LẤY CHỒNG QUỶ

Cô bé đưa tôi vào phòng hiến tế, trên chiếc giường có một người đàn ông đang ngủ.

Người đàn ông thở đều, có vẻ rất ổn. Nhưng chẳng phải đó là Mộ Sơ sao? 

Lúc này, cánh tay của cô bé đó vươn dài đến kinh ngạc, móng vuốt cũng theo thế dài ra, sắc nhọn. Cô bé dùng một chút phép truyền vào vết thương của Mộ Sơ làm thầy ấy quằn quại trong đau đớn nhưng vẫn không tỉnh dậy. Từng giọt máu của thầy ấy chảy thấm vào bộ đồ bệnh nhân màu trắng. 

Cô bé dùng năm ngón tay nhấn mạnh, nâng thầy ấy lên dễ như nâng con cá, nở một nụ cười ngọt ngào đáng yêu với tôi. Trong nháy mắt, cô bé đó xuất hiện trong trước tầm mắt tôi. 

Tôi lùi lại theo bản năng. Mộ Sơ khẽ mở mắt. Vẻ mặt thầy ấy hiện lên vẻ đau đớn: "Kiều An..."

Giọng nói yếu ớt của thầy khiến tôi nhớ tới cái lý do khiến thầy ấy phải nhập viện, đó là đi cùng với tôi vào ngôi trường hoang kia, còn bây giờ cũng chỉ vì tôi mà thầy ấy bị cuốn vào chuyện này. Bỗng trái tim của tôi nhói lên cảm giác tội lỗi. 

Mặc dù tôi nghĩ có lẽ là ảo ảnh do cô bé kia làm mờ mắt. Nhưng dù đó là sự thật đi chăng nữa, tôi cũng không thể mạo hiểm vì đó căn bản dùng cả cuộc đời để đánh cược cho một điều sai trái.

"Chị gái có thích không?" Cô bé cười. Trong cơn vui điên rồ đó, những chiếc răng dính đầy máu của cô bé lộ ra, sắc nhọn và khía cạnh. Cô nhóc kia đột nhiên chỉ tay về phía tôi, nụ cười trên mặt còn ranh mãnh hơn: "Những kẻ đáng thương lại đến rồi."

Tôi quay người, liền thấy một đôi nam nữ lẻn ra ngoài hành lang, đang cầm nến và tiền giấy trên tay, miệng cầu nguyện: "Mong trời phật phù hộ, con tôi nhất định phải trở về an toàn. Cầu xin ông Trời."

Tôi nhận ra ngay người đàn ông và phụ nữ này là cặp vợ chồng hay đốt tiền giấy ở căn phòng này vào ngày 13 hàng năm. Họ nói làm vậy vì được con mình báo mộng về. Tôi nhớ chuyện xảy ra từ rất lâu rồi nhưng đối với họ như chỉ mới ngày hôm nay.

Vừa dứt lời, cô bé kia đột nhiên buông Mộ Sơ ra, vui vẻ chạy về phía hai người. Cũng là cái tư thế nhẹ nhàng, mái tóc bồng bềnh trong gió ấy nhưng mang lại cho tôi cảm giác ớn tận xương tủy. 

Trước khi cổ họng nghẹn lại, cùng cảm giác rùng mình đến tận da thịt, tôi nhìn thấy tay cô bé đâm xuyên vào ngực hai vợ chồng kia. Chỉ sau một tiếng cười nhẹ, cô bé kéo hai quả tim của họ ra. Máu từ ngực hai con người đen đủi này chảy không ngừng xuống đất. Tôi sững sờ ngồi bệt xuống đất, nhìn cái nụ cười hớn hở trên gương mặt kia vẫn chưa dừng, con ngươi cũng mất đi ánh sáng.

"Gửi bà của cháu, đây là tấm lòng thành của người cháu này đến người."

Cô bé ném hai quả tim ra ngoài, rồi bóng của nó cũng biến mất. Cô bé đó không lấy trái tim của họ nhưng lại ném cặp vợ chồng vào phòng hiến máu.


Đột nhiên, ánh sáng vàng của Huyết Tế Trận dần biến mất, đổi sang màu đỏ, trên mặt đất cũng hiện lên những tia hào quang. Nhân lúc này, tôi kéo thầy Mộ Sơ qua một bên, cố tìm cách chạy đến phòng nơi Tư Quân đang chuẩn bị trận pháp.

"Quá muộn rồi, chúng ta phải nhanh tìm Tư Quân..."

"Có phải chị muốn tìm vị đạo sĩ kia để giết em không?"

Âm thanh vang bên tai khiến chân tôi mọc rễ như bị ai khống chế. Cơn lạnh lẽo len lỏi vào xương, xuyên vào tất cả các bộ phận trên cơ thể. 

Tôi cứng ngắc quay đầu, Mộ Sơ nằm thoi thóp dưới sàn, còn cô bé kia giờ đây đã biến thành một ma nữ miệng cười toe toét, hàm răng để lộ ra màu đỏ và hơi thở khát máu, như thể sẽ cắn bất cứ lúc nào.

"Không... Không..."

Tôi vô thức đưa tay ra lấy chiếc trâm tóc trên đầu, nhưng trên đầu trống không. Trái tim tôi lạnh buốt: "Trâm tóc đâu rồi?"

Tôi bị kéo đi khắp nơi, không biết nó rơi lúc nào.

Lúc này, Tư Quân nghe thấy tiếng động bên cạnh liền chạy ra và hét lên: "Kiều An..."

"Tư Quân..." Tôi nháy mắt, báo hiệu cô bé kia đang ở bên cạnh.

Tư Quân cầm thanh kiếm gỗ lên, múa bằng một tay. Anh siết chặt chuôi kiếm, hướng về vị trí của cô bé kia, hét lên: "Lệ Quỷ kia buông cô ấy ra, nếu không, đừng trách ta vô tình."

"Nếu ta không buông thì sao?"

"Vậy thì nhận của lão tử này một kiếm. Chết đi!"

Tư Quân không lấy một chút thương tiếc. Dứt lời, anh ta lẩm bẩm câu thần chú. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, thanh kiếm gỗ ngay lập tức phát sáng. Anh đâm thanh kiếm qua lá bùa màu tím, cổ tay ra sức hướng về phía cô bé kia như một mũi tên.


"Hả, chỉ với sức mình ngươi sao?"

Cô bé cười khẩy, đưa tay ra, nhưng sức mạnh của thanh kiếm gỗ kết hợp chiếc bùa tím không thể đánh giá thấp. Cô bé bị đẩy lùi ngay lập tức, nhưng lập tức đứng dậy. Hai bên bắt đầu giằng co quyết liệt.

Lúc này, Tư Quân lại niệm chú. Một sợi dây vàng đột nhiên xuất hiện trong tay. Anh cầm sợi dây lên, miệng lẩm bẩm, rồi nó bỗng quất về phía cô bé kia.

"Bát Tự Bắt Ma." 

Ngay khi nhìn thấy, cô bé đã quay đầu bỏ chạy. Nhưng quá muộn, nó đã bị thanh kiếm gỗ đâm xuyên, liền hét lên. Đôi chân không thể di chuyển, và dây trói ma đã thành công trói cô bé kia lại.

"Tư Quân, đây là gì?"

"Đây là dây bắt ma khắc 8 ký tự cổ. Hầu hết các hồn ma đều biến chất do d*c vọng sau khi giết người, vậy nên, tám ký tự này biểu tượng cho d*c vọng được khắc lên. Đúng như tên của nó, bó dây ma là sợi dây trói buộc ma quỷ."

"Tại sao anh không dùng nó để bắt con nhóc đó sớm hơn chứ, sao phải đợi đến hôm nay?"

Tôi ngạc nhiên.

Tư Quân cười gượng. Cô nhóc kia bị trói, cười khẩy, nói: "Điểm yếu duy nhất của sợi dây này là nó quá ngắn , chỉ có thể bắt trong một phạm vi nhất định. Mỗi lần anh ta đến gần, ta lại rời đi. Vì thế, anh ta đã tìm căn phòng ở gần phòng hiến tế, nấp sẵn và sợi dây để bẫy ta, sau đó sẽ phong ấn ta, phải không hả, tên đạo sĩ chết tiệt kia?"


"Không tin nổi ngươi trẻ thế mà hiểu được hết mọi chuyện rồi, sao không đi đầu thai sớm đi, còn ở lại mà hại người?

"Không liên quan đến ngươi." Mặc dù cô bé bị trói, ngồi bất động, đôi mắt trợn tròn, nhưng vẫn mỉm cười: "Nhưng cũng tốt, ta đâu có chết một mình."

Bất ngờ, một tiếng "cứu mạng " vang lên. Tôi nhìn xung quanh, thấy Mộ Sơ đang nằm cạnh vòng hiến tế. Có rất nhiều bàn tay nhuốm đen từ trận tế bám lấy Mộ Sơ, kéo thầy ấy vào giữa trận pháp. Thầy ấy đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.


Tư Quân vội vàng phi thanh kiếm có gắn bùa về phía đó. Sau khi chạm vào lá bùa, những bàn tay đó đứt đôi, biến thành khói đen, còn số còn lại vội vàng buông ra và thu về. 

"Nguy rồi, anh ta bị trúng độc."

"Trúng độc?"

"U Ma Khí."

Tôi từng nghe nói ma khí rất độc, nó gần như có thể gi3t chết bất kỳ ai.

"Anh có thể cứu thầy ấy không?"

"Tôi không biết. Ma khí đã lan ra khắp người, trừ phi là người đến từ địa ngục, còn không, sẽ chết." Tư Quân suy nghĩ một lúc, đưa cho tôi sợi dây.

"Cầm lấy."

Vừa trông cô bé bị Tư Quân thu phục trong bó dây, vừa nhìn về phía Mộ Sơ, tôi trở nên lo lắng.

Tư Quân bước tới phía Mộ Linh, giữ khoảng cách với thầy ấy. Anh ta rời khỏi chỗ đó, nhìn xuống trầm ngâm, rồi lại ngẩng đầu nhìn Huyết Tế Trận. Từ vị trí của mình, tôi không thể thấy chuyện gì đang xảy ra, nên không biết gì.

Nhưng càng có nhiều sương mù đen xuất hiện khắp các hành lang, mang đến không chỉ sự lạnh lẽo đáng sợ mà còn sự hoảng loạn giữa sự sống và cái chết.

"Kiều An, giờ chỉ có chồng của cô thôi!" Tư Quân quay lưng về phía Mộ Sơ, quỳ một chân xuống nói với tôi: "Bây giờ tôi không thể cứu anh ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chồng cô mà thôi. Phải nhanh lên, vẫn kịp để cứu người này."

"Dương Khải?" Nhưng Dương Khải vẫn đang bị thương, anh ấy sao có thể đối phó với sức mạnh của Huyết Tế Trận chứ? Hơn nữa ở đây còn có người đang bị độc ma khí. Làm sao có thể...

Nhưng Mộ Sơ rất đáng thương, thầy ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm đến tận hai lần, còn Huyết Tế Trận vẫn chưa hoàn toàn đóng lại. Nếu nó mở con đường dẫn tới địa ngục, chắc chắn sẽ gây hại cho thế giới.

Vào lúc do dự, tôi nhìn lên, thấy Mộ Sơ đột nhiên ngồi thẳng lên, một hòn đá đen phát sáng xuất hiện trên lòng bàn tay, tay còn lại cầm một trái tim. 

"Tư Quân, cẩn thận..."


Thật đáng tiếc, lời cảnh báo quá muộn. Tốc độ nhanh chóng lao đến phía sau Tư Quân.  

"Phụp..."

Cơ thể của Tư Quân ngã về phía trước, một dòng máu phun ra từ miệng. Ánh sáng từ con ngươi đen kia mờ đi ngay lập tức. Anh ta ngã xuống đất trong nháy mắt.

"Mộ Sơ, thầy đang làm gì vậy? Anh ấy là Tư Quân, là bạn em!"

Một cảm giác đau đơn khó tả bóp nghẹn lấy trái tim tôi, những giọt nước mắt không hiểu được rơi xuống. Chân tay tôi mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Cơ thể Mộ Sơ dần co lại và biến thành một cô bé. Mắt tôi mở to kinh ngạc, tôi bị sốc. Sau đó, tôi nhìn cô bé bị trói trong dây, không khác gì một con bù nhìn đang bị trói. 

"Ngươi... Ngươi..."

"Ha ha ha ha ..." Cô bé kia cười ngạo nghễu, giẫm lên lưng Tư Quân, bóng cô lộ rõ trên mặt đất: "Dám đánh ta sao, ngươi to gan lắm, đồ đạo sĩ thôi kia! Ngươi có ngày hôm nay là kết quả của việc quá thông minh đấy, tên ngu ngốc này. "

Tôi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Mộ Sơ đâu. Tôi lập tức hiểu ra. Tư Quân và tôi đều bị lừa. Cô bé đó tạo ra mọi thứ chỉ để hạ gục Tư Quân. 

"Chị gái, em sẽ tưởng nhớ ngày giỗ của chị, bởi vì em đã không thể thành công nếu thiếu máu chị. Mặc dù em đã chờ đợi bảy năm trời, nhưng thật đáng giá."

Cô bé bước về phía tôi, đôi mắt không còn dịu dàng và ngọt ngào nữa. Cô ấy trở nên lạnh lùng và hung bạo. Cô ấy xách tôi lên và kéo vào Huyết Tế Trận.

Vào lúc  đó, Huyết Tế Trận đã biến thành màu đỏ, âm khí bốc lên muốn nghẹt thở và mùi xốc lên muốn nôn mửa.

"Hôm nay, lối vào địa ngục phải được khai mở. Thượng Tôn nói rằng miễn ta làm cho ngài ấy điều này, ngài ấy sẽ giúp bà khỏi bệnh. Ta mong đợi từng phút đưa ngài ấy trở lại."

Những chiếc đinh sắc nhọn căm vào, tạo nên một vết thương dài trên cánh tay tôi, máu chảy ra ngay lập tức, nhưng tôi không cảm nhận được cơn đau đến từ đâu. Toàn bộ cơ thể nhói lên, có thứ gì đó muốn bào mòn lấy thần kinh của tôi.

"Thượng Tôn giá đáo, haha!" Đột nhiên, có một cơn gió phía sau. Một sự mát mẻ đến từ đầu lòng bàn chân, có một đôi bàn tay đặt lên vai tôi. 

"Ta không nhớ chúng ta quen nhau, giữ mồm giữ miệng chút cái, con nhóc kia!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi