LẤY THÂN BÁO ĐÁP

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hôm nay phải ra ngoài lấy tin tức, người được phỏng vấn là vị thiếu gia nhà họ Khương, cấp trên yêu cầu hai người họ phải tới công ty Khương thị tiến hành phỏng vấn.

Vừa mới bước vào công ty, Tống Giản đã thấp thỏm không yên, tuy rằng có tiền bối Hoắc Nhiễm đi cùng, cô ấy vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Nghe nói trước đây giám đốc Khương là bộ đội đặc chủng?”

Tống Giản xem lại tư liệu, càng xem càng lạnh run, cảm giác người này không phải nhân vật đơn giản.

“Chị Hoắc Nhiễm, chị đoán xem, giám đốc Khương có phải người hung dữ không?” Tống Giản đuổi theo hỏi.

Hoắc Nhiễm đang chuẩn bị phỏng vấn, nghe Tống Giản hỏi như vậy, thuận miệng đáp lại: “Đúng là rất hung dữ.”

“Em cũng cảm giác như vậy…” Tống Giản càng thấp thỏm không thôi, không tự giác nuốt nước miếng, bắt đầu tưởng tượng linh tinh, có thể anh ta là một người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần vung quyền, lập tức có thể khiến đầu lìa khỏi cổ.

Tống Giản không khỏi rùng mình, nghĩ mà thấy sợ. Cô ấy nắm chặt bút bi trên tay, cố gắng trấn an bản thân.

Tới công ty Khương thị, vừa mới bước vào đại sảnh, đã có lễ tân ra đón, cũng không thèm hỏi các cô câu nào, nói thẳng: “Mời các vị đi lối này.”

Lễ tân mang các cô đi thang máy chuyên dụng, bình thường chỉ có chủ tịch và tổng giám đốc mới sử dụng.

Tống Giản theo sau Hoắc Nhiễm, có hơi nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy quen chúng ta à?” Nếu không thì sao lại không hỏi câu nào, đã biết các cô tới đây phỏng vấn.

Hoắc Nhiễm gật đầu lên tiếng, “Chắc vậy.”

Nói xong, cô mở di động ra xem, màn hình vẫn dừng ở khung chat sáng nay với Khương Nghiêu Xuyên, Khương Nghiêu Xuyên nhắn cho cô, bảo cô đừng tức giận, Hoắc Nhiễm vẫn chưa trả lời lại.

Đáng lẽ ra buổi phỏng vấn hôm nay không tới tay Hoắc Nhiễm, cũng không cần cô quan tâm, nhưng cấp trên đã ra lệnh, yêu cầu cô phải phỏng vấn giám đốc Khương, vì thế hạ lệnh, cưỡng chế cô phải tới đây. Hoắc Nhiễm không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý.

“Giám đốc Khương đang họp, hai vị chờ một lát.”

Hoắc Nhiễm gật đầu, không nói nữa. Cô lấy bút ra, hí hoáy viết gì đó, đôi mắt thản nhiên không chút gợn sóng.

Tống Giản thầm nghĩ, quả nhiên tiền bối chính là tiền bối, thấy biến không hề sợ hãi.

“Hoắc Nhiễm, chị xem này.” Tống Giản đã lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy gì đó, vội vàng đưa cho Hoắc Nhiễm xem. Bài post gồm hai tấm ảnh chụp, ảnh thứ nhất là một người đàn ông ôm một người phụ nữ, tấm còn lại là đang thử váy cưới, Tống Giản giải thích đơn giản cho Hoắc Nhiễm nghe.

“Mười năm trước anh ta cứu mạng một cô gái, mười năm sau cô gái vượt ngàn dặm xa xôi tìm được anh ta, còn gả cho anh ta.” Tống Giản không khỏi cảm thán, “Quả là câu chuyện cổ tích! Tôi cứu mạng em, em lấy thân báo đáp, quá cảm động.”

“Thật không biết suy nghĩ.” Hoắc Nhiễm không phản ứng mãnh liệt như Tống Giản, đọc bài post kia xong, lập tức lắc đầu, “Sao có thể chỉ vì cứu mạng mà cô ấy phải dùng cả đời mình đền đáp.”

Hoắc Nhiễm lạnh nhạt nói, nhìn dáng vẻ như đang kiềm nén gì đó, Tống Giản không khỏi nghi hoặc.

Hoắc Nhiễm vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân, Khương Nghiêu Xuyên đứng ở cửa, Tống Giản nghe tiếng, quay đầu lại xem.

Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng, anh mặc bộ vest đen, thắt nút chỉnh tề, cả người tràn ngập hơi thở nam tính, anh vừa xuất hiện, Tống Giản lập tức không dám nói lời nào, chỉ có thể thầm nghĩ, anh hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ấy.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, hai người mắt đối mắt, một lúc sau, Hoắc Nhiễm thản nhiên rời mắt.

Khương Nghiêu Xuyên rời mắt, chậm rãi đi vào, hai người ngồi đối diện nhau.

Lúc này Hoắc Nhiễm mới ngẩng đầu, hờ hững nói, “Xin chào giám đốc Khương, tôi là phóng viên Hoắc Nhiễm của tòa soạn LK, phụ trách bài phỏng vấn lần này, xin hỏi ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu được, chúng ta sẽ bắt đầu.”

Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, ánh mắt vẫn không dời đi, gật đầu, “Được rồi.”

. . .

Quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, so với dự tính còn sớm hơn nửa tiếng, tiếp theo cần phải chụp vài tấm ảnh.

Hoắc Nhiễm có hơi đau bụng, cô đành ra ngoài tìm nhà WC, có thể là do đêm qua một mình một giường, đá chăn lung lung, có hơi cảm lạnh, vậy nên mới bị tiêu chảy.

Mới ra khỏi nhà WC, Hoắc Nhiễm đi được hai bước, đột nhiên có bàn tay vòng qua, nâng cả người cô lên khỏi mặt đất. Hoắc Nhiễm hoảng sợ hô một tiếng, nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô đè nén giọng, không dám tạo ra tiếng động quá lớn. Cả người dựa vào lồng ngực ấm áp, Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu, mũi chạm mũi với cô.

“Nhiễm Nhiễm.” Giọng nói trầm thấp của anh khiến lỗ tai cô ngứa ngáy, cảm giác thật gợi cảm.

“Em còn giận anh?”

Đã vài ngày trôi qua, cô vẫn không để ý tới anh, không chỉ bị ép dọn sang phòng bên ngủ, muốn dỗ cô cũng không dỗ được, từ sáng sớm đến chiều muộn đều bận công việc, rất khó nhìn thấy người.

Khương Nghiêu Xuyên chiều hư cô, nhưng chiều hư thì sao, tự mình dỗ là được, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh đều cam tâm tình nguyện.

Khương Nghiêu Xuyên cầm tay cô, đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn xuống.

“Nhiễm Nhiễm, làm gì anh cũng được, nhưng đừng làm lơ anh.” Khương Nghiêu Xuyên thấp giọng, có hơi buồn rầu.

Vừa rồi phỏng vấn, cô coi đây là việc chung mà giải quyết, nhìn Khương Nghiêu Xuyên bằng ánh mặt lạnh lùng thản nhiên, nhưng suốt cả quá trình, Khương Nghiêu Xuyên vẫn luôn nhìn cô chăm chú, không hề nhúc nhích.

Nhìn thấy cô, anh chỉ muốn bắt người ôm vào trong lòng, mạnh mẽ hôn vài cái mới thôi, cũng đã vài ngày chưa được chạm vào Nhiễm Nhiễm rồi.

Khương Nghiêu Xuyên vừa nói vừa lục lọi gì đó trong túi quần, sau đó hai tay cầm lấy bàn tay Hoắc Nhiễm, lúc Hoắc Nhiễm phản ứng lại, muốn giãy ra, mọi thứ đã quá chậm, Khương Nghiêu Xuyên đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Anh vẫn nắm chặt, không hề buông tay.

“Khương Nghiêu Xuyên, anh thật tệ!” Cô gái nhỏ nhíu mày nhìn anh, cô có hơi tức giận, giẫm lên chân anh hai cái.

“Có ai cầu hôn như anh không?”

Một tuần trước, trời mưa to, Hoắc Nhiễm trú mưa ở cửa hàng KFC, đành phải gọi Khương Nghiêu Xuyên tới đón cô, vừa hay lúc đấy anh ở gần đó, chưa đầy mười phút đã tới nơi.

Hai người rời khỏi hàng KFC, đi xuống nhà ga, vừa tới nơi, đột nhiên Khương Nghiêu Xuyên giơ chiếc nhẫn ra, hỏi Hoắc Nhiễm có đồng ý gả cho anh không.

Lúc ấy Hoắc Nhiễm ngây ngốc, sao lại thế này?

Chiếc nhẫn kia vừa to vừa đẹp, nhưng cô không kịp phản ứng, hoàn toàn bối rối, quan trọng nhất là lúc đó cô mắc mưa, tóc bết nước, trông rất xấu xí… Hơn nữa ai lại cầu hôn ở nhà ga?

Trong không khí vừa tối vừa ẩm ướt, chỉ sợ người duy nhất chứng kiến cảnh cầu hôn này là con chuột đang trốn chui trốn lủi trong góc. Dù có qua loa như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tới mức này chứ… Đúng là không hiểu lòng con gái…

Dưới tình huống ấy, Hoắc Nhiễm không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện khác, anh hoàn toàn không có thành ý, vậy nên cô không đồng ý, mấy ngày qua cũng tức giận, không để ý tới anh.

“Có.” Khương Nghiêu Xuyên đáp lời cô.

Hoắc Nhiễm lại càng nổi giận, nhưng cô cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nhíu chặt mày, không thèm để ý tới anh. Khương Nghiêu Xuyên kéo tay cô, sau đó lôi người đi vào phòng khách, phòng khách là nơi chuẩn bị quay chụp phỏng vấn, ở ngay bên cạnh văn phòng Khương Nghiêu Xuyên.

Vừa mở cửa, Hoắc Nhiễm sợ ngây người.

Dưới sàn nhà trải đầy cánh hoa hồng, đỏ tới mức mù mắt, nhìn từ xa, có thể thấy những cánh hoa được xếp thành hình trái tim, phía bên trên trần nhà tràn ngập bóng bay màu hồng, Hoắc Nhiễm nhìn mà sợ tới mức nuốt nước miếng.

“Nhiễm Nhiễm, gả cho anh nhé.” Khương Nghiêu Xuyên cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út đang đeo nhẫn.

“Lần này không qua loa nữa, cả đời này em đều phải ở bên cạnh anh.” Giọng anh cực kì dịu dàng.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài ngập tràn tiếng hoan hô, đám nhân viên vui sướng hò hét “Phu nhân, mau đồng ý đi.”

Hầu hết người trong công ty đều biết mặt Hoắc Nhiễm, cô làm đại cổ đông, từng tham gia vài buổi họp đại hội, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất, cô là bạn gái của Khương Nghiêu Xuyên, tất cả mọi người đều coi cô là Khương phu nhân.

Khương Nghiêu Xuyên chỉ là một tên đầu gỗ, không hiểu lãng mạn, lúc ấy vừa mua nhẫn, đầu óc nóng lên, trực tiếp cầu hôn ở nhà ga, sau đó Hoắc Nhiễm nổi giận, anh còn không hiểu tại sao, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoắc Nhiễm không muốn gả cho anh?

Sau này Khương Nghiêu Xuyên đi hỏi mọi người, mới biết được lí do vì sao Hoắc Nhiễm tức giận. Đều nói cầu hôn phải có hoa tươi, có bóng bay, còn có thật nhiều người chứng kiến, mấy cô gái đều rất thích loại hình này, anh nghĩ chắc hẳn Hoắc Nhiễm cũng thích, liền chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Mọi người vẫn còn ồn ào náo nhiệt, càng ngày càng phấn khích, chỉ sợ một lúc nữa sẽ thực sự bùng nổ.

“Trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều lấy sinh mạng của mình ra thề trước Quốc kỳ, trung với nước, trung với dân, cho dù có hy sinh, cũng tuyệt đối không thể lùi bước.” Khương Nghiêu Xuyên gằn giọng, trên người có khí khái nhiệt huyết của người quân nhân.

“Nhưng lần đó làm nhiệm vụ, vì em, anh bắt đầu sợ hãi cái chết.”

Mang trong mình trọng trách, trong lòng có người mình yêu, chỉ sợ khi tiếp tục, sinh mạng này sẽ không còn đường lui.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, nhếch môi cười, kiên định nói: “Vậy nên, gả cho anh, anh sẽ tạo nên một mái nhà chân chính thuộc về chúng ta.”

Những lời này, rất lâu trước kia Khương Nghiêu Xuyên đã hứa với cô, anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ quên đi.

Hoắc Nhiễm mếu máo, sắp khóc tới nơi, cô hiểu tấm lòng anh, cũng biết từ trước tới nay, anh luôn yêu thương dỗ dành cô như bảo bối trân quý, mới khiến cô càng ngày càng càn quấy.

Cô cảm thấy mình thật may mắn.

Anh chính là như vậy, cô cảm giác tức giận vừa rồi như tiêu tan thành mây khói, trong lòng ngọt ngào như kẹo bông, niềm hạnh phúc trào dâng khắp từng mạch máu cơ thể. Hoắc Nhiễm nhìn anh, yên lặng một lúc, cô nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng” một tiếng.

Khương Nghiêu Xuyên cười lớn, vui vẻ ôm chầm lấy cô. Hoắc Nhiễm cũng nhẹ nhàng ôm eo anh, đầu tựa lên vai anh, nở nụ cười dịu dàng.

Đám nhân viên ở bên ngoài lập tức hoan hô, gào thét: “Chúc mừng giám đốc Khương! Chúc mừng Khương phu nhân!”

Tống Giản đi theo đám người tới phòng khách, nhìn thấy cảnh này, cằm muốn rớt tới nơi, tất cả mọi người trong Khương thị gọi Hoắc Nhiễm là “Khương phu nhân”…. Hơn nữa giám đốc Khương cầu hôn Hoắc Nhiễm, Hoắc Nhiễm gật đầu đồng ý.

Trên đường trở về, Tống Giản vất vả lắm mới hồi thần lại, sau đó dò hỏi Hoắc Nhiễm, cô thật sự là Khương phu nhân à? Tại sao lại tới tòa soạn của họ làm phóng viên?

Hoắc Nhiễm đang rất vui vẻ, giải thích vài câu với Tống Giản, cuối cùng lại thành ra kể hết mọi chuyện, Tống Giản nghe mà thấy thích, con ngươi đảo qua đảo lại, ngưỡng mộ nói: “Chị Hoắc Nhiễm, đây mới là tình yêu cổ tích!”

So với câu chuyện lúc trước, mối tình này còn cổ tích hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi