LẤY CHỒNG QUỶ

Trận đấu kết thúc, tôi và Tô Minh cũng không gặp nhau lần nào nữa. Cậu ta cũng không chủ động tìm tôi. Khoảnh khắc đó giống như một giấc mơ nhưng cũng không ngoại trừ việc do uống thuốc ngủ quá nhiều của tôi mà sinh ra ảo giác.

Tô Minh trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất lúc này đội của mình. Với tất cả những chiến thắng trong vinh quang giờ đây, thì cậu ta là mục tiêu của tất cả các cô gái.


"Này chúng mày biết chuyện Tô Minh chuyển qua trường mình học chưa?"

Một tuần sau khi vừa bước chân vào lớp, tôi đã nghe thấy mọi người thì thầm bàn tán về chuyện này. Đột nhiên, mắt tôi nháy liên tục, cảm giác rằng chuyện này sẽ không có gì tốt đẹp.

"Thật không? Có đúng là cậu ta sẽ đến không?"

"Trời ơi! Nếu đó là sự thật thì tim tôi sẽ ngừng đập mất."

Lời thì thầm bàn tán không ngớt.

"Tất nhiên rồi! Chắc chắn là sự thật. Chính tai tôi nghe thầy chủ nhiệm nói, mà tôi còn gặp mặt cậu ta nữa cơ mà. Hơn nữa, con nhỏ Vy Vy cũng nói với tất cả mọi người rằng người yêu cô ta sẽ đến đây học cùng và sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp nữa cơ."

Những lời bàn tán vẫn tiếp tục, tôi về chỗ của mình, Linh Nhi đã tới lớp từ trước. Cậu ấy luôn ngồi cạnh tôi. Vừa ngồi xuống Linh Nhi đã thì thầm với tôi.

"Tớ nghĩ rằng cậu ta tới đây vì cậu." Mắt Linh Nhi nhìn như muốn kiểm tra biểu hiện của tôi.


"Không phải là vì tớ đâu." 

Có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi nên Linh Nhi tiếp tục hỏi.

"Thế lần trước cậu ta lao đến đỡ bóng cho cậu. Hai người đã liên lạc gì với nhau chưa? "

Tôi dùng tay chắp để thề. "Chưa từng, một lần cũng chưa!"



"Aaaaa... Chúng mày ơi, Tôi Minh tới rồi!"


Tôi nhìn lên, đúng là cậu ta và Vy Vy đang bước vào. Tô Minh đưa mắt nhìn quanh lớp học vô tình ánh mắt của cậu ta và tôi va vào nhau. Không biết tại sao lúc đó tôi lại lạnh sống lưng. Dường như tôi nhìn thấy sau gương mặt lạnh lùng kia đang có một gương mặt khác cười khúc khích.

"Tô Minh, anh có muốn ngồi ở đây không?" Vy Vy tỏ ra hiền hậu, hỏi Tô Minh. Khi thấy cậu ta đi đến cạnh tôi.

"Kiều An , cậu ra chỗ khác ngồi đi! Tôi và Tô Minh của tôi sẽ ngồi ở đây!"

"Hắn muốn là bọn này phải nhường à? Đó là cái loại logic gì thế? Cô thích thì để anh ta ngồi lên người cô mà học. Như thế thì đúng với bản chất với cái loại như cô hơn đấy! Đúng là không có liêm sỉ."

Linh Nhi giận giữ chửi Vy VY không thương tiếc. Mặt cô ta đỏ bừng, giậm chân bực tức, quay qua nhìn Tô Minh.

"Anh thấy không? Bọn họ ức hiếp em kìa!"

Tô Minh nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen tuyền, tay ung dung đút vào túi quần. Cậu ta không hề mở miệng nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cậu ta nói.

"Tối nay em đừng uống thuốc ngủ nữa, em không phản ứng gì làm ta cũng chẳng mấy hưng phấn."

Tôi đứng phắt dậy chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã cười bí hiểm rồi lướt qua tôi xuống phía ghế đằng sau.

"Anh vừa mới xuất viện sau vụ tai nạn, đừng đi nhanh như thế , phải để ý đến sức khoẻ chứ? "


Vy Vy vừa gọi vừa với theo cậu ta rồi vội vàng chạy theo sau . Mọi thứ trôi qua quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng gì. Khi bọn họ vừa đi qua, Linh Nhi kéo tay tôi ngồi xuống:

"Thế mà cậu nói... gì ta... thề là không có gì! Lần này là hai mắt tớ nhìn thấy rành rành rồi đó nhá"

Chỉ là tôi lúc này bần thần suy nghĩ.

"Cậu ta bị tai nạn xuất viện? Sao có thể hồi phục nhanh đến như thế huống hồ nhìn qua cậu ta một viết xước cũng không có ?

Tôi ngồi lặng trên chiếc ghế, nhíu mày quay lại trả lời Linh Nhi :

"Tớ nghĩ rằng cậu ta chính là con quỷ đó! Tô Minh thật sự đã chết ,con quỷ đó đã nhập vào và chiếm giữ cơ thể giống như hồi sinh một lần nữa"

Linh Nhi mắt chữ A miệng chữ O hét lên: "Cậu nói cái gì cơ???"

Tôi vội vàng dùng tay bịt miệng cậu ấy lại "Đừng có hét to như vậy chứ ! "

Linh Nhi vẫn tròn mắt nhìn, tôi quay lại gật đầu ra vẻ rất chắc chắn.

Vì buổi chiều không cần lên lớp nên tiết học vừa kết thúc, tôi đã vội vàng đi ngay ra khỏi lớp. Không cần biết con quỷ đó muốn làm gì với thân thể Tô Minh nhưng nếu tôi tiếp xúc gần với cậu ta, chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì

Ngay khi tôi ra khỏi trường đã nhận được cuộc gọi của người vận chuyển hàng, nói rằng mặt nạ tôi mua trên mạng đã tới. Mấy hôm trước, chính Linh Nhi cho tôi đắp thử loại mặt nạ này, công dụng rất tốt. Tôi lại hay không ngủ ngon giấc nhiều đêm mà da cũng không hề tổn hại gì nên tôi hào hứng đặt ngay một hộp

Trên đường về nhà tôi đi qua một cửa tiệm bên cạnh có một bàn xem tướng số nhỏ. Khi vừa đi qua thầy bói đó gọi với tôi lại:


"Này cô bé, ta nhìn tướng mạo của cô nhân trung biến đen thần sắc u uất chắc chắn sắp gặp phải phiền toái không nhỏ. Nếu nghe lời ta, ta sẽ giúp cô hoá giải nó."

Tôi chẳng thèm quan tâm đ ến lời ông ta nói vì rõ ràng những người xem mệnh chỉ là lừa đảo. Ngày nào tôi cũng đi qua đây, xảy ra bao nhiêu chuyện rồi cũng chẳng thấy ông ta gọi tôi bao giờ, rõ ràng là gọi bừa ai đó. Nếu nhẹ dạ, sẽ vào xem rồi cống tiền cho ông ta thôi. Tôi vẫn đi tiếp để lấy hộp mặt nạ từ người giao hàng rồi đi lên phòng trọ

Thấy vẫn còn sớm, tôi liền chạy đi rửa mặt rồi quay lại hào hứng định bóc thử một miếng ra đắp , nhìn qua trên vỏ hộp có ghi "MẶT NẠ MA THUẬT CÓ THỂ TÁI SỬ DỤNG MỖI ĐÊM, ĐẮP LÊN MẶT, SÁNG HÔM SAU LÀN DA SẼ TRỞ NÊN MỊN MÀNG NHƯ DA EM BÉ"

"Oh... tuyệt vời !!!"

Vỏ hộp mặt nạ có những hoa văn phức tạp bên. Hai cạnh của vỏ hộp được dán thêm hai mảnh giấy màu vàng có hình hoa đào nhìn rất đắt tiền. Tôi lấy tay cầm vào mảnh giấy, định rút ra thì có điện thoại của Linh Nhi gọi tới:

"Alo, Linh Nhi à, có việc gì vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Linh Nhi trả lời với giọng rất nghiêm trọng
"Kiều An, tớ phải kể cho cậu chuyện này, nhưng cậu phải hết sức bình tĩnh..."

Tôi nhớ rằng hôm qua cô ấy nói sẽ đến bệnh viện thăm dò vụ tai nạn của Tô Minh, chắc hẳn đã có manh mối gì đó

"Tớ nghe đây cậu nói đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi