LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Nhìn nụ cười không đến đáy mắt của Ngài Hứa, Giang Hân lại không nói tiếp, đem ánh mắt tàn nhẫn vừa mới không cẩn thận lộ ra che đậy đi, trong mắt tĩnh mịch lại.

Là cô ta quá ngây thơ, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn nghĩ đến sẽ có người giúp cô ta, lại còn nghĩ đến dựa vào đàn ông để hoàn thành mục đích của mình.

Cô ta cùng người họ Hứa này, chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, có thể nói không có chút nào phân tình nào.

Bây giờ cô ta đem vật chứng của Cù Thị đều giao cho anh ta, cô ta đối với anh đã không có tác dụng, anh ta sao lại có thể đi giúp cô nữa chứ.

Hôm nay anh ta đến đây, hơn phân nửa là để xem trò hay, nhìn cô bị thương đến thế nào, nhìn cô có còn song hay không mà thôi.

Nếu như cô ta không gượng dậy nổi, chỉ sợ đó chính kết quả màanh ta muốn xem thôi, bởi vì như vậy anh ta hoàn toàn có thể nuốt mất 20% số cổ phần thuộc về cô.

"Không nói lời nào? Là muốn thu hồi ý định?" bà tay Ngài Hứa đút túi quần, chậm chạp mở miệng hỏi.

"Nếu anh rảnh rỗi đến thế, vậy thì phiền anh đưa tôi về nhà đi.” Giang Hân thu hồi ánh mắt, rồi khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

Ngài Hứa cười khẽ: "Về nhà? Nhà nào?"

Hành động xuống giường của Giang Hân dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta lần nữa: "anh có ý gì?"

Ngài Hứa lui ra phía sau hai bước, chăm chú quan sát Giang Hân, sau đó mới chầm chậm nói ra: "đại tiểu thư Giang à, cô còn chưa biết, trong thời gian nửa tháng cô nằm viện này, bên ngoài đã xảy rat hay đổi nghiêng trời lệch đất."

"thay đổi gì?" Giang Hân vội vàng hỏi.

Sự lạnh lùng cô dùng sức tỏ ra đã bị Ngài Hứa thu vào đáy mắt trong chớp mắt này, thực ra cô vẫn còn rất để ý chuyện này, cũng không phải lạnh nhạt như đang thể hiện ra ngoài.

Anh ta nói thêm: "Nhà họ Cù đã bị niêm phong, đám người lãnh đạo cao cấp của Cù Thị đã bị bắt. Còn cha cô thì lại chạy khá nhanh, cũng không biết đã chạy đến nơi nào, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được người."

"Ha ha..." Giang Hân cười lạnh, chỗ dựa của tên cầm thú Cù Mạnh Chiến kia sụp đổ, thật là khiến cho lòng cô hả dạ.

Có điều, không được tận mắt thấy nhà họ Cù bị điều tra, không được tận mắt thấy bộ dáng đó của Cù Mạnh Chiến, thật đúng là khiến cô tiếc nuối.

Ngài Hứa nói thêm: "Dù gì thì tôi cũng đã đáp ứng phải cưới cô, cô không còn nơi ở, tôi có thể dẫn cô về chỗ tôi.”

Giang Hân hỏi lại: "nhà họ Giang có bị niêm phong không?"

Ngài Hứa nói: " không có, có lẽ là bây giờ còn chưa tra được chứng cớ phạm tội mà Giang Chính Thiên tham dự vào. Nhưng hắn lại chột dạ chạy trước. Đúng là giấu đầu lòi đui, để người khác đến điều tra.”

"Nếu Nhà họ Giang vẫn còn, tôi cũng không cần phải đi với anh làm gì.. Nếu như Ngài Hứa thật sự rảnh rỗi nhu vậy, thế thì xin ngài đưa tôi về nhà họ Giang là được rồi.” Dứt lời, Giang Hân đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô ta, ánh lạnh trong mắt Ngài Hứa chợt xuất hiện.

Người đàn bà nhìn như nhu nhược này, nội tâm cường đại hơn xa vẻ bề ngoài, qua nhiều chuyện như vậy, mặt cũng đã bị hủy thành dạng này, lại còn có thể bình tĩnh như vậy.

Xem ra anh tuyệt đối không thể khinh thường cô ta, cũng không thể nương tay, tuyệt đối không thể để cho mình để lại hậu hoạn gì.

Nghĩ tới đây, Ngài Hứa bước nhanh đi theo, rất lịch sự đỡ người Giang Hân, nói: "cô năm lâu trên giường bệnh như vậy, chớ đi quá vội, lỡ mà té xỉu, còn phải tiếp tục nằm viện."

Giang Hân hất tay của anh ta ra, giọng lạnh lùng nói: "anh và tôi đều rõ ràng chúng ta muốn là cái gì, đừng mẹ nó vờ vĩnh diễn kịch với tôi.”

"Tôi chỉ là muốn thể hiện sự thân sĩ của mình, không có ác ý gì với Cô Giang đây cả." Anh ta cười.

"Tôi không cần." Giang Hân không tiếp tục để ý đến anh ta nữa, nhanh chân đi ra ngoài.

Ngài Hứa tự mình lái xe đưa Giang Hân trở về Nhà họ Giang, lúc cô ta xuống xe, anh ta gọi lại cô ta: "Cô Giang, chỗ này của tôi còn nhiều thứ muốn giao lại cho cô."

Bước chân đang giương lên của dừng lại, quay đầu: "Thứ gì?"

"Tôi lo cô ngủ không ngon giấc, cố ý thông qua mối quan hệ lấy được một bình thuốc ngủ." Ngài Hứa lấy ra một cái bình màu trắng không nhãn, giơ nó lên lung lay ngoài cửa sổ xe.”

Giang Hân nhíu mày, nói: "Cù Thị đã rớt đài sụp đổ, tôi đây vui cũng không kịp, sao lại không ngủ được chứ."

"Cô Giang không cần?" Ngài Hứa cười cười, nói, " lượng thuốc này đủ để cho một người ngủ như chết, mãi mãi cũng không tỉnh lại được. Tôi một lần đưa cho cô nhiều như vậy, chỉ là muốn cô ngủ ngon giấc, cô cũng đừng một lần liền uống hết, đừng để trên lưng tôi mang tội giết người."

Giết người!

Nghe từ này, hai mắt Giang Hân tỏa sáng, đưa tay nhận lấy cái bình, còn nói: "Vậy thì cám ơn Ngài Hứa đã quan tâm."

Ngài Hứa còn nói: "sớm muộn gì thì chúng ta sẽ làm vợ chồng, không cần khách khí với tôi."

Nói xong, anh ta đối Giang Hân phất phất tay, liền nổ máy xe nhanh chóng đi rồi.

Giang Hân nhìn thấy xe Ngài Hứa đã chạy xa, mới quay người về Nhà họ Giang.

Sauk hi về Nhà họ Giang, Giang Hân mới biết được, Nhà họ Giang giờ chỉ là một cái xác rỗng, tất cả thứ có giá trị đều bị Giang Chính Thiên bán, người giúp việc đã đi hết.

Xem ra Giang Chính Thiên biết Cù Thị ngã ngựa, ông ta cũng không thoát được quan hệ, đã sớm chuẩn bị để chạy trốn.

Cô ta trở về phòng mình, trong phòng bừa bộn, trên mặt đất còn vết máu khô khốc, chứng minh lúc cô ta vào viện cũng không có ai đến dọn dẹp qua.

Cô ta ngồi trước bàn trang điểm, lần nữa chăm chú nhìn mình trong gương.

Gương mặt này đã từng xinh đẹp, cô ta thậm chí cảm thấy ũng sẽ không bại bởi Giang Nhung.

Hôm nay đã thay đổi hoàn toàn, những vệt sẹo to to nhỏ nhỏ nhìn tựa như từng con sâu nhỏ, khiến người ta vô cùng buồn nôn.

"Á——" cô ta ôm đầu, điên cuồng gầm thét.

Sauk hi đã phát tiết một hồi, cô ta dần dần tỉnh táo lại.

Cô ta duỗi ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn mỗi một vết thương, mỗi một vết thương đều được vuốt qua một lần, thù hận trong mắt càng sâu một phần.

Cù Mạnh Chiến, Giang Chính Thiên, Giang Nhung ——

Cô ta có hôm nay, đều là do một tay những người này tạo thành.

Nhưng nếu không có cái con hoang Giang Nhung kia, Cù Mạnh Chiến cũng sẽ không đem nàng so sánh với Giang Nhung, như vậy hắn ta cũng sẽ không đối cô ta làm ra những việc mà cầm thú không không làm được này.

Nghĩ tới những việc này, ngón tay cô ta vuốt ve vết thương lập tức ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Thời tiết Kinh đô vẫn luôn thế này, sắp đến ngày 15 tháng giêng, thời tiết vẫn lạnh như thế, tựa hồ một trận tuyết lớn liền chuẩn bị bắt đầu.

Sau tuyết rơi thì sẽ tan ra, tan ra rồi lại rơi, hết thảy bắt đầu lại từ đầu.

Mà cô ta, cũng muốn bắt đầu lại cuộc sống của cô ta.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, tìm đến các tin liên quan tới Cù Thị, quả nhiên vừa tìm thì ra một mảng lớn, chói mắt nhất chính là các bằng chứng Cù Thị phạm tội trong thương nghiệp bị tra ra, mấy tên lãnh đạo cấp cao đều đã bị bắt.

Còn Cù Mạnh Chiến, lại không có tin liên quan tới hắn đưa ra, vậy thì liền chứng minh anh ta còn sống rất tốt, cũng không bị liên lụy đến vụ ánCù Thị phạm tội này.

Không bị liên lụy, chẳng lẽ liền không thể làm gì hắn sao?

Giang Hân thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn gương mặt mình trong gương, nhếch môi khẽ cười: "Cù Mạnh Chiến, mày không để tao sống tốt, thì sao tao có thể để mày sống thoải mái được chứ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi