LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Buổi chiều, Hoắc Nhiễm liều chết xin lão Chu cho nghỉ.

Cô ngoan ngoãn theo Khương Nghiêu Xuyên tới bệnh viện, tiến hành kiểm tra. Bả vai hồi phục rất tốt, nhưng khoảng thời gian này không được chủ quan, tuyệt đối không được cầm, xách vật nặng.

Lúc bác sĩ nói chuyện với cô, Khương Nghiêu Xuyên đứng ngay bên cạnh, bác sĩ hỏi cô, có phải dạo gần đây tay cô dùng lực mạnh không?

Hoắc Nhiễm hốt hoảng, nhớ tới mấy ngày vừa rồi ra ngoài công tác, khiêng cái camera to bự.

Khương Nghiêu Xuyên ở bên cạnh, Hoắc Nhiễm không dám nói thật, nhưng ở trước mặt bác sĩ, cô cũng không dám nói láo.

Do dự một lúc, cô đành phải trả lời chi tiết.

Trả lời xong, chính cô còn chột dạ, cúi đầu theo bản năng, không dám nhìn mặt ai.

Khương Nghiêu Xuyên làm cái gì cô không biết, nhưng cô mơ hồ có cảm giác ánh mắt ở trên đầu nóng rực, tâm tình run rẩy không yên.

Bác sĩ nhắc nhở cô hai câu, sau đó dặn cô, tuyệt đối phải chú ý cẩn thận.

Lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Nhiễm cầm cặp sách của mình, tay vừa mới chạm vào, Khương Nghiêu Xuyên đã giành trước, cầm lấy cặp sách của cô.

Hoắc Nhiễm sửng sốt, không hiểu anh muốn làm gì, cô đành phải đuổi theo anh, hỏi Khương Nghiêu Xuyên đáp án hôm qua anh chưa trả lời.

“Anh, rốt cuộc ngày mai anh có đi không?” Hôm nay Dịch Dịch lại gọi cho cô.

“Không đi.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời thẳng thừng.

Nói xong cũng đã ra khỏi bệnh viện, Khương Nghiêu Xuyên đi lấy xe, Hoắc Nhiễm đứng ở cửa chờ anh. Trên tay anh còn đeo cặp sách, đặt ở trên người anh, trông có phần kỳ lạ.

Anh đi chưa xa, bỗng có người đi tới, dừng lại trước mặt Khương Nghiêu Xuyên, nở nụ cười nhẹ, nói chuyện với anh. Hoắc Nhiễm híp mắt, cách xa như vậy nhưng cô vẫn nhận ra đó là chị gái của Dịch Dịch, Chung Tuệ.

Chung Tuệ cười nói với Khương Nghiêu Xuyên, từng cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã. Hai người nói chuyện một lúc, mất khoảng năm phút đồng hồ, sau đó Hoắc Nhiễm thấy Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, hình như đồng ý gì đó với Chung Tuệ.

Chung Tuệ giương mắt nhìn sang bên này, ngừng lại trên người Hoắc Nhiễm, ánh mặt ôn hòa, nhưng Hoắc Nhiễm nhận ra có chút địch ý.

Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, không thể nói rõ.

Trái tim Hoắc Nhiễm như bị bóp lại.

. . .

Buổi tối tắm rửa xong, Hoắc Nhiễm ngồi trên giường, cầm lọ thuốc bôi, chuẩn bị xoa bả vai của mình. Mấy ngày trước cô Đào đều bôi thuốc giúp cô, hôm nay cô Đào còn chưa về, Hoắc Nhiễm đành phải tự mình bôi thuốc, miễn cưỡng có thể bôi được.

Bên ngoài có người gõ cửa.

“Hoắc Nhiễm, cặp sách của em.” Giọng Khương Nghiêu Xuyên vọng vào.

Buổi chiều, vừa về đến nhà, Hoắc Nhiễm trực tiếp vào phòng, Khương Nghiêu Xuyên cầm cặp sách của cô cả một đường, cô liền quên mất.

“Anh vào đi.” Hoắc Nhiễm nói, vẫn đang bôi thuốc lên tay.

Cửa mở ra.

Tuy đã về được vài ngày, Khương Nghiêu Xuyên vẫn chưa từng bước vào phòng Hoắc Nhiễm. Lúc trước chỉ có mình anh ở tầng hai, phòng bên cạnh trống không, tuy vậy Khương Hải Diệp và Đào Mẫn vẫn chuẩn bị, nghĩ rằng sẽ có thêm đứa nữa, thế nên sắp xếp căn phòng này.

Chỉ là cuối cùng hai người không sinh thêm đứa thứ hai.

Nhưng cái gì cũng có công dụng của nó, rốt cuộc thì căn phòng này vẫn hữu ích.

Khương Nghiêu Xuyên cầm cặp sách, định hỏi cô nên để ở đâu, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là bả vai trắng như tuyết. Cô đang mặc váy ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, đưa lưng về phía cửa.

Từ góc độ của Khương Nghiêu Xuyên, có thể thấy chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, bởi vì chiết eo, khó khăn lắm mới che được đùi, nào ngờ lại lộ nửa bả vai trắng bóc kia, thập phần mê người.

Giống như sợi tơ nhện giăng bẫy, không dám đi vào, nhưng lại mật ngọt hấp dẫn.

Khương Nghiêu Xuyên ngây người đứng đó, còn không kịp dời mắt, Hoắc Nhiễm quay đầu, mắt đối mắt với anh.

“Cảm ơn.” Hoắc Nhiễm cười nói.

Khương Nghiêu Xuyên không nói chuyện, yết hầu lên xuống, lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.

“Anh, anh giúp em lấy thuốc được không?” Hoắc Nhiễm chỉ vào ngăn tủ bên kia, hỏi Khương Nghiêu Xuyên.

Khương Nghiêu Xuyên dừng một lúc, xoay người trở về, tới gần ngăn tủ, hỏi: “Để đâu?”

“Ở trong cái túi trên bàn.”

Hoắc Nhiễm còn chưa nói xong, Khương Nghiêu Xuyên đã mở ngăn kéo ra, thấy Hoắc Nhiễm bảo trên bàn, anh ngẩng đầu nhìn xem, nhưng ánh mắt đảo qua ngăn kéo, hình như nhìn thấy gì đó.

Thị lực của anh rất tốt, lập tức nhìn thấy trong ngăn kéo có vài lọ thuốc, nhìn thấy tên thuốc, anh không khỏi sửng sốt.

Khương Nghiêu Xuyên có hơi hoang mang, nhưng tên thuốc in rất rõ ràng, anh chắc chắn mình không nhìn lầm.

“Không tìm thấy sao?” Hoắc Nhiễm không nghe thấy động tĩnh, quay đầu, chỉ thấy Khương Nghiêu Xuyên sững người ở đó, trên tay cầm thuốc, nhưng lại không hề nhúc nhích.

“Tìm thấy rồi.” Khương Nghiêu Xuyên phản ứng lại, đưa thuốc cho cô. Vốn ban đầu còn tránh né cô, lúc này lại không nhịn được đánh giá Hoắc Nhiễm, chỉ thấy cô gái nhỏ nở nụ cười tươi, tựa như nắng ấm.

“Anh, anh ghét em à? Nếu em làm gì sai, anh cứ nói cho em biết, em nhất định sẽ sửa.” Hoắc Nhiễm cầm thuốc, đột nhiên hỏi một câu.

Đương nhiên cô nhận ra, cô mất rất nhiều công sức mới khiến thái độ của Khương Nghiêu Xuyên tốt lên, nhưng hai ngày nay lại có gì đó không đúng, anh không chỉ tránh cô, còn không thèm để ý đến cô.

Hoắc Nhiễm ăn nhờ ở đậu nhiều năm, tâm tư mẫn cảm, cho dù anh chỉ thay đổi một chút, cô cũng có thể ghi tạc trong lòng, bởi vì anh quá mức quan trọng, vậy nên cô mới để ý đến từng hành động nhỏ của anh.

“Chỉ cần anh không ghét em là được, mà có ghét cũng không sao.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng, đôi mắt đỏ hồng, nhưng cô cố gắng chịu đựng, không để cảm xúc của mình dao động.

Hôm qua đưa đĩa hoa quả cho anh, cô không dám vào phòng, ngẫm lại mỗi một câu một chữ anh nói, cô vẫn không biết mình sai ở đâu.

Cô rất muốn báo đáp anh, nhưng nếu phương thức như vậy khiến anh không vui, Hoắc Nhiễm sẵn sàng sửa.

Nhưng mà phương thức đó… cô cũng chỉ muốn biểu đạt tình cảm của mình mà thôi.

Cô dùng ánh mắt nhún nhường khẩn cầu anh, Khương Nghiêu Xuyên cảm giác ngực mình như nghẹn lại, giống như có thanh kiếm đâm vào, tổn thương từng cơ quan nội tạng, máu tươi đầm đìa.

Khoảng thời gian này tiếp xúc với Hoắc Nhiễm, anh vẫn luôn cho rằng cô là người hoạt bát, tính tình vui vẻ, tựa như ánh mặt trời luôn hướng về phía trước, anh lại luôn làm việc theo ý mình, rất nhiều thời điểm, không bận tâm tới suy nghĩ của người bên cạnh.

“Anh nói như vậy lúc nào?” Nhìn ánh mắt của cô, Khương Nghiêu Xuyên nhịn không được, bất đắc dĩ mở miệng.

“Cho nên anh không ghét em đúng không?” Hoắc Nhiễm vui mừng, nở nụ cười mỉm, ánh mắt lập tức sáng lên.

Biến hóa cũng thật lớn.

“Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên gọi tên cô, nghiêm túc nói: “Ngồi xuống, mặc quần áo tử tế.”

Hoắc Nhiễm dừng một chút, cúi đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ kinh ngạc, lúc này mới nhận ra, chậm chạp chỉnh lại quần áo.

“Năm giờ sáng mai phải dậy, bắt đầu chạy bộ.” Khương Nghiêu Xuyên lùi bước, thản nhiên mở miệng.

Hoắc Nhiễm sầm mặt, cô còn tưởng anh đã quên chuyện này, sao lại còn nhớ rõ?

“Để… để ngày kia đi.” Hoắc Nhiễm thương lượng, “Ngày kia là năm mới, khởi đầu vào ngày đầu tiên của năm mới cũng được.”

“Không được.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, không chút nhường nhịn, nhấn mạnh, “Ngày mai nhớ đúng giờ, anh ở dưới tầng chờ em.”

Khương Nghiêu Xuyên nói xong liền đi ra ngoài, định đóng cửa lại, chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, “Nếu không dậy sớm, phạt thêm một tuần.”

Hoắc Nhiễm bĩu môi, không dám phản bác, hai tay vò chiếc chăn, nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Nghiêu Xuyên đáng ghét.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng nói vọng vào: “Em nói gì?” Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy cô gọi tên mình, nhưng lại không nghe rõ lắm.

“Em nói em thích anh.” Hoắc Nhiễm ngồi xuống, miễn cưỡng cười gượng.

Ngoài cửa im ắng, không có âm thanh gì nữa.

Hoắc Nhiễm bĩu môi, cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, thật lòng không muốn rời giường sớm như vậy chỉ để chạy bộ, đã vậy lại còn chạy rất xa, cô chắc chắn mình không chạy được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi