LẤY CHỒNG BẠC TỶ

“Giang Nhung...”

Giang Nhung nghe đến bối rối, hoàn toàn không hiểu bà thím đang nói gì, cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang đến từ phía sau mới kéo ý thức mơ hồ của cô trở lại.

Quay đầu, Giang Nhung thấy Trần Việt bước về phía cô, nhịp đi của anh gấp rút nhưng cũng tao nhã, ánh mắt nhìn cô chứa đựng nỗi lo lắng sâu sắc và sự đau lòng không kể xiết.

Đau lòng? Anh đang đau lòng cô sao? Nhưng... Tại sao anh lại biết cô ở đây?

Cô vừa đến đây, sao Trần Việt cũng đến luôn rồi? Anh đã lắp đặt GPS lên người cô sao?

Giang Nhung không hiểu, chỉ cảm thấy trên thế giới này có quá nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi... Cô như một linh hồn cô đơn trôi dạt trong biển cả mênh mông, không có quá khứ, mọi thứ mà cô có thể nhìn thấy đều là ảo ảnh, như có như không, không thể tin tưởng.

Cô có thể tin Trần Việt sao? Bản thân cô cũng không biết.

Trên thế giới này, rốt cuộc cô còn có thể tin ai?

Ngay cả người thân duy nhất của cô, cái tốt mà người cha hiền từ đó dành cho cô đều là giả vờ, ngoài miệng ông ta nói uống thuốc là tốt cho cô, nhưng lại cho cô uống thuốc độc.

Cô là người thân duy nhất của ông ta, là người duy nhất cô tin tưởng trên thế giới này, người duy nhất có thể dựa dẫm.

Ông ta đã có thể lừa dối cô, tổn thương cô, vậy người trên thế giới này còn có ai có thể tin cậy?

Nếu sớm biết sự thật tàn nhẫn đến vậy, cô thà không phát hiện ra sự thật, vẫn sống đần độn như trước kia.

Trần Việt bước đến trước mặt Giang Nhung, thấy cô đang ngẩn ngơ, nước mắt lưng tròng nhưng lại không rơi xuống. Ánh mắt cô nhìn anh...Tràn đầy sự tuyệt vọng và nghi ngờ.

Trái tim đau nhói lên.

Anh biết, Giang Nhung đã biết sự thật mình bị nghiện ma túy... Kỹ tính như Giang Nhung, tất nhiên cũng sẽ biết cơn nghiện ma túy đến từ đâu, sự thật cứ như thế bị mổ xẻ, máu chảy đầm đìa, không hề nể tình.

Trần Việt muốn ôm chầm lấy Giang Nhung, muốn nói với cô không sao, anh ở đây. Nhưng hiện giờ, vẻ mặt của Giang Nhung quá tuyệt vọng, khiến tay đưa ra của anh khựng lại giữa chừng, không biết để ở đâu.

Hồi lâu, anh mới ôm Giang Nhung vào lòng.

Giang Nhung không phản kháng, ngoan ngoãn thuận theo, nhưng Trần Việt vẫn cảm nhận được cô đang run rẩy, hoang mang sợ hãi như trẻ nhỏ vừa đến trần gian.

“Giang Nhung,” Anh gọi cô, giọng nói dịu dàng: “Anh đây.”

Anh không biết nên an ủi cô như thế nào, nên chỉ có thể nói với cô rằng, anh đây, anh ở đây, bờ vai của anh, vòng ôm của anh, em đều có thể dựa vào bất cứ lúc nào.

Trong lòng run lên, một lúc sau, Giang Nhung nhẹ nhàng lên tiếng: “Em có thể tin anh sao?”

Giọng nói của cô yếu đuối như thế, dường như vừa chạm liền vỡ.

Trần Việt cảm thấy trái tim mình đang co rúm, anh chống cằm lên đầu Giang Nhung, trầm lắng đáp lại: “Ừm.”

“Ha,” Giang Nhung bật cười: “Nhưng, em không dám tin.”

Trần Việt cứng đờ.

“Ngay cả ba em cũng gạt em, hại em, em còn có thể tin ai?” Giang Nhung càng nói càng nhanh, giọng nói dường như có chút nghẹn ngào: “Em không có ký ức, em chấp nhận. Nhưng các người không thể tùy tiện bóp méo em như thế này, ba em xem em là gì? Con cờ? Công cụ? Còn các người lại xem em là gì đây?”

Giang Nhung lên án, câu chữ rớm máu.

Trần Việt ôm cô chặt hơn: “Em chính là em, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc xem em là ai cả.”

“Vậy em là ai?” Giang Nhung thoát khỏi vòng ôm của Trần Việt, nhìn Trần Việt với ánh mắt nghiêm nghị, khàn giọng chất vấn.

Trần Việt sững sờ trước bốn chữ này, bỗng không biết nên trả lời như thế nào.

Cô là ai?

Là vợ của anh, là người anh yêu nhất trong đời này.

Nhưng âm mưu của ba năm trước đã hủy hoại tất cả.

Thấy Trần Việt không trả lời, Giang Nhung cười khẩy lắc đầu: “Anh xem, anh nói không ra. Anh xem em là vợ của anh, nhưng em không còn nhớ nữa.”

“Không nhớ cũng không sao,” Trần Việt lần nữa kéo Giang Nhung vào lòng ôm chầm lấy, mặc kệ sự vùng vẫy của Giang Nhung: “Em không muốn trở về quá khứ, vậy chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, những chuyện khác đều không quan trọng.”

Chỉ cần, em và anh vẫn ở đây, vậy không còn gì quan trọng nữa.

Trần Việt không buông tay, Giang Nhung trong lòng anh vùng vẫy không thoát được, vừa đá vừa giẫm anh, vừa nắm vừa đánh, trút hết tất cả cơn giận lên người Trần Việt.

Bất kể cô đánh đấm như thế nào, cánh tay Trần Việt ôm cô vẫn không buông lỏng chút nào cả, anh đứng thẳng, như một ngọn núi có thể che gió chắn mưa cho cô.

Đánh mệt rồi, thực sự không còn sức nữa, động tác tấn công của Giang Nhung mới dừng lại.

Hồi lâu, Giang Nhung trong ngực mới buồn rầu lên tiếng, giọng nói sau khi trải qua cơn gào khóc rầm rĩ đã trở nên hết sức mệt mỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Biết cô đã bị nghiện ma túy, biết chủ mưu là ai, là ba của cô?

Tuy Giang Nhung không nói rõ, nhưng Trần Việt hiểu rõ Giang Nhung đang nói những gì, anh do dự trong chốc lát nói: “Phải.”

Giang Nhung cắn môi, gắng gượng kìm nén những giọt nước mắt lại: “Vậy tại sao không nói với em? Muốn xem trò cười của em à? Muốn xem em ngu ngốc thế nào?”

Trần Việt ấn đầu cô vào ngực, để mặt cô áp sát vào tim anh, nói: “Anh không phải muốn xem trò cười của em, anh chỉ là muốn bảo vệ em, không để em chịu tổn thương nữa.”

“Ha,” Giang Nhung bỗng bật cười, cũng không biết vì cái gì.

Hồi lâu, cô lại hỏi: “Vì vậy thật ra em chính là Giang Nhung kia của anh? Người vợ mà sau khi anh đi công tác về chỉ nhìn thấy một hộp tro?”

Cơ thể Trần Việt cứng đờ, trong mắt dấy lên một làn sóng, tay để ở bên người buông lỏng rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng, rất lâu rất lâu, anh mới thấp giọng trả lời: “Phải.”

Khi nghe thấy một âm tiết đơn giản này, Giang Nhung đột nhiên không nhịn được nữa, những giọt nước mắt chảy xuống ào ạt.

Hóa ra mọi sự suy đoán đều là đúng. Cô thực sự là “Giang Nhung” vốn đã chết kia... Cô là bạn thân của Lương Thu Ngân, là chị dâu trong miệng Trần Tiểu Bích, là mẹ ruột của tiểu Nhung Nhung, là... Vợ của anh.

Họ không xem cô là vật thế thân của “Giang Nhung” đã mất kia, cô chính là Giang Nhung.

Chỉ là cô đã quên đi tất cả... Không còn nhớ gì nữa.

“Vậy tại sao anh không nói sớm cho em biết? Tại sao còn phải bịa một câu chuyện người vợ quá cố để gạt em?” Giang Nhung không muốn khóc, nhưng không nhịn được rơi nước mắt, vừa lau nước mắt vừa nói: “Trần Việt, rõ ràng anh biết em không còn nhớ gì cả, anh còn cố ý lừa bịp em, anh có biết một mình em sợ đến mấy không?”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi