LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Anh vốn định dạy dỗ cô thêm một lúc, cho dù không thừa nhận cũng không sao, dù gì cũng không phải chuyện lớn, nào ngờ cô lại nhanh chóng thừa nhận, không chút giấu diếm.

Khương Nghiêu Xuyên có phần bất ngờ, anh cụp mắt, khóe môi mím lại, trong đầu chỉ nhớ tới da thịt tuyết trắng của cô, nhất thời không quên đi được.

Một lúc lâu sau, anh mới hỏi tiếp, “Vì sao lại tắt công tắc điện?”

Hoắc Nhiễm nhìn nhìn, muốn bịa đại ra lý do gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra cớ gì hay.

“Nếu em nói em chỉ muốn tới phòng của anh, anh có tin không?” Dù sao Hoắc Nhiễm vẫn là con gái, nhỏ giọng hỏi anh, có phần thấp thỏm.

Khương Nghiêu Xuyên sửng sốt vài giây.

“Giờ vẫn còn sớm, em muốn rời giường hay tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa?” Anh không trả lời vấn đề của cô, hiển nhiên là không muốn so đo. Trong thâm tâm anh, cô vẫn còn nhỏ, khó trách khỏi sẽ làm sai, chỉ cần sau này không tiếp tục tái phạm là được.

“Nếu em ngủ tiếp…anh có ngủ ở đây nữa không?” Hoắc Nhiễm cẩn thận dò hỏi.

Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày nhìn cô, ánh mắt đã nói lên tất cả.

“Em vẫn nên rời giường thì hơn.” Hoắc Nhiễm mếu máo nói, xốc chăn lên, chậm chạp ngồi dậy. Cô mặc váy ngủ, xỏ hai chân vào đôi dép nhung ấm áp, vô tình lộ ra đôi chân thẳng tắp, khiến người xem mơ màng.

Ánh mắt Khương Nghiêu Xuyên trầm xuống, quay đầu không nhìn cô.

“Lần sau không được làm trò này nữa.” Anh nghiêm giọng nói, không muốn náo loạn như tối qua, dù gì cô cũng không phải đứa nhỏ.

Hoắc Nhiễm cúi đầu không nói, hiển nhiên là rất không muốn đồng ý.

“Cô chú đâu?” Hoắc Nhiễm đang chuẩn bị ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ tới.

“Họ vừa mới về nhà.”

Lúc Khương Nghiêu Xuyên xuống tầng xem công tắc điện, vừa hay bố mẹ anh về nhà, hỏi tại sao anh chưa ngủ, lại hỏi Hoắc Nhiễm đang làm gì.

“Anh nói em đang ngủ trong phòng em.” Khương Nghiêu Xuyên đặc biệt cường điệu ba chữ ‘trong phòng em’.

Hoắc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”

Thấy Hoắc Nhiễm rời đi, Khương Nghiêu Xuyên vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn giường của mình, thấy giường chiếu lộn xộn, chiếc chăn phồng lên như ngọn núi nhỏ, nhớ tới đêm qua Hoắc Nhiễm nói sợ hãi, nằm trong lồng ngực anh, ban đầu anh còn tỉnh táo, không biết vì sao cũng thiếp đi, tuy rằng ba, bốn tiếng sau đã tỉnh.

Khương Nghiêu Xuyên nhắm mắt, lấy tay xoa huyệt thái dương, cảm giác đau đầu khó chịu, trái tim đập thình thịch, không thể bình tĩnh được như trước.

Một lúc sau mới dịu đi.

. . .

Hai ngày sau, Hoắc Nhiễm không có cơ hội gặp lại Khương Nghiêu Xuyên.

Gần đến cuối kỳ, ở trường lẫn tòa soạn đều rất bận, suốt hai ngày nay cô đều phải ra ngoài thực tập, tận tối khuya mới về nhà. Dù sao một tuần trước được nghỉ, hiện tại bận rộn một chút, Hoắc Nhiễm miễn cưỡng có thể chịu đựng được.

Nhưng mỗi tối quay về nhà, nhìn thấy phòng Khương Nghiêu Xuyên đóng kín cửa, không biết anh đã ngủ hay chưa, cô không dám quấy rầy.

Thật may mắn, hôm nay Hoắc Nhiễm đã có thể tan làm đúng giờ. Thành Tranh có việc bận, xin nghỉ hôm nay, lúc tan ca, chỉ có Hoắc Nhiễm và Du Ti Du.

“Chắc là do hai ngày nay bận bịu, mình cảm thấy hơi đau đầu. Trời mưa lớn, trúng gió lại càng thấy đau hơn.” Hoắc Nhiễm xoa huyệt thái dương, đứng trước cửa toàn soạn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

“Trời có mưa đá thì cậu cũng phải ra ngoài.” Du Ti Du không quen nhìn cô than thở, trực tiếp kéo người ra ngoài, “Mau nhanh lên, trời sắp tối rồi.”

“Đừng có kéo, mình tự đi được.” Hoắc Nhiễm không thích đi cùng Du Ti Du, anh ấy là người nôn nóng, nói chuyện cũng rất đáng ghét.

Hai người đưa đẩy trước cửa tòa soạn, Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy xe của Khương Nghiêu Xuyên đỗ bên ngoài. Bên ngoài mưa rơi lất phất, anh đứng cạnh xe, cũng không mở ô, cứ thế nghiêm người đứng thẳng, tựa như một bóng ma.

Hoắc Nhiễm vừa nhìn thấy anh, ngừng đùa giỡn, bước chân cũng đình trệ.

“Gì đấy?” Du Ti Du thấy cô đột nhiên ngừng lại, nghi ngờ hỏi một câu.

Hoắc Nhiễm nuốt nước miếng, không nói chuyện, có hơi căng thẳng.

Giây phút Hoắc Nhiễm sững sờ, Khương Nghiêu Xuyên đã nhìn thấy cô, trực tiếp đi tới.

“Anh… sao anh lại tới đây?” Hoắc Nhiễm ấp úng hỏi.

“Mẹ bảo anh mang em tới bệnh viện.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, ánh mắt lướt qua Du Ti Du, dừng một lúc, lại nhìn Hoắc Nhiễm.

“Bệnh viện?” Hoắc Nhiễm sợ hãi, ánh mắt trừng lớn.

“Kiểm tra.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn bả vai của cô.

“À.” Hoắc Nhiễm hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười, “Bả vai của em… Không cần đâu, em đi cùng cậu ấy.” Hoắc Nhiễm kéo Du Ti Du, đứng sát cạnh anh ấy, bàn tay phía sau kéo kéo quần áo anh ấy.

Du Ti Du còn đang hóng hớt, đột nhiên bị Hoắc Nhiễm lôi kéo, anh ấy hơi khó hiểu, nhưng đột nhiên hiểu ra gì đó, xun xoe nói: “Đúng, đúng, em dẫn cậu ấy đi. Em rất quen thuộc với bệnh viện, lần nào cũng là em đi cùng cậu ấy.”

Khương Nghiêu Xuyên nhìn Du Ti Du, thấy hai người đứng sát cạnh nhau, ánh mắt sắc bén hơn vài phần.

“Cậu là?”

“Bạn đại học, đồng thời cũng là đồng nghiệp, bạn tốt của em.” Hoắc Nhiễm hơi căng thẳng, nói xong thì mím môi, không dám nhìn Khương Nghiêu Xuyên.

“Cô nói dạo này anh bận bịu, anh đừng để ý tới em, có A Du đi cùng, chắc chắn không sao đâu.” Hoắc Nhiễm đã nói như vậy, Khương Nghiêu Xuyên cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.

“Vậy em nhớ về sớm.” Anh nói.

“Được.” Hoắc Nhiễm gật đầu.

Khương Nghiêu Xuyên đang định xoay người, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn hai người họ, giọng điệu nghiêm túc, “Trên tay em có thương tích, không được có động tác mạnh.”

Hoắc Nhiễm ngây ngốc, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình và Du Ti Du lôi kéo trước cửa.

“Biết rồi.” Hoắc Nhiễm lại gật đầu.

Thấy cô gật đầu, theo lý anh phải yên tâm, nhưng không hiểu sao trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng. Anh xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại dừng lại, giống như có chuyện muốn nói, cuối cùng lại thôi.

Ngồi lên xe, Khương Nghiêu Xuyên không nhịn được, nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy hai người đi cùng nhau, Du Ti Du mở ô, che cho Hoắc Nhiễm. Hoắc Nhiễm đứng rất gần cậu ta, thỉnh thoảng còn cúi đầu lại gần, nhỏ giọng trò chuyện.

Cực kỳ thân mật.

Anh nheo mắt lại, hình như có sát khí xẹt qua, nặng nề ngồi đó, hồi lâu vẫn chưa đi.

. . .

Văn phòng của bác sĩ Bạch không có ai. Trên cửa sổ có hai chậu cây, trời mùa đông nhưng vẫn còn lá, khiến tâm tình người xem hòa hoãn không ít.

“Dạo này cháu không mơ thấy ác mộng?” Bác sĩ Bạch hỏi cô.

“Vâng.” Hoắc Nhiễm gác cằm lên bàn, khuôn mặt thoạt nhìn tròn hơn không ít.

“Từ lúc anh ấy trở về, cháu chỉ mơ thấy duy nhất một lần.” Hoắc Nhiễm bĩu môi, “Nhưng cháu cảm giác, lần đó là do lạnh mới mơ thấy ác mộng.”

“Mơ thấy gì?” Bác sĩ Bạch từng bước hỏi cô.

“Giống như trước kia, không có gì mới.”

“Sao nào? Cháu còn muốn mơ thấy gì mới?” Bác sĩ Bạch cười hỏi.

“Không phải, nhưng vẫn muốn mơ thử, còn có thể so sánh.” Nhưng nghĩ tới ác mộng kia, Hoắc Nhiễm không thể cười nổi, cô nắm chặt tay, tâm trạng trùng xuống. Vốn còn đang cười tươi, nay lại xụ mặt, cô gái hay nói hay cười, giờ đây thu hết tất cả hào quang của mình.

“Bác sĩ Bạch, kê thêm thuốc cho cháu đi.” Hoắc Nhiễm trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Bạch, giọng điệu lạnh nhạt hơn rất nhiều.

“Hiện tại cháu đang trong thời kỳ giảm thuốc, không thể kê thêm.” Bác sĩ Bạch rất bất đắc dĩ.

“Cháu sợ anh ấy nhìn thấy mặt không tốt của cháu.” Hoắc Nhiễm nhíu mày.

“Nếu cậu ấy là người quan trọng của cháu, cháu phải lợi dụng mối quan hệ này.” Ý kiến của bác sĩ Bạch luôn khiến người ta khó có thể hiểu được.

Nếu thế giới của Hoắc Nhiễm là sa mạc, vậy anh chính là ốc đảo, là sự tồn tại quan trọng nhất, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc thứ tình cảm này là gì, chính cô cũng không giải đáp được, chỉ biết nếu tìm được nước trong sa mạc, có thể giải khát, bệnh sẽ mau lành.

“Thứ mà cháu mong chờ suốt năm năm qua sẽ mau đến thôi.”

Về chuyện ân nhân của Hoắc Nhiễm, bác sĩ Bạch không hỏi nhiều, chỉ kê thuốc cho cô, dịu dàng an ủi. Cô gái nhỏ này khiến ông đau lòng, thậm chí trước mặt bác sĩ, cô vẫn luôn cố gắng tươi cười.

Rất hiếm khi nhìn thấy… bệnh nhân như thế này.

Nếu không phải cô đã khám ở đây suốt năm năm, chính ông cũng không ngờ, Hoắc Nhiễm có bệnh tâm lý.

. . .

Du Ti Du ở bên ngoài chờ cô, nhàm chán lướt di động, thấy Thành Tranh selfie cùng một người đàn ông lạ mặt.

Đôi mắt anh trừng lớn.

Anh vừa muốn bình luận chất vấn, đã gõ được một đoạn dài, chỉ còn nhấn nút gửi là xong, cuối cùng lại dừng tay.

Du Ti Du xóa hết đọan bình luận vừa rồi đi, chỉ gửi đúng một chữ “Xấu”.

Vừa bấm nút gửi, Hoắc Nhiễm đi ra.

“Cùng mình tới khoa ngoại đi.”

“Đi gì nữa, giờ này bác sĩ cũng về rồi.” Du Ti Du vừa nói, vừa không nhịn được nhìn ảnh selfie của Thành Tranh.

Người trong ảnh có vẻ khá lớn tuổi, hơn nữa anh ta cũng không đẹp cho lắm.

“Vậy thôi.” Hoắc Nhiễm nói, dáng vẻ ngơ ngác.

“Bị điện giật?” Du Ti Du thấy vẻ mặt bần thần của cô, không nhịn được trêu ghẹo một câu.

Lúc trước đọc báo thấy có một liệu pháp tên là kích điện, có thể khống chế tinh thần, anh định bảo Hoắc Nhiệm thử trị liệu xem sao. Nhưng thấy Hoắc Nhiễm thờ ơ, Du Ti Du mím môi, ngượng ngùng cười gượng.

“Cậu không định nói cho người nhà biết à?” Du Ti Du nhớ tới người đàn ông trước cửa tòa soạn, mặc dù ánh mắt của anh ta bình thản, nhưng vẫn khiến anh vô cùng áp lực, suýt chút nữa từ chối Hoắc Nhiễm.

“Có gì hay mà nói.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi