LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Giang Nhung nhìn Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc đi khỏi, rất lâu sau mới thu hồi ánh mắt.

Có thể Trần Tiểu Bích vẫn chưa nhìn ra! Lúc Chiến Niệm Bắc nhìn cô, trong mắt đều tràn ngập sự dịu dàng.

Cũng đã từng có một người thường dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cười và nói với cô rằng cô là vợ của anh.

Nhưng... Sau này sẽ không còn nữa rồi, cũng sẽ không bao giờ có nữa.

Giang Nhung không kìm được đưa tay lên vỗ về chỗ trái tim, như thể trái tim bên trong thật sự đang cực kỳ đau đớn, nhưng dù có đau đớn hơn đi chăng nữa thì con đường này cũng là do cô tự lựa chọn cho mình, cho dù có gãy răng cũng phải nuốt vào mà bước tiếp.

Giang Nhung hít sâu, ngước gương mặt đã quen với việc che giấu tình cảm thật sự lên, mỉm cười: ""Anh, Tiểu Trạch, Nhung Nhung, chúng ta lên đường thôi."

Lên đường, bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu cuộc đời mới.

Cho dù cô biết rất rõ là không thể nào quên được người ấy nhưng cô cũng không thể dừng lại, cô phải không ngừng tiến về phía trước.

Máy bay cất cánh đúng giờ, bay thẳng từ Giang Bắc về New York, Mỹ.

Bên ngoài bãi cất cánh không xa, có một chiếc xe Bentley có rèm che màu xám bạc, trong xe có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.

Trong tay anh đang cầm một điếu thuốc, tàn thuốc từ từ bốc cháy, đốt tới tận đầu ngón tay của anh nhưng anh cũng không cảm thấy được sự đau đớn.

Thân thể anh vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt nhìn về phía xa, nhìn chiếc máy bay kia cất cánh khỏi mặt đất, nhìn nó càng lúc càng bay cao, bay xa hơn.

Tấm lòng anh dường như cũng bay đi theo bọn họ, cho nên anh không hề cảm nhận được sự đau đớn khi tàn thuốc làm bỏng tay.

Máy bay đã bay lên bầu trời xanh, biến mất khỏi tầm mắt của anh hồi lâu nhưng anh vẫn không hề thu hồi ánh mắt.

Dường như trên không có người đang mỉm cười với anh, chính là vợ và con anh, là những người anh thương yêu mà tuyệt đối không thể để mất đi trong cuộc đời anh.

Giọng nói êm ái của Tiểu Nhung Nhung vẫn còn vang lên bên tai anh, nghe mà khiến lòng người ấm áp, yếu lòng như vậy.

Sáng sớm hôm nay trước khi ra khỏi cửa, anh còn kéo tay Tiểu Nhung Nhung nói với cô bé: "Nhung Nhung, mẹ phải dẫn các em trai em gái đến Mỹ sống, Nhung Nhung cũng đi cùng mẹ có được không?"

"Ba không đi cùng sao?" Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to trong veo như nước ấy, nhìn anh tràn đầy mong đợi.

Anh nhìn ra được là Tiểu Nhung Nhung cực kỳ hy vọng anh cũng cùng bọn họ đi Mỹ.

"Ba còn chút việc cần phải làm cho nên hôm nay không cùng mọi người đi được, chờ ba làm xong việc thì sẽ đi tìm mọi người. Nhung Nhung đi trước, ở bên mẹ không được để mẹ đau lòng buồn bã đó, con có biết không?" Lúc đó anh đã nói với cô bé như vậy.

Nhưng bé cưng của anh rất hiểu chuyện gật đầu: "Ba, Nhung Nhung sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đi cùng mẹ và em trai em gái. Con sẽ không để mẹ phải đau lòng buồn bã! Nhung Nhung sẽ cùng mẹ chờ ba."

"Ngoan!" Lúc đó anh ôm bé cưng của anh thật chặc, bế xong lại ôm, hôn lấy hôn để lên gương mặt trẻ con mập mạp trắng trẻo của cô bé.

Đứa nhỏ kia cũng rất hiểu chuyện, hôn thành hai vệt nước miếng trên mặt anh.

Môi của cô bé rất mềm, âm ấm, dù chuyện đã trôi qua hơn nửa ngày nhưng dường như anh vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ mà cô bé để lại trên mặt mình.

Trần Việt không nhịn được đưa tay sờ má, sờ vào chỗ mà sáng nay Tiểu Nhung Nhung đã hôn anh.

Anh thương yêu Tiểu Nhung Nhung như vậy, đó là bởi vì Tiểu Nhung Nhung là con của anh và Giang Nhung.

Tiểu Nhung Nhung là đứa nhỏ đã ở bên anh, cùng anh vượt qua những ngày tháng mà anh tưởng chừng như mình không thể chống đỡ được nữa.

Sao anh có thể không thương, không yêu cô bé được.

"Tổng Giám đốc Trần!"

Trần Việt chờ ở đây bao lâu thì Lục Diên cũng đã đứng ở bên ngoài xe chờ bấy lâu. Đã đến lúc anh ta phải đánh thức Tổng giám đốc của bọn họ rồi, nếu cứ để anh tiếp tục như vậy thì trời cũng tối mất, sao có thể đi xử lý mấy kẻ tiểu nhân đó.

"Trở về thôi!"

Trần Việt nhẹ nhàng nói hai từ rồi thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại dựa vào ghế ngồi, trong đầu rất lâu vẫn trống rỗng.

Trước đây anh thường nghe người ta nói, làm tổn thương kẻ địch một nghìn thì tự tổn thương mình ba trăm.

Anh và Giang Nhung ly hôn không phải là như vậy sao, Giang Nhung đau lòng, anh sao lại không đau chứ.

Trái tim của anh cũng là xác thịt, sẽ đau, sẽ đổ máu...

Anh thẳng thắn đồng ý ly hôn với cô như vậy đơn giản là vì anh vẫn nhớ lời hứa của mình, anh sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì, cho nên cô muốn bay đi thì anh sẽ để cô bay.

Chỉ là khi cô bay đi rồi thì lòng anh cũng trống rỗng.

"Tổng Giám đốc Trần, Diệp Diệc Thâm sai người gửi video cho bà chủ, chúng tôi đã xác nhận rồi, kẻ mang mặt nạ da người đó với người Tiêu lão thấy là cùng một người."

Lục Diên vừa lái xe vừa tận hết trách nhiệm báo cáo tình hình lại cho ông chủ.

Anh ta nói xong không thấy Trần Việt trả lời thì khẽ ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn Trần Việt qua kính chiếu hậu.

Chỉ thấy Trần Việt nhẹ nhắm mắt lại, cũng không biết suy nghĩ của anh đã quay trở lại chưa.

Nếu suy nghĩ của anh bay đi theo bà chủ thì chuyện từ nay về sau e là không quá khó để xử lý lại rồi.

Lục Diên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được manh mối liên quan đến hắn với vụ giết người này. Nói cách khác, hắn rất có thể không phải là hung thủ giết người."

"Bất kể hắn có phải hung thủ hay không, người này không giữ lại!" Đột nhiên Trần Việt mở mắt, lãnh mang từ mắt anh bắn ra khiến Lục Diên không khỏi run rẩy.

So với chuyện giết người thì chuyện khiến Trần Việt không thể tha thứ chính là Diệp Diệc Thâm lại dám tính kế lên Giang Nhung, uy hiếp Giang Nhung rời khỏi anh.

Anh nhất định phải khiến loại người như vậy nếm thử cảm giác đau đớn như bị gọt xương, nỗi đau khi anh phải xa vợ con không phải cứ nhận không như vậy.

Trần Việt chỉ đạo Lục Diên xong thì lại nhắm mắt lại, nói: "Đến khu vui chơi trên biển."

Trần Việt vẫn luôn nhớ kỹ, lần đầu tiên anh mời Giang Nhung ra ngoài ăn, sau khi ăn xong cô gợi ý để anh cùng đi tản bộ với cô.

Anh nhớ đêm hôm đó, cô kéo anh chỉ vào vùng biển nhỏ bên ngoài rừng cây đước, vội vàng thích thú nói rằng cô muốn xây một khu vui chơi trên biển ở đó, không mở cửa cho người ngoài, để khi nào tâm trạng không tốt thì một mình vào trong đó, nghe tiếng gió biển thổi, tiếng sóng biển, ngắm chim biển tự do bay lượn trên bầu trời, ngắm phong cảnh biển nơi đây.

Cô nói xong thì vẻ mặt ảm đạm, cô nói cho anh đó là khu bảo hộ thiên nhiên, cho dù có tiền nhưng nếu không được Chính phủ phê duyệt thì cũng không thể xây dựng được.

Cô chỉ nói vậy một lần nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Sau đó, anh sai người bắt tay chuẩn bị, bỏ ra giá lớn mới lấy được văn bản phê duyệt của Chính phủ.

Anh tự mình thiết kế theo hình dáng mà cô từng miêu tả trong tưởng tượng của cô, rồi cho người xây một khu vui chơi trên biển dành riêng cho cô.

Hôm qua chính là ngày khu vui chơi trên biển đó được hoàn thành, tất cả thiết bị lắp đặt đều đã vào đúng vị trí, anh có thể đưa cô và con đến nhìn khu vui chơi trên biển trong mơ của bọn họ.

Nhưng khi anh đang chuẩn bị nói cho cô tin tốt này thì cô lại nói hai chữ "ly hôn" ra trước.

Ly hôn!

Trần Việt không nhớ rõ khi anh nghe hai chữ này từ miệng Giang Nhung nói ra, anh đã cảm thấy như thế nào.

Có lẽ là vì trong lòng quá đau, đau đến chết lặng, cho nên lúc đó anh vẫn còn có thể giữ nụ cười tao nhã, có vẻ tỉnh táo nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi