LÂU RỒI KHÔNG GẶP

Trình Dịch Hòa tự hỏi lòng, cũng là em trai cùng mình lớn, sao cố tình anh và Trình Lâm lại xảy ra đoạn nghiệt duyên này?

Chính anh cũng nói không rõ ràng.

Bởi vì lúc anh phát hiện thì đoạn tình cảm này đã chôn sâu trong đáy lòng, như hạt mầm từ lâu chôn sâu trong lòng đất, rễ cây quấn quanh chặt chẽ bao lấy toàn bộ trái tim. Anh không có cách chạy trốn.

Nhưng tình cảm của thuở thiếu từ lâu đã như áng mây huyển ảnh nơi chân trời chợt xa chợt gần, chỉ có thể nhìn mà khát vọng.

Khi đó Trình Dịch Hòa tự xưng là một thiếu niên theo đuổi tự do, nhưng từ khi anh dưới sự xúc động phẫn nộ anh dũng cứu Trình Lâm thì sau lưng của anh vướng bận một cái đuôi nhỏ, muốn bỏ cũng không xong.

Trình Dịch Hòa đối với chuyện này vô cùng phiền não, vì muốn cắt cái đuôi nhỏ này anh nghĩ ra rất nhiều biện pháp.

Cho nên khi Trình Dịch Hòa biết Trình Lâm sợ bò cạp thường cố ý mang theo cậu lên núi, hi vọng cậu biết khó mà lui.

Nhưng Trình Dịch Hòa tính toán thất bại, mặc dù Trình Lâm rất sợ nhưng vẫn tay nhỏ chân ngắn gian nan đi theo sau Trình Dịch Hòa.

Mỗi lần Trình Dịch Hòa đều ác thanh ác khí nói: “Mày có đi nhanh một chút không!”

Trình Lâm cuống quít mà chạy, chạy đến trước mặt Trình Dịch Hòa thì đã thở không ra hơi, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Lâm tuổi tuy nhỏ nhưng hai mắt còn đẹp hơn đom đóm trong đêm hè, mỗi khi đến lúc này, Trình Dịch Hòa sẽ có cảm giác bị đánh bại hoàn toàn.

Vì vậy Trình Dịch Hòa nghĩ mọi biện pháp tìm về cảm giác ưu việt của một người anh trai.

Bởi vì chỉ cần Trình Lâm nhìn thấy con bò cạp bò bò thì sẽ sợ đến run lẩy bẩy, đứng yên mà đỏ cả vành mắt, nắm lấy góc áo của Trình Dịch Hòa, nhu nhu gọi: “Anh ơi …”

Trình Dịch Hòa cố ý để con bò cạp nhỏ bò bò quanh đầu ngón tay mình, nhìn cậu sợ sệt làm bộ thiếu kiên nhẫn hỏi: “Kêu anh làm gì!”

Hàm răng Trình Lâm cầm cập run lên, vẫn không dám khóc cũng không dám nói câu nào.

Trình Dịch Hòa đắc ý, đem chiếc lọ chứa đầy bò cạp ném vào ngực Trình Lâm. Trong bình nhựa đó có rất nhiều bò cạp bò tới bò lui phát ra âm thanh ‘xột xoạt’ ghê người, Trình Lâm không dám không nhận, nhưng hai mắt đỏ hơn, càng kề sát ở bên cạnh Trình Dịch Hòa.

Bây giờ nhớ lại rất nhiều hình ảnh vụn vặt đã mơ hồ, chỉ cảm thấy thời gian cứ vô tình im lặng trôi đi.

Trình Lâm chỉnh chỉnh theo đuôi Trình Dịch Hòa ba năm, từ ban đầu nhát gan đến bình tĩnh thong dong, sau sáu tuổi đến trường đối với bò cạp, rắn rết …... đã không còn một chút sợ hãi.

Nhưng lúc này Trình Dịch Hòa đã không còn thích lên núi bắt bò cạp nữa, anh đã lên cấp hai học ở một trường học trên thị trấn.

Triệu Anh mua cho Trình Dịch Hòa một chiếc xe đạp. Cả ngày Trình Dịch cưỡi xe lắc lư từ trường học về làng, những bạn học trước kia có đứa không thi đậu ở nhà làm nông, hoặc là nhờ quan hệ chuyển đến một trường học khác trên trấn. Trình Dịch Hòa có bạn mới, tiến nhập vào một thế giới mới.

Trình Lâm lại trải qua những ngày tháng cô quạnh, sau khi Trình Dịch lên cấp hai không thích chơi với bọn trẻ con. Mà ngoại trừ Trình Dịch Hòa, rất ít người chơi với cậu.

Trình Lâm thường hay ở trong khu vườn nhỏ tưới nước cho rau dưa, xới đất trồng cây… Một vùng trời nhỏ cũng có thể tự đắc.

Đến lớn hơn chút nữa, Trình Lâm được đi học, cậu cho là rốt cục mình cũng sẽ có bạn học, nhưng ở trường học không người nào nguyện ý chơi với cậu, các bạn học nam còn luôn thích bắt nạt cậu.

Trình Lâm nghĩ một mình cũng không sau, đối với ác ý của người ngoài chỉ cần có thể nhịn được thì nhịn. Nhưng đám bạn càng ngày càng quá đáng làm Trình Lâm không thể nhịn được nữa, dù sao tượng đất cũng có ba phần huyết tính.

Lại một lần nữa bị bao vây ở gần trường học, Trình Lâm cũng nóng giận, lần thứ nhất la lớn: “Tại sao tụi mày lại đánh tao!”

“Ai bảo mày là con hoang!” Trước mặt cậu, bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói.

Trình Lâm nước mắt rưng rưng trông rất là đáng thương, cậu nói: “… Có ý gì?”

Lúc còn nhỏ đã gặp tình huống này nhưng Trình Lâm quên mất, đây là lần đầu tiên cậu nghe người khác nói như vậy, giống như đối diện sấm sét giữa trời quang.

Trong thôn mọi người đều biết Trình Lâm không phải con ruột của vợ chồng Trình Vinh Viễn nhưng dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, trước mặt chắc chắn sẽ không có người nói huyên thuyên. Nhưng đóng cửa lại, trong lúc trà dư tửu hậu họ nói cái gì người khác không quản được. Thường xuyên qua lại nên phần lớn con nít cũng đều biết, thì ra Trình Lâm là con nuôi mà Trình Vinh Viễn nhặt được.

Giữa người lớn với nhau đây chỉ là một đề tài để giết thời gian, thế nhưng rơi vào tai đám con nít lại tương tự như cầm được Thượng phương bảo kiếm, giống như bọn nó nắm giữ bí mật này sẽ nắm giữ trong tay quyền sinh sát với Trình Lâm.

Bọn trẻ tràn ngập cảm giác đặc biệt ưu việt, nhìn Trình Lâm tuyên bố: “Mày không phải con ruột của mẹ mày.”

“Đúng!” “Mày khác với chúng tao! Mẹ mày không có nói cho mày biết sao?” Những đứa trẻ khác phụ họa.

Ngày đó Trình Lâm khóc lóc về nhà, lúc đó Trương Tuấn Diễm đang ở nhà bếp thổi lửa nấu cơm, bị một trận khói sặc làm ho khan, còn Trình Lâm mặt đầy nước mắt đứng ở bên cạnh hỏi bà: “Mẹ, con là con hoang sao?”

Trương Tuấn Diễm không nhịn được nói: “Cái gì con hoang, ai nói với con!”

Trình Lâm khóc đến cả người run rẩy, nói không ra lời, Trương Tuấn Diễm ném một que củi vào trong bếp, lửa cháy to hơn, từ đầu tới cuối bà không quay đầu liếc mắt nhìn Trình Lâm, miệng thì không ngừng oán giận: “Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, ai nói với mày câu đó mày không biết đánh lại à! Mày mà còn khóc cũng đừng bước vào cái nhà này!”

Trương Tuấn Diễm biết nguyên nhân Trình Lâm bị bắt nạt nhưng bà cho rằng mình nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ đến bây giờ đã hết lòng rồi, còn phải làm gì nữa? Trình Tiến cũng đã đủ làm bà bận rộn, nơi nào quản được nhiều như vậy.

Trình Lâm không nhận đáp án từ Trương Tuấn Diễm, trong lòng cậu không khác nào sự đả kích mang tính chất hủy diệt, đối với chuyện người khác cười nhạo châm chọc, chỉ yên lặng nuốt xuống.

Cho nên những đứa trẻ kia càng làm vấn đề trầm trọng thêm, thậm chí không có bất kỳ nguyên nhân cũng bắt nạt cậu cho vui.

Mãi đến khi có một lần bị Trình Dịch Hòa trong lúc vô tình gặp được. Ngày ấy buổi chiều tan học, vừa đến cửa thôn anh trông thấy xa xa có một đám trẻ con lằng nhà lằng nhằng, Trình Dịch Hòa cảm thấy kỳ quái đạp xe thật nhanh đến xem. Lúc này anh mới nhìn thấy Trình Lâm bị một đám bạn bao vây, một đám trẻ con đang víu quần của cậu, Trình Lâm gắt gao giữ chặt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.

Càng làm cho Trình Dịch Hòa nổi trận lôi đình chính là, em trai ruột của mình —— Trình Dịch Tân cũng ở trong đám con nít kia!

Trình Dịch Hòa nhảy xuống xe đạp, tiện tay đẩy xe ở ven đường, quát to: “Trình Dịch Tân!”

Những đứa trẻ khác nhất thời tan tác như chim muông, Trình Dịch Tân chạy chậm hai bước bị Trình Dịch Hòa tóm chặt, đập vào đầu nó hai cái rồi đạp thêm một cước vào mông.

Trình Lâm còn ở bên cạnh rơi lệ, quần cũng bị rơi xuống, Trình Dịch Hòa đi tới, khom lưng giúp cậu sửa sang. Lúc này anh mới phát hiện trên người Trình Lâm còn có hai, ba vết bầm xanh tím, một trận hỏa khí lại xông lên, quay đầu liền nhìn Trình Dịch Tân quát: “Còn không cút về nhà cho anh!”

Trình Dịch Hòa nắm tay Trình Lâm đưa cậu về nhà chú hai. Lúc đó chú hai đi làm ở một nhà máy cách làng khá xa, cho nên không thường ở nhà. Việc trong nhà đều do Trương Tuấn Diễm lo liệu.

Mới vừa đi tới cửa nhà chú hai thì thấy Trương Tuấn Diễm vác cuốc từ đường nhỏ đi tới.

Trương Tuấn Diễm nhìn thấy Trình Dịch Hòa, tùy ý hỏi: “Tiểu Dịch hôm nay sao tan học sớm như vậy?”

Trình Dịch Hòa nói: “Cũng giống như bình thường thôi, nhưng ngày hôm nay ở cửa thôn con nhìn thấy mấy đứa trẻ bắt nạt Trình Lâm, con đuổi tụi nó chạy.”

Trương Tuấn Diễm đem cái cuốc đặt ở góc tường, từ bên hông móc chìa khóa mở cửa, nói: ” Vào uống ngụm nước đi?”

Trình Dịch Hòa nhíu nhíu mày, nói: “Không cần, em trai con cũng đánh Trình Lâm, con cũng đã dạy dỗ nó rồi, thím hai đừng nóng giận.”

Lúc này Trương Tuấn Diễm mới nhìn thấy Trình Lâm mặt đầy nước mắt, gõ gõ đầu Trình Lâm nói: “Con xem lại mình đi, lại gây phiền phức cho anh họ.”

Trình Lâm cúi đầu không dám nói lời nào, tay nhỏ siết chặt góc áo Trình Dịch Hòa.

Thái độ không chút để ý gì của Trương Tuấn Diễm làm cho Trình Dịch Hòa rất bất mãn. Dù sao cũng là thím hai của mình, bây giờ anh đã lớn biết con cháu không thể tùy ý chỉ trích người lớn, an ủi Trình Lâm vài câu liền rời đi.

Trình Dịch Hòa một tay bỏ trong túi, một tay vịn tay lái chạy thong dong về nhà. Vừa mới vào cửa nhà liền nghe Trình Dịch Tân oa oa khóc lớn cáo rạng: “Anh hai đánh con! Anh hai vì một đứa con hoang đánh con! Nha nha nha…”

Trình Dịch Hòa không nhịn được, đá bay cánh cửa ném chiếc xe trên hành lang nghe ‘loảng xoảng’ một cái. Biết anh hai trở về, Trình Dịch Tân liền im lặng, Trình Dịch Hòa hừ lạnh một tiếng trở về phòng của mình.

Mãi đến tận giờ cơm tối, Triệu Anh gọi ra ăn cơm Trình Dịch Hòa mới từ trong phòng đi ra. Lúc này xuân hạ giao mùa khí trời mát mẻ hợp lòng người, Triệu Anh đem bàn cơm đặt trong sân, Trình Dịch Hòa cùng Trình Dịch Tân mới vừa ngồi vào bàn, lúc này ba của Trình Dịch Hòa là Trình Vinh Kiến mới từ bên ngoài trở về.

Trình Vinh Kiến là trưởng thôn, lúc thường uống rượu xã giao rất ít ở nhà, cho nên ăn cơm cũng không chờ ông. Triệu Anh vội vàng đứng lên đem thêm bát đũa cho Trình Vinh Kiến.

Ngày hôm nay Trình Vinh Kiến đặc biệt vui vẻ, bệ vệ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, sau đó lại đứng lên đi lấy một bình rượu ở trong tủ đặt lên bàn.

Triệu Anh cười hỏi: “Ngày hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Trình Vinh Kiến nói: “Ngày hôm nay trong trấn mở cuộc họp, muốn điều anh đến trấn trên bắt đầu làm việc.”

Triệu Anh cũng không khỏi vui vẻ ra mặt, chồng thăng chức đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng Trình Vinh Kiến thấy hai thằng nhóc chỉ trầm mặc cúi đầu bới cơm, lại nhìn trên trán Trình Dịch Tân có một khối u to, hỏi: “Làm sao? Lại đánh nhau?”

Trình Dịch Hòa lạnh lùng hừ một tiếng, Trình Dịch Tân nhỏ giọng nói: “… Không có.”

Trình Dịch Hòa thấy bộ dạng uất ức của nó thì tức giận, nói: “Đánh thì đánh, tại sao nói không có? Thật chẳng ra gì.”

Triệu Anh nhất thời giận tái mặt, nói: “Trình Dịch Hòa! Sao con nói em con như vậy!?”

Trình Vinh Kiến không hề tức giận, cười ha hả nói: “Con trai mà, chính là như vậy, Tiểu Dịch … dù sao cũng là em trai của con, đừng nói như vậy.”

Trình Dịch Hòa nói: “Nếu nó thật sự dám cùng con đánh một trận, con sẽ tôn vinh nó là một hán tử…”

Trình Dịch Hòa quật cường hất cằm lên, mặc dù có mấy phần ngạo khí nhưng anh vẫn còn là một thiếu niên, khuôn mặt anh tinh tế gầy gò, làm ra vẻ ông cụ non nên nhìn khá buồn cười. Trình Vinh Kiến không kềm được ‘phốc’ một tiếng bật cười.

Trình Dịch Hòa liếc ba mình một cái, bất mãn nói: “Đừng cười! Ba mẹ nhìn Trình Dịch Tân, bên ngoài xưng vương xưng bá, về nhà chính là kẻ vô dụng…”

Triệu Anh ngắt lời nói: “Vậy con cũng không nên đánh nó, giữa hai anh em với nhau có lời gì không thể nói được chứ.”

Trình Dịch Hòa nói: ” Trình Lâm cũng là em của con, con sao có thể trơ mắt nhìn Trình Dịch Tân bắt nạt nó?”

Trình Vinh Kiến nghe xem như là hiểu được, lập tức nghiêm chỉnh sắc mặt, nói: “Tiểu Tân con bắt nạt em trai? Kỳ cục!”

Cha con hai người đồng thời công kích Trình Dịch Tân, Triệu Anh càng không nỡ để con trai út chịu oan ức, nói: “Các người sao lại bênh vực người khác?”

Trình Dịch Hòa nín một bụng hỏa toàn bộ xông ra, bỏ đũa đứng lên, nói:”Cái gì gọi là bênh vực? Mẹ mới không phân tốt xấu mà bênh vực! Có phải mẹ muốn sau này Trình Dịch Tân phạm pháp, mẹ mới vui vẻ!”

Triệu Anh không ngờ Trình Dịch Hòa đột nhiên chống đối mình, bà tức giận chỉ vào anh, run rẩy nói không ra lời: “Mày … Mày …”

Trình Dịch Hòa bước qua người bà tông cửa xông ra, mặt sau truyền đến giọng nói sắc bén của Triệu Anh: “”Mày đi cũng đừng trở về!”

Trình Dịch Hòa sớm nhanh chân đi xa, chỉ có nghe tiếng Trình Vinh Kiến lầm bầm: “Thực sự là không nói được đạo lý với đàn bà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi