LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hai ngày sau.

Có Chung Tuệ dẫn đường, cô và Chu Hành thành công đi vào cơ sở tại ngoại ô của câu lạc bộ Khang Ích Đường. Chung Tuệ còn nói, tạm thời gọi Chu Hành bằng một cái tên khác… Phàm Lâm.

Phàm Lâm là công tử nhà giàu, ở thành phố bên, nhà họ Phàm có địa vị rất lớn, tuy người ở thành phố này chưa thấy mặt cậu ấy, nhưng ít nhiều cũng nghe thấy tiếng. Có thân phận của Phàm Lâm, người ở câu lạc bộ sẽ không làm gì Chu Hành.

Mà Hoắc Nhiễm lấy thân phận trợ lý, đi theo Chu Hành.

Hai người đi vào trong phòng.

Phòng ở đây lớn hơn căn phòng lúc trước rất nhiều, cạnh cửa chính là một tấm bình phong gỗ, đi qua bình phong, bên trong là chiếc giường đôi size lớn, bên giường là tấm thạch bích, trên đó khắc hình hoa lan, nhìn qua vô cùng phong nhã.

Bên trong phòng tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở.

Hai người vừa mới đi vào, một người phụ nữ mặc chiếc váy đen đi tới, Hoắc Nhiễm lùi ra sau, chỉnh lại ghim cài áo trên người mình, bên trong ghim cài có gắn camera siêu nhỏ.

“Phàm thiếu gia, hình như đây là lần đầu tiên cậu tới đây.” Giọng nói của người phụ nữ cực kì quyến rũ, ánh mắt hơi híp lại, giống như có thể câu được hồn phách người khác.

Đúng là bảo vật nhân gian, từ đầu đến chân đều tỏa ra hương vị kiều diễm.

Người phụ này tên là Đàm Hòa, là quản lý ở đây.

“Thích loại hình gì, có thể gọi tới đây nhìn xem.” Đàm Hòa ngước mắt, ánh mắt ngang nhiên quét từ trên xuống dưới Chu Hành, không hề rời đi.

“Cứ gọi hết tới xem.” Chu Hành mở miệng.

Thật ra anh ấy có hơi căng thẳng, nhưng vẫn che giấu rất tốt. Dù sao thì chỉ là nhiếp ảnh gia, chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ… Còn là giả mạo người khác.

Đàm Hòa đang muốn rời đi, nhìn thấy Hoắc Nhiễm đứng bên cạnh, đột nhiên cô ta cười nói: “Vị tiểu thư này, có muốn phục vụ không?”

Thứ bọn họ cung cấp đều là mặt hàng chất lượng cao, người trong câu lạc bộ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, muốn chơi đùa như thế nào cũng được. Dù sao ở đây đều là kẻ có tiền, càng nhiều tiền, càng có mấy ham muốn khó nói.

Hoắc Nhiễm giả bộ hứng thú.

“Ở đây chúng tôi cũng có phục vụ nam, nhưng số lượng không nhiều, nếu tiểu thư muốn chơi đùa, đương nhiên có thể.”

Sau đó có khoảng mười người đi vào, ba nam bảy nữ, Đàm Hòa dẫn người tới, bảo họ chọn thoải mái.

Hoắc Nhiễm cố ý hỏi thêm một số vấn đề khác, xác định camera đã quay lén được, cô lập tức muốn chuồn đi.

“Tôi đi WC.”

Hoắc Nhiễm xách theo túi, WC cách đó không xa, cô đi vào, lập tức nhắn tin cho Chung Tuệ. Chung Tuệ đã dặn cô, làm xong việc hãy nhắn tin cho cô ấy, cô ấy sẽ giúp đỡ, nhưng cô ấy không thể lộ mặt, cô ấy có vấn đề riêng của mình, không thể cuốn vào chuyện này được.

Hoắc Nhiễm ở trong WC trang điểm, cố ý đánh một lớp phấn thật dày, xõa tóc, sau đó cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc váy ngắn màu đỏ. Xác định không còn vấn đề gì nữa, Hoắc Nhiễm mới đi ra ngoài.

Trong câu lạc bộ có rất nhiều phụ nữ, đi tới đi lui, cũng không có ai để ý Hoắc Nhiễm, nào ngờ lúc chuẩn bị ra ngoài, có người gọi lại.

“Cô đi đâu?” Là một người đàn ông xa lạ, giọng khàn khàn, chăm chú nhìn Hoắc Nhiễm, đôi mắt giống như chim ưng.

“Chung Thiển uống say, nôn thốc nôn tháo, tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.” Hoắc Nhiễm trả lời.

Đây là lí do thoái thác Chung Tuệ nghĩ cho cô, Chung Thiển chính là anh họ của Chung Tuệ, khách quen của câu lạc bộ, lần này anh ta tới đây, đã một tuần rồi chưa về nhà.

Cho nên Chung Tuệ mới tới đây tìm anh ta.

Tuy Chung Tuệ không thích người anh họ vô dụng này, nhưng dù sao anh ta vẫn là người nhà họ Chung, Chung Tuệ không thể để anh ta dính vào mấy thứ này.

Hoắc Nhiễm giơ tay, cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay. Đồng hồ kia có kiểu dáng đặc biệt, số lượng rất ít, người trong câu lạc bộ đều biết, Chung Thiển có chiếc đồng hồ này.

Người đàn ông kia híp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện, hình như đang cân nhắc xem cô có nói thật hay không. Anh ta nhìn cô chằm chằm, Hoắc Nhiễm cụp mắt, không dám nhìn anh ta, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ anh ta phát hiện ra gì đó.

“Chung Thiển còn đang chờ tôi.” Hoắc Nhiễm cầm túi quần áo, sốt ruột nói.

Vừa lúc Đàm Hòa gọi người đàn ông kia, nói có việc, bảo anh ta tới đây.

“Đi đi.” Người đàn ông khoát tay, đi tới chỗ Đàm Hòa.

Hoắc Nhiễm gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Đàm Hòa nhìn bóng dáng Hoắc Nhiễm rời đi, cũng không nghĩ nhiều.

“Phàm thiếu gia không vừa lòng ai cả, tức giận bỏ đi.”

Đây là một cái vòng luẩn quẩn, chỉ cần hơi nghe ngóng là biết đến nhà họ Phàm, về phần Phàm Lâm, chắc là tính khí đại thiếu gia mà thôi.

“Ngay cả Mạn Mạn cũng không ưng?” Người đàn ông hừ một tiếng, “Phàm thiếu gia còn nhỏ, nhưng ánh mắt cũng thật kén chọn.”

“Quên đi, cứ….” Đàm Hòa xoay người, bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ mặc váy đỏ vừa rồi, lập tức dừng bước.

“Người vừa rồi… không phải là trợ lý của Phàm thiếu gia sao?”

Người phụ nữ kia có khuôn mặt rất đẹp, vừa rồi ở trong phòng, Đàm Hòa còn suy nghĩ, nếu cô là người của câu lạc bộ bọn họ, chắc chắn rất được hoan nghênh. Vừa rồi không chú ý, giờ mới chợt nhớ ra.

“Không ổn.” Người đàn ông nhíu mày, lập tức nhận ra cái gì, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngoài cửa đã không còn bóng dáng người phụ nữ kia.

“Lập tức bắt cô ta về, chắc chắn trong tay cô ta có gì đó.”

. . .

Hoắc Nhiễm đi ra ngoài, quẹo vào trong góc, sau đó bắt đầu chạy đi. Cô vô cùng kích động, trái tim như muốn vọt ra ngoài cổ họng, vẫn luôn chạy, không dám dừng lại. Chạy được khoảng 1km, Hoắc Nhiễm dừng ở giao lộ, đúng lúc này di động rung lên, là Chu Hành nhắn tin cho cô, nói rằng anh đã thuận lợi đi ra.

Hoắc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ, nhìn xung quanh. Nơi này rất hẻo lánh, hầu như không có ai qua lại, hơn nữa đang là buổi tối, ngay cả xe cũng không có.

Chung Tuệ nói sẽ có người tới đón cô, nhưng Hoắc Nhiễm đi xa như vậy vẫn chưa thấy ai cả, cô nghĩ mình không thể dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một lúc, cô nghe thấy tiếng gì đó. Phía sau có tiếng bước chân, còn có ánh đèn, đang chạy về phía cô, càng lúc càng gần, chắc hẳn là đuổi theo cô.

Hoắc Nhiễm tiếp tục chạy, người phía sau đuổi theo cô, cảm giác vô cùng quen thuộc.

Năm năm trước cô cũng chạy như vậy, cố gắng chạy, nhưng vẫn không thể thoát được.

Cô cảm giác đầu như muốn vỡ ra, bước chân Hoắc Nhiễm cũng dần chậm lại, Hoắc Nhiễm thầm nghĩ, nếu lúc này cô xảy ra chuyện, chắc Khương Nghiêu Xuyên cũng không cứu được cô.

Phía sau là mấy người vệ sĩ, đang đuổi theo cô. Trong đó có một người cầm gậy sắt, nhìn thấy phía trước có nhà dân, nếu người phụ nữ kia chạy vào, sẽ rất khó tìm thấy. Vì thế hắn ta vung tay, quăng gậy sắt về phía Hoắc Nhiễm.

Hoắc Nhiễm chỉ cảm thấy phía sau có tiếng gió, cô còn chưa kịp phản ứng, phía sau có bóng đen phủ lên người cô, ôm lấy cô, nhanh chóng xoay người.

Gậy sắt bay qua, lực rất lớn, đập vào lưng anh, tiếng vang nặng nề.

Hoắc Nhiễm ngây ngốc.

Gây sắt ‘choang’ một tiếng rơi xuống đất, cô nhìn Khương Nghiêu Xuyên đột nhiên xuất hiện. Anh buông cô ra, cúi đầu nhặt gậy sắt, mạnh mẽ nện lên người tên vệ sĩ kia, lực rất lớn.

Hoắc Nhiễm đứng xa nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, hình như cô nghe thấy tiếng xương sườn gãy.

Mấy người vệ sĩ khác đều bị anh đánh bại, cô còn chưa nhìn thấy rõ, tất cả hình ảnh loạn thành một vòng, không để lại ấn tượng gì cả.

Khương Nghiêu Xuyên cầm lấy cổ tay cô, niết rất chặt, khiến cổ tay cô đau đớn.

Anh kéo cô đi về phía trước.

. . .

Khương Nghiêu Xuyên mở cửa xe, để Hoắc Nhiễm ngồi vào, anh đóng cửa rất mạnh, “sầm” một tiếng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Màng nhĩ cô ‘ong ong’ đau nhức.

Hoắc Nhiễm nhớ ra vừa rồi anh đụng phải gậy sắt, muốn hỏi anh, nhưng còn chưa kịp nói gì, Khương Nghiêu Xuyên đã nắm lấy cằm cô, cúi người mạnh mẽ hôn.

Anh đè cô trên ghế, lực rất mạnh, không hề dè dặt chút nào, tựa như mưa rền gió dữ, không ngừng xâm chiếm, khiến Hoắc Nhiễm lùi về phía sau, khí thế anh càng lúc càng lớn.

Chóp mũi quanh quẩn mùi máu, còn có mùi mồ hôi của anh, bàn tay to nắm chặt thắt lưng của cô, Hoắc Nhiễm đau đớn nhíu mày, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Môi của cô đã không còn cảm giác gì nữa, không thở nổi. Cô chỉ có thể dựa vào người anh, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Anh tức giận cắn đầu lưỡi cô, không có chút thương tiếc nào, Hoắc Nhiễm bị đau.

Rốt cuộc Khương Nghiêu Xuyên cũng rời khỏi, đôi mắt anh ngập tràn lửa giận, đôi tay vẫn không buông lỏng, nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Em tới đó là muốn chết đúng không?”

Nhìn ra được anh đang bùng nổ.

“Hoắc Nhiễm, em có nghe anh nói hay không!” Anh gầm lên.

Trời mới biết nếu anh tới muộn một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nếu gậy sắt nện lên người cô… Khương Nghiêu Xuyên không dám nghĩ….

Sao cô có thể chịu đựng được một gậy đó.

Anh luống cuống hết cả lên, cô chỉ rụng một sợi tóc, anh đã đau lòng không thôi, đừng nói đến gậy sắt như vậy.

Hoắc Nhiễm bị anh dọa sợ rồi.

Tuy trước đây Khương Nghiêu Xuyên cũng hung dữ với cô, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy, cả người bừng bừng lửa nóng.

Hoắc Nhiễm ngây ra, cho dù lúc này muốn nói, nhưng lời nói như kẹt lại ở cổ, một câu cũng không nói được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn anh.

Nửa tháng không gặp, hình như anh có hơi đen đi, dưới màn đêm, cô có thể thấy rõ dưới cằm anh lún phún râu, trên người còn có mùi máu.

Hoắc Nhiễm biết, đây không phải máu của cô.

Lúc này, Khương Nghiêu Xuyên xoay người đi xuống, ngồi sang phía ghế lái, khởi động xe.

Cả một đoạn đường, hai người không nói một câu.

Nhìn qua gương, Hoắc Nhiễm thấy sắc mặt anh xanh mét, có phần cứng ngắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi