LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Dọc đường đi, Giang Nhung và Trần Việt đều không mở miệng nói gì.

Ánh mắt Giang Nhung nhìn thẳng về phía trước xe, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại rầu rĩ và phiền não không sao nói hết.

Nếu không phải bởi vì Nhung Nhung nhỏ, nếu không phải muốn tự tay đưa món quà ngày quốc tế thiếu nhi đến tay của cô bé, cô nghĩ có lẽ cô sẽ không theo Trần Việt quay về nhà của anh nữa.

Trần Việt cũng không nói gì, anh vẫn không nghĩ ra được mình nên giải thích với Giang Nhung thế nào về chuyện Giang Chính Thiên đã bôi nhọ anh, chính xác hơn là anh không thể giải thích với cô.

Nếu Giang Nhung không muốn chủ động nói chuyện với anh, anh nhắc tới trước thì chẳng phải đã nói cho cô biết anh nghe trộm cô nói chuyện sao?

"Giang Nhung, có phải em có tâm sự gì không? Có gì cứ nói cho anh biết nhé." Trước đây khi hai người bọn họ ở chung vẫn luôn là cô nghĩ cách phá tan sự im lặng, về sau chắc sẽ do anh tới làm rồi.

Giang Nhung vẫn nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy Trần Việt nói vậy.

Trần Việt cảm thấy bất lực, cũng không hỏi nữa. Khi xe đến nơi, anh mới nghe được tiếng Giang Nhung yếu ớt hỏi: "Trần Việt, trước đây chúng ta sống với nhau... vẫn tốt chứ?"

Giang Nhung cũng không biết mình làm sao nữa?

Khi đối mặt với Giang Chính Thiên, cô luôn rất bình tĩnh, cũng rất lý trí, đầu óc của cô có thể suy nghĩ bình thường.

Mà khi đối mặt với Trần Việt, đầu óc của cô là một đống tương hồ đặc quánh, không có cách nào cứng lòng chẳng phân biệt trái phải mà trách mắng anh được.

Cô thậm chí bằng lòng tin tưởng Trần Việt theo dõi nghe trộm cô chỉ vì muốn hiểu rõ từng lời nói, hành động của cô, giúp cô sớm khôi phục lại trí nhớ.

Nhưng nếu như anh thật sự có ý nghĩ như vậy, vì sao không thể nói rõ ràng cho cô biết?

Nói cho cùng, cô không muốn để ý tới Trần Việt vì trách anh không được sự cho phép của cô, lại xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của cô vào lúc cô không hề hay biết.

"Giang Nhung…" Trần Việt kéo mạnh Giang Nhung vào trong trong lòng và ôm chặt, nắm bàn tay cô áp lên vị trí trái tim của anh: “Anh không biết trong lòng em như vậy có tính là tốt không? Anh chỉ biết khi em không ở bên cạnh anh, trái tim anh trống rỗng."

Trái tim anh trống rỗng, trái tim cô làm sao không như vậy chứ?

Chỉ là trong lòng cô vẫn có khúc mắc không thể nào bỏ xuống được, hoặc cô còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào về chuyện anh nghe trộm.

Giang Nhung cọ nhẹ vào trước ngực của Trần Việt, ngẩng đầu lên nhìn anh và nói: "Chúng ta đi vào thôi. Muộn thế này, chắc Nhung Nhung nhỏ chờ sốt ruột rồi."

"Được." Giang Nhung không muốn nhắc tới đề tài này thì Trần Việt cũng không tiện nói tiếp. Anh lại nắm tay cô, thấy cô cũng không tránh nữa, anh càng nắm chặt hơn mà không định buông ra.

Khi bọn họ về đến nhà, Liệt đang chơi trò chơi trẻ con cùng Nhung Nhung nhỏ. Trò trốn tìm rất ngây thơ mà Liệt cũng chơi cùng cô bé không hề thấy phiền chán.

Thấy một cậu bé lạnh lùng như vậy lại chơi trốn tìm với Nhung Nhung, Giang Nhung không khỏi chú ý tới Liệt nhiều hơn.

Cô đã tới Nặc Viên ở một thời gian, từ trước đến nay chưa từng nghe được Liệt mở miệng nói một câu nào.

Nếu không phải nghe được Nhung Nhung nhỏ bảo anh Liệt có thể nói, hơn nữa còn biết nói rất nhiều, Giang Nhung sẽ cho rằng cậu bé thật sự không biết nói đấy.

Cậu bé này luôn lạnh lùng và đề phòng với mọi người, chỉ khi ở cùng với Nhung Nhung nhỏ mới có thể nhìn thấy được sự dịu dàng trong mắt cậu bé, mới có thể nhìn thấy cậu bé thỉnh thoảng tươi cười.

Nhung Nhung nhỏ không có anh chị em, bên cạnh có thể có một người anh yêu thương cô bé như thế, Giang Nhung cũng cảm thấy yên tâm.

"Ba, chị..." Nhung Nhung nhỏ đang trốn ở phía sau sô pha cũng không để ý anh Liệt còn đang tìm cô bé, vội đứng lên và chạy như bay về phía bọn họ.

Trần Việt giang hai tay đón Nhung Nhung nhỏ, cô bé lại đổi hướng sang Giang Nhung làm cho anh giơ tay đón hụt.

Giang Nhung đón được cơ thể nhỏ bé chạy như bay đến của Nhung Nhung nhỏ, hôn lên trán của cô bé và dịu dàng nói: "Nhung Nhung đã ăn cơm tối chưa?"

"Nhung Nhung ăn rất no rồi." Nhung Nhung nhỏ xoa bụng mình và chỉ về phía Liệt đang đứng nghiêm trang ở bên cạnh: “Anh Liệt ăn cùng với Nhung Nhung đấy ạ."

"Ừ. Nhung Nhung của chúng ta thật ngoan." Giang Nhung lại khách sáo mỉm cười với Liệt: “Cám ơn cháu đã ở cùng với Nhung Nhung nhỏ."

Liệt không lên tiếng.

Nhung Nhung nhỏ nhìn Liệt cười ngọt ngào, nói với giọng điệu êm ái: "Anh Liệt thấy buồn ngủ, Nhung Nhung cũng thấy buồn ngủ."

Nghe được lời Nhung Nhung nhỏ nói, Liệt mới có phản ứng và gật đầu xoay người đi lên phòng của mình ở trên tầng.

Giang Nhung xoa đầu của Nhung Nhung nói: "Nhung Nhung, anh Liệt rất tốt đúng không?"

"Vâng, vâng, vâng..." Cô nhóc gật đầu liên tục, vô cùng ngây thơ nói: “Anh Liệt chơi với Nhung Nhung chơi, ăn cơm cùng Nhung Nhung, Nhung Nhung thích anh Liệt."

Giang Nhung hài lòng mỉm cười lại nói: "Nhung Nhung thích anh Liệt vậy thì phải đốt xử với anh Liệt tốt hơn, xem anh Liệt thành anh trai ruột của mình nhé."

"Vâng." Nhung Nhung nhỏ cũng không phải hiểu anh trai ruột là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

Hai mẹ con bọn họ mỗi người một câu, hoàn toàn bỏ quên Trần Việt ở phía sau.

Cho dù hoàn toàn bị bỏ qua một bên nhưng Trần Việt vẫn không hề oán trách. Còn có chuyện gì làm anh vui mừng hơn hai mẹ con bọn họ đều ở bên cạnh chứ?

Giang Nhung tắm cho Nhung Nhung nhỏ rồi đặt cô bé lên trên giường, dịu dàng nói: "Nhung Nhung, để ba chơi cùng với em một lát, chị còn phải đi làm chút việc nhé!"

Trần Việt giữ lấy Giang Nhung đang muốn đi: "Giang Nhung…"

Giang Nhung mỉm cười nhìn anh nói: "Em là quần áo cho Nhung Nhung nhỏ xong sẽ về ngay."

Anh biết cô đang giận anh cho nên mới phải lo lắng như vậy, anh sợ cô đi rồi sẽ không trở lại nữa. Thật ra ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao mình thật sự không có cách nào giận anh được.

Giang Nhung đi cất quần áo đã phơi khô, cầm bàn là là xong lại về phòng.

Trong phòng, Nhung Nhung nhỏ đang hớn hở lăn qua lăn lại ở trên người Trần Việt, vừa lăn lại vừa cười vui vẻ.

Nhìn hai ba con bọn họ, Giang Nhung nhất thời không thể nào rời được tầm mắt, lại thấy mềm lòng.

Thấy bọn họ, Giang Nhung liền nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến mấy ngày nay Trần Việt đi cai nghiện với mình, cẩn thận chăm sóc cho mình. Anh rõ ràng để tâm như vậy, cô làm sao có thể không nhìn thấy được.

Cô thấy bất kể anh bận thế nào nhưng mỗi ngày đều sẽ bớt chút thời gian ra ở cùng với con gái.

Một người đàn ông như vậy làm sao có thể là người xấu tội ác tày trời chỉ cần con gái, không cần cô như Giang Chính Thiên đã nói được.

Giang Nhung hít sâu một hơi và nói: "Nhung Nhung, chị làm cho em mấy bộ quần áo mới, em có muốn thử không?"

"Được ạ." Nhung Nhung nhỏ lăn từ trên người Trần Việt xuống, vui vẻ trả lời.

Trần Việt nhận lấy quần áo trên tay Giang Nhung nói: "Em đã cực khổ rồi, chuyện thay quần áo cứ để anh làm cho. Không thể để em làm hết được, nếu không anh làm ba sẽ vô dụng tới mức nào chứ?"

Trần Việt vừa nói hết câu đã thành thạo cởi áo ngủ của Nhung Nhung nhỏ, lại lưu loát mặc váy cho cô bé.

Chiếc váy công chúa màu hồng mặc lên người thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng khi Giang Nhung thắt dây lưng có hình con bướm lên cho Nhung Nhung nhỏ thì lập tức có cảm giác khác hẳn.

"Nhung Nhung, em có thích không?" Giang Nhung cẩn thận hỏi. Sau khi hỏi xong, cô phát hiện mình khẩn trương đến mức trong miệng cũng khô khốc, rất sợ con gái sẽ không thích món quà đầu tiên mình tặng cho cô bé.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi