh ngủ, cảnh trước mắt như một vở hài kịch, nhìn hai người thân thiết giống hai người họ mới là mẹ con ly tán nhiều năm, lẩm bẩm nói: “Tối hôm qua con bỏ lỡ cái gì?”

Lưu Gia Dương cười nói: “Ai biểu cậu không ở nhà?”

Trình Dịch Hòa không nhịn được hỏi Triệu Anh: “Mẹ, mẹ nhặt con trong đống rác có đúng hay không? Mẹ cứ nói thật đi, con chịu nổi.”

Triệu Anh cười vào mặt anh: “Chẳng thà mẹ tìm con trong đống rác cũng không cần một người con như con, không làm mẹ bớt lo.” Nói xong bà mang sọt trúc vào nhà bếp rửa đồ ăn.

Thừa dịp này Trình Dịch Hòa kéo Lưu Gia Dương qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chỉ có cậu nhanh như vậy có thể lấy lòng mẹ tôi, vậy chuyện của tôi cậu nói chưa? Cậu nhanh chóng thừa dịp bà vui vẻ làm cho mẹ đồng ý chuyện của tôi.”

Lưu Gia Dương lần đầu tiên thấy Trình Dịch Hòa vội vã như thế, không nhịn được bật cười, nói: “Chỉ lo lấy lòng mẹ nuôi, còn chưa lo được chuyện của cậu, tự nhiên nói thì quá đột ngột, chờ một chút lại nói.”

Trình Dịch Hòa không làm sao được, ai biểu người ta biết lấy lòng Triệu Anh hơn mình, chỉ có thể nghe Lưu Gia Dương.

Lúc này đang vào cuối mùa thu, khắp núi đồi được ánh sáng vàng óng ánh tầng tầng lớp lớp nhuộm không gian thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, khác xa mùa xuân thanh nhã tươi mới, làm người càng nhìn càng thích thú.

Cho nên ăn điểm tâm xong Trình Dịch Hòa theo thường lệ mang theo bạn học chưa từng đến vùng núi đi chơi một chuyến. Vốn muốn mang theo Trình Lâm, những tưởng tượng leo núi là việc chân tay, không muốn cậu mệt mỏi Trình Dịch Hòa không có gọi cậu.

Nhưng chuyện nhận mẹ nuôi này Trình Dịch Hòa vẫn không để ở trong lòng, chỉ cho là hai người nhất thời kích động mà thôi.

Nhưng khi buổi tối về đến nhà, Triệu Anh đã chuẩn bị xong một bàn lớn phong phú đồ ăn, mặc dù không sánh được với những món thượng đẳng sơn hào hải vị nhưng bữa cơm phong phú thế này ở nhà anh chỉ là thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trình Dịch Hòa không rõ: “Làm cái gì vậy?”

Lưu Gia Dương cũng nói: “Mẹ nuôi, tùy tiện ăn vài món ăn thường ngày là tốt rồi, đều là người một nhà không cần như vậy.”

Triệu Anh đắc ý nói: “Các con câm miệng đi, mẹ muốn nhận con nuôi, dĩ nhiên không phải nói qua loa.”

Trình Dịch Hòa bội phục nhìn Lưu Gia Dương, nói đùa: “Anh em tốt, sau này mẹ tôi giao cho cậu.”

Dẫn tới Triệu Anh một trận cười ha ha.

Vì vậy, chuyện này liền xác định. Đợi đến khi Trình Vinh Kiến về nhà, đồ ăn đã chỉnh tề, có thể khai tiệc. Trình Vinh Kiến đối với chuyện này cũng không để ý. Lúc Lưu Gia Dương chúc rượu chỉ cười ha ha tiếp nhận.

Uống đến hơi say, Lưu Gia Dương mới lơ đãng nhắc đến chuyện mình chuẩn bị xuất ngoại du học.

Triệu Anh nghe xong thì khen ngợi, nói: “Gia Dương là đứa con có lòng cầu tiến, con xem Trình Dịch Hòa, cả ngày cà lơ phất phơ, không biết mình muốn làm gì.”

Nếu như lúc thường Trình Dịch Hòa đã sớm chanh chua phản bác nhưng anh biết sắp nói đến chuyện trọng điểm, đem một bụng tức giận nuốt trở vào, chỉ yên lặng lườm một cái.

Lưu Gia Dương nói: “Dịch Hòa ở trường thành tích học tập rất giỏi, thêm vào giáo viên đề cử, nếu như muốn xin chi phí do nhà nước cung cấp du học, nhất định không có vấn đề.”

Hai mắt Triệu Anh sáng lên: “Có thật không? Có thật không? Xưa nay nó không nói với chúng ta chuyện đi du học. Con nhanh nói cho mẹ biết, mẹ và cha nó cả đời nông dân, nào hiểu những việc này.”

Trình Dịch Hòa nhàn nhã chuyển chung uống rượu hạt mít trong tay, rốt cục nhịn không được lầm bầm một câu: ” Không phải mẹ bắt con phải kết hôn sớm à.”

Triệu Anh nhất thời trầm mặt, nói: “Con câm miệng, nghe Gia Dương nói.”

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, yên lặng không nói.

Lưu Gia Dương đem chuyện làm thế nào để xin chi phí do nhà nước cung cấp cho du học sinh nói cho Triệu Anh nghe, cuối cùng Triệu Anh không xác định hỏi: “Vậy Tiểu Dịch nhà này cũng có thể du học?”

Lưu Gia Dương nói: “Đúng vậy.”

Ngay sau đó, Triệu Anh đánh vào lưng Trình Dịch Hòa một cái: “Vậy sao con không nói sớm, chuyện như vậy, cần phải sớm chuẩn bị mới phải!”

Trình Dịch Hòa rốt cục cây ngay không sợ chết đứng ủy khuất nói: “Không phải mẹ bắt con kết hôn à, đối tượng cũng tìm xong rồi, con thi cái rắm!”

Triệu Anh nói: “Vậy thì không kết hôn, ai buộc con?!”

Trình Dịch Hòa quả thực bị tức phải nở nụ cười, nói: “Được, tất cả đều nghe theo ý mẹ, được chưa?”

Tuy rằng lần này lại lấy việc hai người cãi vã mà kết thúc, nhưng Trình Dịch Hòa lại có kết quả như mong muốn. Sau lần đó, Triệu Anh lặng thinh không đề cập tới chuyện tìm đối tượng cho Trình Dịch Hòa.

Khi hai người trên đời trở về trường học, Lưu Gia Dương chuyển lời thay cho Triệu Anh hi vọng anh ở trường học học tập cho giỏi, không cần quan tâm chuyện trong nhà.

Trận bức hôn này cuối cùng cũng coi như kết thúc.

Sau khi trở lại trường học Lưu Gia Dương mới biết được Trình Dịch Hòa không có ý định đi du học, nên chuẩn bị vật liệu, nên mua sách toàn bộ đều không có làm, thậm chí nên đệ trình đơn xin xét duyệt vẫn xem nhẹ không để ý.

Lưu Gia Dương khuyên mấy lần, Trình Dịch Hòa đều là vào tai trái ra tai phải. Anh chỉ chuyên tâm chờ qua năm về nhà là được tự do, sau đó cùng Trình Lâm đơn giản có một cuộc sống gia đình tạm bợ.

Nhưng mà người định không bằng trời định, chờ đến khi Trình Dịch Hòa biết thì từ lâu Lưu Gia Dương đã giúp anh nộp đơn xin du học. Hơn nữa phía trên cũng đã phúc đáp xuống, chờ trong trường học sắp xếp xong sẽ tổ chức thi tuyển chọn.

Trình Dịch Hòa không dễ chịu, cho là Lưu Gia Dương quản quá rộng, đã vượt biên giới.

Nhưng dù sao Lưu Gia Dương cũng đã giúp Trình Dịch Hòa một lần, ngay lập tức anh trở mặt vô tình thực sự không đúng. Trình Dịch Hòa không nói thêm gì.

Tới gần Tết nguyên đán Lưu Gia Dương nói ý muốn ra ngoài ở, lý do là làm như vậy thời gian học tập sinh hoạt tự do hơn, cũng có một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi, cuối cùng trọng điểm là, hi vọng Trình Dịch Hòa cùng thuê với mình.

Dù sao Lưu Gia Dương cũng giúp Trình Dịch Hòa một đại ân, nói như vậy, Trình Dịch Hòa tuyệt đối sẽ sảng khoái đồng ý, bất quá chỉ tiêu thêm một ít nhân dân tệ mà thôi.

Nhưng Lưu Gia Dương ngữ khí cứng rắn bắt anh nhất định phải đồng ý, điều này làm cho Trình Dịch Hòa vô cùng khó chịu, thậm chí có ảo giác lấy đá đập chân mình, biết vậy lúc trước anh không nên nhờ Lưu Gia Dương giúp, hiện ggiờ mắc nợ ân tình, quả thực là khắp nơi bị hắn dùng thế lực bắt ép.

Nhưng ai biểu mình thiếu nợ người ta chứ? Trình Dịch Hòa không thể làm gì chỉ đem bất mãn nuốt vào trong bụng. Còn nữa, năm sau anh sẽ ra trường, về nhà tìm công việc tùy tiện làm, đến lúc đó mình sẽ có lương, chống đỡ mấy tháng tiền thuê nhà không thành vấn đề.

Vừa trả lại ân tình cũng không cần gặp mặt, xem như là vẹn toàn đôi bên. Trình Dịch Hòa liền đồng ý.

Về phần tìm phòng Trình Dịch Hòa hất tay để Lưu Gia Dương làm chủ, thừa dịp kỳ nghỉ về nhà gặp riêng Trình Lâm.

Triệu Anh đối với việc Trình Dịch Hòa không nói một tiếng trở về nhà đã quen, đối với chuyện anh hay đến nhà chú hai cũng xem như bình thường, cho nên không nói thêm cái gì.

Lần này Trình Dịch Hòa trở về, có kế hoạch mang theo Trình Lâm đi vào thành phố chơi mấy ngày, hơn nữa bên kia người quen ít, muốn làm gì cũng không cần che che giấu giấu, không giống như ở trong thôn, khắp nơi là người quen, hai người cùng đi trên đường Trình Lâm cũng phải cách xa anh mấy bước.

Nhưng kế hoạch lại có biến hóa, ngày ấy hai người đang chuẩn bị đi thì gặp Trình Dịch Tân.

Trình Dịch Tân nhìn chỉ có Trình Dịch Hòa và Trình Lâm liền biết anh hai nhất định mang theo Trình Lâm lén lút ra ngoài chơi.

Trình Dịch Tân cũng đang ở tuổi ham chơi lập tức như con gấu nhào tới ôm cánh tay Trình Dịch Hòa: “Hai người đi đâu, em cũng muốn đi!”

Trình Dịch Hòa dùng sức giật giật cánh tay, cũng không thể quăng ra đại mè xửng này, mặt đen lại nói: “Tự mình đi chơi đi, không mang theo em.”

Trình Dịch Tân gào to: “Anh hai bất công!”

Trình Dịch Hòa cây ngay không sợ chết đứng: “Anh đúng là bất công!”

Trình Dịch Tân không vui hừ một tiếng, hiểu rõ tính tình của anh hai mình, ngược lại đem mục tiêu dời về phía Trình Lâm, nhanh chóng bỏ qua Trình Dịch Hòa, nhào tới ôm cổ Trình Lâm: “Em không thèm anh, anh không cho em đi thì em sẽ bám lấy Trình Lâm, hai người cũng đừng nghĩ đi đâu.”

Trình Dịch Hòa giơ chân muốn đạp Trình Dịch Tân, nhưng y tay mắt lanh lẹ lôi kéo Trình Lâm ngăn trở. Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác hơn là ngừng lại, mặt còn đen hơn khi nãy.

Mấy anh em dù sao cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trình Dịch Tân bắt bí Trình Lâm cũng rất chuẩn, mềm giọng nói với Trình Lâm: ” Lâm Lâm, em nói anh có phải là anh họ cũng em hay không, làm sao trong mắt em chỉ có anh hai vậy? Anh quá thương tâm.”

Trình Lâm da mặt mỏng, bị y nói mặt đỏ tới mang tai, tội nghiệp nhìn Trình Dịch Hòa:”Anh họ, hay cho anh ba đi cùng đi, nhiều người, cũng náo nhiệt hơn.”

Trình Dịch Hòa không chịu nổi Trình Lâm mở to đôi mắt xinh đẹp cầu xin, vì vậy lòng không cam tình không nguyện mang theo một bóng đèn thật lớn.

Bởi vì có Trình Dịch Tân cho nên Trình Lâm luôn cố ý tránh né những động tác thân mật của Trình Dịch Hòa làm cho Trình Dịch Hòa nổi trận lôi đình cũng không thể phát tác.

Dày vò qua hai ngày, Trình Dịch Hòa phải trở về trường học, trước tiên đem hai em trai đưa về nhà.

Trình Dịch Tân triệt triệt để để chơi hai ngày, trước khi chia tay còn tặng Trình Dịch Hòa một cái hôn gió.

Trình Dịch Hòa lôi kéo Trình Lâm quay đầu bước đi, một chút cũng không cảm kích.

Trời sắp tối hai người sóng vai mà đi, không nói lời nào yên lặng tản bộ, chỉ có cái bóng kéo dài cùng đi theo bước chân của họ.

Lúc thường con đường này đi không tới năm phút đồng hồ, hai người lại dùng một tiếng đồng hồ mới đi tới nhà Trình Lâm.

Mắt thấy có mấy lời nếu không nói thì sẽ không kịp, Trình Lâm nói: “Anh họ, lần sau đến kỳ nghỉ đông anh lại trở về đi.”

Trình Dịch Hòa nói: “Tại sao?”

Trình Lâm nói: “Không cần thiết, cuối học kỳ bận rộn em không muốn anh quá mệt mỏi.”

Trình Dịch Hòa nặn nặn khuôn mặt Trình Lâm: “Không cần em bận tâm, chuyện anh làm anh tự biết cân nhắc.”

Từ trước đến giờ Trình Lâm luôn nghe lời Trình Dịch Hòa, liền khẽ ừ một tiếng, không nói.

Mặc dù rất không muốn, Trình Dịch Hòa cũng chỉ đành xoa xoa đầu Trình Lâm, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, sáng sớm ngày mai anh phải lên xe, không có thời gian tới tìm em, đến lúc đó sẽ trực tiếp đi.”

Trình Lâm không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa bị cậu nhìn lòng ngứa ngáy khó nhịn, hai ngày này đã chịu đựng đến giới hạn, giờ khắc này cũng không nhịn nữa, tiến lên ôm Trình Lâm vào trong ngực.

Trình Lâm hoảng loạn đẩy anh ra, lại bị Trình Dịch Hòa gắt gao đè lại, chỉ nghe anh kiên định nói: “Rất nhanh, chúng ta sẽ không xa cách hai nơi nữa, có thể sẽ ở cùng một chỗ.”

Trình Lâm ngừng giãy dụa, không xác định hỏi: “Có thật không?”

“Thật.” Trình Dịch Hòa cực kỳ khẳng định nói.

Trình Lâm lặng lẽ ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa cong lên khóe miệng, tuy rằng không biết kế hoạch trong tương lai của Trình Dịch Hòa là gì, nhưng cậu không nguyên tắc vô điều kiện tin tưởng Trình Dịch Hòa, nội tâm cũng tràn đầy một niềm tin ấm áp, dần dần ôm lấy eo Trình Dịch Hòa.

Ngay sau đó, cậu bị Trình Dịch Hòa mềm nhẹ mà không cho từ chối hôn lên đôi môi.

————–

Lưu Gia Dương hành động cũng rất nhanh, sau khi Trình Dịch Hòa trở về trường học hắn đã tìm xong phòng ở.

Vị trí cách trường học cũng không xa, chỉ cách có một con phố, tuy rằng tiền thuê nhà vượt ra khỏi tính toán của Trình Dịch Hòa nhưng bên trong thiết bị rất tiện nghi, nhà hai phòng ngủ một phòng khách, bố trí gọn gàng ấm áp, cũng có lò sưởi, làm Trình Dịch Hòa tương đối hài lòng.

Vì vậy sau khi xác định hai người trước sau đem hành lý của mình chuyển vào, bận rộn gần tới một ngày rốt cục mới thu thập xong.

Sau khi dọn nhà là bắt đầu chuẩn bị luận văn cuối kỳ cùng các loại khảo thí, mặc dù hai người ở chung một mái hiên nhưng thời gian đi học, làm việc và nghỉ ngơi bất đồng, cơ hồ không gặp mặt.

Duy nhất có thể ngồi xuống cùng ăn bữa cơm là tối chủ nhật, dù vậy, Lưu Gia Dương đối với hoàn cảnh trước mắt rất hài lòng. Thường ngày trên mặt hắn chỉ có nụ cười xã giao thế nhưng mấy ngày nay, ai cũng có thể nhìn ra, nụ cười trên mặt hắn càng thêm chân thực.

Nhưng Trình Dịch Hòa không hề để ý, mấy ngày trước đây bị giáo viên sai phái hôn thiên ám địa, sau khi trở về nhà là nằm dài trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sau mấy ngày rốt cục được rảnh rỗi, anh mới phát hiện trừ ngày anh vừa mới dọn nhà có nói chuyện điện thoại với Trình Lâm, sau lần đó Trình Lâm một cú điện thoại cũng không có gọi cho anh, giống như cậu đã biến mất khỏi thế gian.

Khi Trình Dịch Hòa không tìm được Trình Lâm thì sẽ gọi điện thoại cho chú hai. Nhưng lần này điện thoại Trình Vinh Viễn cũng không liên lạc được.

Trình Dịch Hòa biết nếu như gọi điện thoại hỏi Triệu Anh, nói không chừng bà sẽ tức giận, nhưng không chịu được lo lắng trong lòng quyết tâm làm cho tráng sĩ chặt tay gọi điện thoại. Nhưng trong điện thoại truyền ra giọng nữ máy móc lạnh lùng nhắc nhở, điện thoại bên kia đã hết tiền.

Trình Dịch Hòa hết cách phải đi ra ngoài nộp cho Triệu Anh năm mươi đồng tiền phí, anh gọi nữa nhưng vẫn tắt máy. Trình Dịch Hòa không biết làm sao, anh nghĩ Trình Lâm bận học tập thi cuối kỳ áp lực lớn, không để ý tới anh cũng phải.

Trước đây khi hai người ngủ sẽ gọi điện thoại cho nhau, lần này không còn Trình Lâm mỗi ngày chúc ngủ ngon, linh hồn Trình Dịch Hòa như bị rút đi, cả người vắng vẻ.

Lưu Gia Dương thấy anh tâm tình không tốt, sắp cuối tuần mời anh đi ra ngoài ăn cơm tối.

Trình Dịch Hòa đối với chuyện này sao cũng được, mệt mỏi đồng ý.

Đêm đó, hai người thu thập chỉnh tề chuẩn bị ra khỏi nhà.

Nhưng khi mở cửa phòng, trong nháy mắt Trình Dịch Hòa giật mình, vẻ mặt khó có thể tin.

Chỉ thấy ngoài hành lang có một thân ảnh gầy gò ngồi đó, hành lang tối tăm chỉ thấy một cái bóng mỏng manh. Trình Dịch Hòa cũng tưởng mình nhìn lầm hai chân không tự chủ bước vài bước về phía trước.

“—— Lâm Lâm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi