LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Nghe được câu hỏi của Giang Nhung, Trần Việt hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Nghiên cứu tâm lý. Sau này em ít để ý đến cậu ta.”

“Tuân lệnh, ngài Trần!” Giang Nhunh nhìn anh chăm chú, khóe miệng kéo lên, cười nói.

Cô đã sớm thỉnh giáo qua sự bá đạo của người đàn ông này, lại còn gia trưởng... chỉ là đối tượng là anh nên cô không ghét bỏ.

Cùng lúc đó, trong một chỗ khác cùng thành phố, trong club xa hoa trụy lạc, người đến uống rượu thì uống rượu, người nhảy múa thì nhảy múa, thậm chí còn có những giao dịch dơ bẩn hơn.

Giang Hân không mình đến đây thế nào, cô ta cố nhớ lai, nghĩ đến nữ giúp việc ở nhà đưa cô ta một cốc nước.

Chính là sau khi uống cốc nước đó xong, cô lại chẳng nhớ được cái gì, tỉnh lại khi đã thấy người nằm đây, một gã đàn ông to béo mặt bóng nhẫy đang ra sức “cày cấy” trên người cô.

Cô ta nhắm mắt lại, cắn chặt môi, cố thả lỏng bản thân, cứ cho là mình đang nằm mơ, chờ khi thức dậy, mọi thứ sẽ tốt hơn.

Nhưng, cô ta lại vô cùng hiểu rõ, mọi chuyện đang xảy ra đều là sự thật.

Là cha cô và người đàn ông mà cô luôn theo đuổi bắt tay đưa cô đến đây, khiến người khác tùy ý làm nhục.

Ha ha——

Cù Mạnh Chiến nói sẽ không ép buộc cô, quả nhiên là không ép buộc mà là dùng cách đê tiện vô sỉ này.

Cô ta nắm chặt tay, cắn răng, trong lòng một lại một lần yên lặng nhớ kỹ ba chữ

——Cù Mạnh Chiến!

……

Trải qua sự nỗ lực của tập thể, dự án phát triển Tây Bộ Thịnh Thiên đã ký ước thành công, là nền tảng tốt đẹp cho sự phát triển từ nay về sau của Thinh Thiên ở phía Tây.

Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, báo kinh tế và tài chính các nơi đều đưa tin về việc này.

Trần Việt hai ngày nay vội đến chân không chạm đất, các loại xã giao đi cái này đến cái khác, bận đến đã hai tối không ăn cơm cùng Giang Nhung.

Nhìn Giang Nhung đang giúp mình đeo cà vạt, nhìn hàng lông mi chớp động của cô, nhìn khuôn mặt phấn hồng của cô, anh lại không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái.

“Giang Nhung——” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.

“Hử?” Ngài Trần, công viêc là quan trọng, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe.

Hai ngày nay anh đều rất sớm ra cửa, tối muộn mới về, bận giống như con quay.

Anh cũng biết, anh quá vất vả, cô cũng sẽ lo lắng cho anh.

“Ừ.” Trần Việt xoa đầu cô, lại nói: “Hôm nay việc cũng xong hết rồi, anh sẽ về sớm chút. Ngày mai chúng ta cùng nhau về Giang Bắc.”

Giang Nhung gật đầu: “Em sẽ ở khách sạn đợi anh.”

Hai ngày nay, sau khi Trần Việt đi làm, Giang Nhung ở khách sạn vẽ bản thiết kế.

Ba năm không đụng đến bút vẽ, có chút lạ tay, nhưng may là nền tảng của cô tốt, thiết kế thời trang lại là sợ thích của cô, hai ngày vẽ tiến bộ cực nhanh.

Cô gửi bản vẽ xong cho Lương Thu Ngân xem, Lương Thu Ngân xàm xí khen cô đủ nửa tiếng, nói cô ba năm không làm thiết kế thật là lãng phí thiên tài.

Vì nên nói, Giang Nhung thà tin rằng heo mẹ leo cây, cũng sẽ không tin lời từ miệng của Lương Thu Ngân.

Ngày mai là về Giang Bắc rồi, trước khi rời Kinh Đô, Giang Nhung cấp thiết phải gặp một người, trước khi về Giang Bắc phỉ sắp xếp chuyện này ổn thỏa.

Từ xe taxi xuống, Giang Nhung lòng vòng đi qua mấy cái ngõ, cuối cùng đến một ngôi nhà ở trước cửa quán cà phê không chút thu hút.

Cô ngẩng đầu nhìn một cái, cái cửa được trang trí mộc mặc ở trên treo một tấm biển gỗ, trên tấm biển viết——Tâm trạng ông chủ không được tươi đẹp, nghỉ một ngày.

Thật là một lý do vừa tùy hứng vừa đáng yêu!

Giang Nhung giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói con trai còn trẻ truyền đến: “Đã đến rồi thì mời vào.”

Được sự cho phép của chủ nhà, Giang Nhung đẩy cửa vào, trên quầy bar đang nấu cà phê, mùi cà phê tràn ngập cả phòng.

Dù Giang Nhung đã cai cà phê từ lâu, ngừi được mùi thơm như như cũng không nhịn được thèm: “Ngài Hứa có thể chia cho tôi một cốc không?”

Người con trai ngồi trong quầy bar giờ mới ngước mắt nhìn qua, con ngươi tối đen như đá vỏ chai, giống như một hồ nước sâu, đen kịt không thấy đáy.

Nhìn chằm chằm Giang Nhung hồi lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Không biết nên tiếp tục gọi cô là cô Giang hay là nên sửa miệng gọi cô là cô Trần?”

“Giang Nhung.” Giang Nhung nói.

Hôm nay cô đến đây tìm anh ta, là dùng thân phận Giang Nhung, không muốn có nửa chút nào liên lụy đến Trần Việt, vì vậy cô là Giang Nhung.

“Đã là cô Giang, vậy tôi mời cô một cốc cà phê có là gì.” Người con trai lấy ra một cốc đã sớm chuẩn bị xong, rót ra hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Giang Nhung.

Giang Nhung bưng lên thử một ngụm, gật đầu khen: “Rất lâu chưa uống cà phê nào ngon như thế này. Hy vọng sau này vẫn có cơ hội được uống cà phê của ngài Hứa.”

“Chỉ cần cô Giang muốn uống, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Ngài Hứa mắt híp lại, môi nhếch lên cười như không cười nhìn Giang Nhung.

Giang Nhung nghiêng đầu tránh khỏi tầm mắt anh ta, nhìn thấy trên tường treo một bức tranh dầu, trong bức tranh là bóng lưng một người phụ nữ nắm tay một bé trai, nhìn qua rất ấm áp.

Ánh mắt ngài Hứa cùng theo Giang Nhung nhìn sang, rồi lại cười: “Xem ra sở dĩ chúng ta có thể ngồi cùng nhau uống cà phê, đó là vì chúng ta đều là người hoài niệm.”

“Vậy nên?” Giang Nhung nhướng mày cười khẽ, đôi mắt trong suốt như sao trời sáng lạn, “Ngài Hứa là đồng ý hợp tác với tôi?”

“Tôi nghĩ không có người đàn ông nào sẽ từ chội người đẹp như cô Giang đây.” Ngài Hứa giơ cốc cà phê lên đụng một chút vào cốc của Giang Nhung.

“Happy cooperation!”

“Happy cooperation!” Giang Nhung giương môi cười, từ trong túi xách mang tùy thân lấy ra một cái USB, “Thứ này là quà gặp mặt tôi tặng cho ngài Hứa. Hai ngày nay tôi có nghe được một số chuyện, chỉ cần ngài thuyết phục cô ta giúp ngài, vậy chẳng bao lâu, thứ mà ngài muốn sẽ là của ngài.”

“Thực ra thứ tôi quan tâm hơn là trong USB này sẽ không là kho tàng báu vật riêng của cô Giang không.” Đôi mắt hoa đào mê người của ngài Hứa khẽ híp, môi kéo lên một nụ cười tà mị.

“Vậy thì ngài Hứa xem xong sau mới biết được đúng hay không. Ngài Hứa sau khi xem xong mà hài lòng, đừng quên cho tôi một cuộc điện thoại thông báo.” Bỏ lại lời này, Giang Nhung xoay người đi, để một bóng mĩ miều xinh đẹp cho ngài Hứa.

Nhìn bóng lưng cô, ngài Hứa đưa tay ra làm một động tác bắt tóm.

Giang Nhung——

Anh ta khẽ đọc lại tên cô.

Cái tên hay biết bao, một người xinh đẹp biết bao, thế nhưng lại không thuộc về anh ta.

Nhưng thật là không thuộc về anh sao?

Đường đời còn dài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong ngõ phủ lên một lớp tuyệt đọng dày, mỗi bước đi của Giang Nhung lại để lại một dấu chân sau, nhưng những dấu chân này lại nhanh chóng bị bông tuyết rơi che lấp,chẳng lưu chút dấu vết, tựa như cô chưa từng đến đây.

Đi ra cái ngõ quanh co, Giang Nhung đứng ở chỗ đậu xe taxi, ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi lạnh.

Truyện được mua bản quyền đằng trên App Mê Tình Truyện!

——Mẹ, Nhung Nhung tuyết đối sẽ bỏ qua những người từng làm tổn thương mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi