LẤY NHẦM CHỒNG

Một người phụ nữ xinh đẹp thong thả bước trên sân bay. Cô tầm 30 tuổi, nhìn rất giống một người thành đạt. Trên người khoác lên toàn hàng hiệu, toàn thân toát lên vẻ nhàn nhã, không chút vội vàng

Cũng đã lâu rồi ngọc hà không trở về việt nam. Những năm tháng bám trụ bên đất khách quê người có lẽ đã khiến cô ta mỏi mệt. Cầm tờ giấy ghi địa chỉ của ai đó trên tay, khóe môi tạo thành đường cong cực thoải mái

Bắt một chiếc taxi rồi đưa cho anh ta tờ giấy ghi địa chỉ ngôi nhà nào đó. Ngọc hà vui vẻ ngắm cảnh vật bên ngoài. Trong lòng cô ta nghĩ gì chỉ có cô ta mới biết

Đứng trước một căn biệt thự hoành tráng, nhà một người quen đang đi công tác xa. Do mối quan hệ đặc biệt nào đó mà bây giờ cô ta sẽ chuyển vào để sinh sống. Kéo chiếc vali vào trong, ánh mắt di chuyển một vòng quan sát. Một nụ cười lạnh lẽo ẩn hiện trên đôi môi đỏ đậm

Trước khi trở về nước, những gì cần biết thì cũng đã biết. Đâu có gì cần phải vội

Tắm rửa thư thái xong cô ta mặc một chiếc váy mỏng tanh, bó sát, khoác bên ngài một chiếc áo dạ qua gối. Lái chiếc xe ô tô sang trọng đã được để sẵn trong nhà xe để đi ra ngoài. Cô ta cần phải đi gặp một người

Hoàng ngồi làm việc trong công ty. Dạo gần đây công ty anh đang có ý định hợp tác với một công ty bất động sản bậc nhất nhì bên mỹ. Công việc chất cao như núi khiến anh đến cả bữa cơm cũng không được ăn đàng hoàng

Nhi thấy anh vất vả nên trưa nào cũng mang cơm đến ăn cùng anh. Con bé thủy tiên thì ăn bữa trưa ở trường. Cả công ty ai cũng biết họ là một đôi. Nên cứ thấy nhi đến là lại có chuyện để bàn.

Hôm nay cô nấu toàn món anh thích, chỉ nghĩ đến giây phút anh mỉm cười là tim lại đập mạnh mẽ, hạnh phúc lắm khi được ở bên một người không hề kì thị quá khứ của cô

Trèo lên chiếc xe đạp điện bon bon trên đường, một chiếc xe màu đỏ chạy vun vút phóng qua khiến nhi sợ hãi. Thời buổi đi ra đường thôi cũng khiến người ta hoảng loạn

Chiếc xe đỏ ấy dừng lại trước công ty bất động sản nhật hoàng. Ngọc hà mặc một chiếc váy bó sát xẻ quá nửa, để lộ đôi chân dài trắng muốt. Cô ta theo đuổi lối make up đậm. Nhìn rất quyến rũ. Đôi dép cao gót 12 phân càng tôn thêm dáng yêu kiều lả lơi. Bóng dáng của người phụ nữ khốn khó ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Hỏi thăm một lúc cô ta mới tỉm được phòng hoàng làm việc

Cộc cộc cộc

Vừa nghe tiếng gõ cửa hoàng đã nở nụ cười. Trong lòng anh nghĩ tới nhi, chắc cô đã mang cơm đến

- em vào đi.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ bước vào. Khi cô ta bỏ kính xuống cũng là lúc khuôn mặt hoàng hoàn toàn biến sắc. Cô ta không để ý mà lao vào hoàng ngấu nghiến đôi môi anh như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày. Hai tay cố gắng ôm anh thật chặt

Giây phút ấy có người đứng chết trân sau kẽ hở của cánh cửa. Vội vã xoay người chạy đi, kìm nén nỗi đau đang xé nát trái tim ra hàng nghìn mảnh

Hoàng đẩy mạnh cô ta xuống đất, lập tức lấy khăn chùi miệng

- chết tiệt. Sao cô giám dùng thứ dơ bẩn đó để chạm vào tôi hả. Ghê tởm

- anh. Em đã trở về rồi, anh không vui sao

- cô đang nói đùa phải không

Nước mắt rơi lã chã từ khuôn mặt giả tạo ấy, cành nhìn càng khiến người ta chán ghét

- em xin lỗi anh. Là do lúc đó em túng quẫn quá nên mới dứt áo ra đi. Bây giờ em muốn quay về để bù đắp cho anh và con gái chúng ta.

- câm mồm. Tôi cấm cô không được nhắc đến con bé. Đối với tôi và nó thì cô đã chết. Chết mất xác từ lâu rồi

- anh, hãy cho em cơ hội, xin anh

- cút đi. Nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục, sống không bằng chết

Hoàng ấn điện thoại gọi cho thư kí. Một lát sau ngọc hà bị ném ra ngoài không một chút thương tiếc. Trong mắt cô ta là sự tức giận, cay đắng

- anh nhất định phải trả giá cho hành động ngày hôm nay

Ngày ấy cô ta theo người quen xuất khẩu lao động sang hàn quốc. Cũng chỉ là một người giúp việc cho người ta. Nhưng nhờ khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm thân hình mời gọi. Chẳng bao lâu cô ta quyến rũ được ông chủ. Bây giờ ông ta đã chết, ngọc hà liền ôm đống của cải đã bòn rút được trở về nước. Mục đích mà cô ta muốn đi đến đó chính là sống sung sướng với danh phận phu nhân tổng giám đốc, cả đời không sợ phải sống khổ

Hoàng ném mạnh chiếc cốc xuống đất. Sự hận thù đang bao trùm lên anh. Sao cô ta dám đến tìm anh mà xin tha thứ. Khốn nạn

***

Tôi chạy đi mà không kìm được nước mắt. Trở về nhà mà lòng rối bời, liệu tôi còn được ở đây thêm bao lâu nữa, hay sau ngày hôm nay tôi sẽ bị anh đuổi ra khỏi nhà

Nhìn giỏ đồ ăn mà lòng thắt lại. Anh đang bận ở bên người khác, nên không hề gọi cho tôi. Tại sao anh lại chọn lúc tôi đến mà vui vẻ bên người khác. Có phải anh cố ý nhìn để tôi nhìn thấy không. Người đó là ai, sao nhìn lại lạ lẫm đến vậy

Đến tối thì anh trở về, người nồng nặc mùi rượu. Anh đi thẳng lên phòng mà không nhìn đến tôi một cái. Lúc đó tôi không hề hay biết, trong tâm can anh đang giằng xé dữ dội. Tôi chỉ biết ôm ốm ức mà trốn vào một góc để khóc

Đến nửa đêm tôi bước vào phòng anh. Cứ nghĩ anh say nhưng không phải, anh đang ngồi dưới đất, ngay cạnh giường. Tôi đến ngồi xuống cạnh anh, trong lòng chờ mong anh gỡ nút thắt chặt trong lòng tôi

Đã trải qua bao khó khăn như vậy, sao có thể dễ dàng tan vỡ. Anh nắm chặt lấy bàn tay tôi. Trong hơi men nghe giọng anh hơi khàn

- hôm nay anh đã gặp lại cô ta

- ai vậy

- mẹ con bé thủy tiên

Vậy hóa ra người mà tôi gặp là vợ cũ của anh. Có phải anh nói ra là để tôi tự biết mà lui không

Tôi cúi mặt xuống cố gắng che đi giọt nước mắt đang rơi. Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, mỗi lúc một siết chặt thêm. Mệt mỏi gục vào vai tôi. Không biết anh đang nghĩ gì

- nhi à. Em không cần lo lắng gì hết, cho dù có chuyện gì sảy ra anh cũng sẽ bảo vệ em. Cho dù là ai cũng không thể khiến anh lay động

Tôi ở trong vòng tay ấm áp của anh. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân ích kỉ đến vậy. Tôi không muốn người đó trở về

Sáng sớm tôi chuẩn bị đồ cho thủy tiên đi học. Trong lòng cảm thấy tò mò, nếu như con bé biết mẹ nó đã trở về, nó sẽ nghĩ thế nào

- thủy tiên này. Cô hỏi con một chuyện được không. Nếu cô nói gì sai con cũng đừng giận cô nha

- cô nhi cứ hỏi đi. Con sẽ không giận cô nhi đâu mà

- nếu.. cô chỉ nói nếu thôi nha. Nếu mà mẹ con trở về. Con sẽ làm gì

- chẳng làm gì cả. Vì con không có mẹ. Nên chuyện đấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra

Con bé trả lời rất nhanh. Nhưng trong câu trả lời ấy, tôi cảm thấy có đau lòng, có chút chua sót. Dù con bé không nói ra nhưng tôi biết nó luôn khao khát tình yêu thương của mẹ. Tôi phải làm thế nào để giữ con bé ở bên đây

Con bé đeo cặp sách đến trường. Khuôn mặt non nớt ấy cố tỏ ra bình tĩnh. Có lẽ trong lòng con bé đang cố gắng giấu đi thứ cảm giác rất khủng khiếp

****

Thủy tiên xuống xe đi vào trường. Một người phụ nữ tiến lại gần. Cô ấy ngồi xuống nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến

- con gái của mẹ. Mẹ nhớ con nhiều lắm

Nói rồi cô ta ôm lấy nó vào lòng. Nước mắt đầm đìa

- cô bỏ cháu ra đi. Cô đang đóng phim à. Mẹ con nào ở đây chứ

Con bé đẩy người phụ nữ ấy ra. Nó nhìn cô ta bằng đôi mắt tức giận xen chút khó chịu

- là mẹ. Mẹ đây mà con. Thủy tiên à. Con không nhớ mẹ sao

- tôi làm gì có mẹ mà nhung với nhớ. Cô muốn dụ dỗ trẻ con thì làm ơn đi chỗ khác. Nếu không cô đừng trách sao phải vào uống nước với mấy chú công an nhé

Con bé thừa hưởng dòng máu và tính cách của hoàng. Từng lời nói ra đều đanh thép cứng cỏi. Nó không nói thêm lời nào nữa, xoay người bước đi

- ở bụng con có một cái bớt màu đỏ, ở chân con có một cái bớt nhỏ màu đen. Mẹ nói đúng không

Nó dừng lại, nhăn mặt. Tại sao người này lại biết chuyện đó

- rốt cuộc thì cô là ai

- mẹ là mẹ con mà

- cứ cho bà là mẹ tôi đi. Vậy thì sao

Nó đang thực sự rối loạn. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Nó đang cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng

- con ơi. Mẹ khổ lắm. Ngày xưa khi mẹ mới sinh con, bố con bỏ đi theo người khác, về còn đánh đập mẹ. Mẹ khổ quá nên mới bỏ đi. Mẹ nhớ con lắm

Cô ta khóc lóc, tỏ vẻ đau khổ bi thương trước mặt con bé. Dường như tình mẫu tử đã làm con bé lay động. Trách sao được. Một đứa bé chưa từng cảm nhận tình thương của mẹ. Bây giờ mẹ đang đứng ngay trước mặt, nó sao có thể không có cảm giác

- nếu những lời cô nói là thật. Vậy sao ngày ấy cô không đưa tôi đi cùng

Như thấy được sự do dự trong mắt con bé. Ngọc hà nhanh chóng hoàn thành nốt vai diễn

- lúc ấy mẹ ra đi tay trắng. Mẹ sợ đưa con đi mẹ không lo nổi. Định là sau khi tìm được việc sẽ đưa con trốn đi. Nhưng mẹ lại bị người ta lừa bán sang nước ngoài. Mấy năm nay mẹ sống rất khổ sở. Vừa trốn về nước là mẹ lập tức đến tìm con. Mẹ nhớ con nhiều lắm

Nhìn người phụ nữ trước mặt ăn mặc diêm dúa, mặt đầy son phấn. Không hề có chút gì gọi là khổ sở. Trong suy nghĩ non nớt của thủy tiên có chút nghi hoặc

- tôi vào trường đã. Có gì chiều chúng ta gặp

Ngọc hà vui vẻ đồng ý. Cứ nghĩ con gái đã đứng về phía mình. Trong mắt cô ta lóe lên sự đắc ý

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi