LẤY VỢ LẤY PHẢI THÁI THƯỢNG HOÀNG

Lý do Thái thượng hoàng giữ những quan viên liên quan của bộ Hình và Đại lý tự là để điều tra sự việc thật kỹ càng. Mặc dù Bộ Hình và Đại lý tự tuyên bố với bên ngoài rằng toàn bộ nghi phạm mưu sát đã bị binh lính giết bằng sạch, nhưng thực tế là vụ mưu sát Hoàng đế đã để cá lọt lưới. Để giữ bí mật, ngoại trừ Thái thượng hoàng, những quan viên điều tra và kẻ đứng sau màn giật dây thích khách, tất cả những người khác đều không biết sự thật. Bùi Thanh Hoằng thuộc loại quan chức giả vờ không biết tình hình thực tế ra sao.

Quan viên bị Thái thượng hoàng phái đi điều tra mất chừng mười ngày, mà từ khi Bùi Thanh Dật mang bức thư của Bùi Thanh Hoằng về nhà, sau đó bức thư hồi âm của Lan Mân được chuyển từ Bùi phủ đến tay Bùi Thanh Hoằng, cũng đã qua mười ngày.

Đội ngũ đông như kiến xuất phát từ hành cung, Thái thượng hoàng hồi cung phô trương hơn tiểu Hoàng đế rất nhiều, chọc tức chết mấy người theo phái trang nhã. Vì Bùi Thanh Hoằng vừa được thăng tước vị nên hắn không cưỡi ngựa nữa mà ngồi xe ngựa, hơn nữa Thái thượng hoàng còn đặc biệt chỉ định để hắn ngồi một mình một xe. Xe của hắn theo sát xe ngựa bên ngoài mộc mạc bên trong xa hoa tiện nghi, kích thước cực đại của Thái thượng hoàng.

Bùi Thanh Hoằng ngồi trên xe ngựa hồi kinh mở một lá thư ra, nhìn tám chữ kia thật lâu rồi mới gấp thư lại. Hắn nhặt mấy cánh phù dung rơi ra từ phong thư để lại chỗ cũ, sau đó để lá thư kề sát bên mình.

Về đến kinh thành, Bùi Thanh Hoằng vẫn chưa được về nhà. Đầu tiên hắn phải theo Thái thượng hoàng vào cung, chính thức hoàn thành đại lễ phong hầu. Sau khi chân cẳng như nhũn hết cả về đến bộ Công, hắn lập tức bàn giao toàn bộ công việc cho Viên Vũ, dùng mười phần tinh lực hoàn thành nốt việc cần làm sớm nhất có thể. Cả ngày Bùi Thanh Hoằng ôm trái tim bức thiết muốn trở về nhà, rốt cuộc cũng bình an về tới Bùi phủ.

Dù hắn vội vàng hồi phủ nhưng thời điểm trở về cũng không thể coi là sớm. Lúc này Lan Mân đã kết thúc một ngày làm việc, Diệp thị đã sớm trở về từ cửa hàng, chuẩn bị chu toàn yến hội long trọng để đón con thứ xa nhà đã lâu.

"Chúc mừng Nhị ca được ban tước vị!" "Chúc mừng Nhị đệ!" "Chúc mừng Nhị công tử!" Bùi Thanh Hoằng vừa vào phủ đã được mọi người đón chào nhiệt tình, gương mặt tươi cười và lời chúc của người trong phủ hiển nhiên chân thành hơn nhiều bách quan triều đình.

Yến tiệc chuẩn bị cho Bùi Thanh Hoằng bày một bàn dài toàn sơn hào hải vị. Diệp thị luôn tiếc rẻ lời khen cũng hiếm khi mà nói rằng bà rất tự hào vì Bùi Thanh Hoằng, lấp đầy bát cơm vốn đã ú ụ của hắn bằng cả muôi đồ ăn: "Con trai vất vả rồi! Ăn nhiều chút bồi bổ thân thể, xem con gầy thành cái dạng gì rồi này!"

Bùi Thanh Lân lập tức cười phá lên, quấy rầy Diệp thị chỉ sau vài giây: "Nương, mắt của người ngày càng kém rồi! Người nhìn Nhị ca đi, ban đầu cằm của ca nhọn thế này này, bây giờ trông đến là tròn trịa, rõ ràng là mập ra mà!"

Bùi Thanh Hoằng: "..."

Trên núi chuyện cơm nước của hắn rất tốt, lại không cần vận động gì đặc biệt kịch liệt, béo cũng là phải. Có điều, là một đứa con ngoan, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên sẽ không mạnh miệng như Tam đệ đang trong thời kỷ phản nghịch, cuối cùng vẫn là yên lặng tự gắp cho mình một núi đồ ăn nhỏ.

Trước khi động đũa, hắn thuận tay gắp bông cải xanh mình không thích ăn nhất vào bát Lan Mân: "Tử Giác ngươi nhìn ngươi đi, sao lại ăn ít như vậy! Cái này tốt cho thân thể lắm, ta nhớ ngươi thích cái này phải không? Tử Giác phải ăn nhiều vào nhé!"

Lan Mân yên lặng liếc hắn một cái, sau khi ăn cơm cuối cùng vẫn thấy chết không sợ, nuốt mấy bông cải xanh hình đóa hoa xinh đẹp Bùi Thanh Hoằng "gả" cho mình vào bụng.

Bùi Thanh Lân có cảm giác mắt sắp mù đến nơi, âm thầm thề rằng, sau khi mình cưới công chúa về nhất định phải ngày ngày gắp thức ăn cho nhau báo mối thù ngược cẩu ngày hôm nay! Còn Vinh Hân quận chúa ngồi đối diện cặp phu phu thấy miếng sườn xào chua ngọt trong miệng vừa chua vừa đắng, quả thực không thể nuốt trôi. Thế nhưng, rõ ràng là hai vị phu phu vừa làm ra cử chỉ kia hoàn toàn không thấy hành vi của bọn họ có gì đáng để người khác phải chú ý.

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng Bùi Thanh Hoằng cũng có thể thoải mái tắm ở hậu viện nhà mình. Hắn định gọi Thập Cửu tới giúp mình thư giãn gân cốt, nghĩ nghĩ một hồi lại nghẹn họng không nói được thành câu.

Trước kia thì không sao, nhưng nếu lần này Thập Cửu giúp hắn thư giãn gân cốt khi tắm suối nước nóng, đoán chừng lần sau hắn sẽ phải để Lan Mân làm chuyện này. Từ chuyện chải tóc, Bùi Thanh Hoằng nhận ra nam thê tưởng như nho nhã yếu đuối của mình có sức lực cực đại nhưng lại có hơi không biết nặng nhẹ. Chải đầu đã có thể làm rụng một đống tóc, nếu là đấm bóp hắn sợ thắt lưng của mình sẽ tàn phế mất.

Sau khi ngâm nước nóng gần nửa canh giờ, Bùi Thanh Hoằng mặc tiết y* cuối thu trực tiếp từ suối nước nóng hậu viện trở về phòng ngủ. Lan Mân cũng chỉ mặc vẻn vẹn tiết y màu trắng ngồi đọc sách dưới ánh nến sáng tỏ. Gương mặt y chập chờn trong ánh nến lộ ra mười phần ôn nhu. Mặc dù đây là hình ảnh vô cùng quen thuộc nhưng sau một tháng xa cách, trong lòng hắn cảm giác dường như đã qua mấy đời.

*Tiết y: đồ lót.

Bùi Thanh Hoằng lại gần, lau khô mái tóc của mình hỏi: "Tử Giác đang xem gì mà mê mẩn đến vậy?"

Thanh niên đặt sách xuống khép trang bìa lại, trên cuốn sách bằng da màu lam viết bốn chữ: "Yến đô chí dị."

"Là tiểu thuyết chí quái* rất thú vị, hôm trước ta mới mượn từ thư cục. Đây là cuốn sách mới của Phương phổ tử."

*Tiểu thuyết chí quái: chủ yếu sưu tầm những câu chuyện trong dân gian, đa phần mang màu sắc kỳ dị, ma quái.

Bùi Thanh Hoằng "ồ" một tiếng: "Phương học sĩ quả thật viết chí quái không tồi. Sau khi Tử Giác đọc xong cho ta mượn chút nhé." Những người học hành gian khổ muốn bước lên con đường làm quan chủ yếu chỉ đọc tứ thư ngũ kinh, chẳng bao giờ ngó ngàng tới mấy loại sách hỗn tạp. Nhưng Lan Mân chưa từng có ý định tham gia khoa cử khảo thí, toàn đọc những cuốn sách linh tinh thế này.

Tuy sách này có vẻ hỗn tạp và vô dụng nhưng hầu hết chúng đều vô cùng thú vị. Bùi Thanh Hoằng cũng theo Lan Mân đọc không ít.

Lan Mân gật đầu: "Ta đã đọc được hơn phân nửa rồi, chưa tới hai ngày nữa là xong. Mộc Chi đọc xong thì nói với ta một câu để ta đi trả." Cuốn sách này của Phương phổ tử được in tại thư cục Lan Mân làm việc, bản thảo của tác giả nằm trong tay y, đây là phúc lợi nội bộ của thư cục.

Nói xong Lan Mân liền đứng dậy. Trong nháy mắt khi thê tử nhà mình đứng lên, nụ cười của Bùi Thanh Hoằng cứng đờ. Lông mày vốn đang thư giãn cau lại, hắn tập trung hít một hơi, nghi hoặc hỏi: "Mùi trên người Tử Giác hình như hơi lạ."

Lan Mân thử ngửi tay áo, ngờ vực hỏi lại: "Có gì kỳ lạ?"

"Mùi thơm này, giống như mùi son phấn của nữ tử vậy. Tử Giác nhiễm phải ở đâu?" Từ trước đến nay trên người Lan Mân chỉ có hương phong lan nhàn nhạt, mà mùi thơm hắn ngửi được lại có chút ngọt ngào, là hương liệu mà nữ tử rất thích dùng. Mặc dù Bùi Thanh Hoằng chưa từng ngửi thấy mùi nào giống như vậy nhưng hắn có thể khẳng định, đây là mùi hương không nên xuất hiện trên người Lan Mân.

Sắc mặt Lan Mân cứng đờ, người bình thường không thể ngửi thấy mùi như có như không trên người y, huống chi y đã tắm rửa. Nếu như lúc trước thật sự nhiễm phải cũng đã tắm sạch sẽ, không đến mức để Bùi Thanh Hoằng ngửi thấy.

Y đột nhiên nhớ ra nguồn gốc của hương thơm này. Một canh giờ trước, Vương thái y chuyên xử lý vết thương để lại sẹo được nội thị bên người Thái thượng hoàng đưa đến tẩm điện của y.

Sau khi biết nhiệm vụ của mình, ông đưa ra một bình thuốc nhỏ, hết sức nghiêm túc nói với Thái thượng hoàng: "Bệ hạ bị thương ở chân, thuốc trị thương dùng ngoài cung vẫn sẽ để lại vết sẹo nhàn nhạt. Tuy nhiên, đã có đột phá mới trong dược cao trừ sẹo thần nghiên cứu gần đây nhất. Trong một thời gian ngắn nhất định có thể xóa sạch vết sẹo này."

"Thời gian ngắn cụ thể là bao lâu?" Thái Thúc Lan chỉ quan tâm đến điều này. Trên mặt nạ da người của y có vết sẹo, nhưng thực tế thân thể của y gần như hoàn mỹ vô khuyết. Những vết sẹo trên lưng đại biểu cho vinh quang và phản bội đã bị y xóa sạch trong vài năm, Thái Thúc Lan cực kỳ khắt khe ở một số phương diện. Sau khi thành hôn cùng Bùi Thanh Hoằng, y thậm chí còn chú ý tới dung mạo của mình hơn cả lúc trước.

Vết thương lần này là do độc dược, y đã loại bỏ phần thịt thối chạm phải mũi tên ngay ở nơi điều kiện thiếu thốn. Sau đó y đã dùng thuốc cao tốt nhất của cung đình, qua nửa tháng vết thương đã tốt hơn nhưng để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng.

Dưới uy thế của Thái thượng hoàng, ngự y giúp y trị liệu vết thương toát mồ hôi lạnh nói: "Thể chất bệ hạ dễ lưu lại sẹo. Chỉ cần thoa thuốc này non nửa năm là vết sẹo sẽ biến mất sạch sẽ, không khác gì da thịt nơi khác, không có màu sắc khác biệt của da non."

Dược cao làm đẹp này được nghiên cứu đặc biệt cho các cung phi thích chưng diện, là tinh hoa tâm huyết nhiều năm của các thái y, ngay cả những người thể chất dễ để lại sẹo cũng có thể xóa sẹo trong nửa năm. Thuốc cao này đương nhiên là thuốc tốt, nhưng nó cũng có khuyết điểm – đó là hương thơm khó có thể làm ngơ. Để tranh sủng đoạt ái từ nam nhân, các phi tử trong cung có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Nam nhân rất thích mùi thơm này, các cung phi đương nhiên sẽ không kén cá chọn canh, cũng không ai muốn yêu cầu thái y loại bỏ mùi thơm.

Trước nay chưa từng có người đưa ra ý kiến gì với Vương thái y. Ông chỉ là muốn Thái thượng hoàng hài lòng, sử dụng dược cao trừ sẹo có hiệu quả trị liệu tốt nhất, hoàn toàn không ngờ loại thuốc này lại mang đến hậu quả hỏng bét như vậy. Nếu biết chủ tử mình là nam thê của Trường Tín hầu, có đánh chết ông thì ông cũng không để Thái thượng hoàng dùng thứ này.

Lan Mân cân nhắc không chu toàn ngẩn người nửa ngày, trơ mắt thấy nhiệt độ trong mắt Bùi Thanh Hoằng giảm xuống chút xíu y mới bừng tỉnh lại giải thích mấy câu: "Hôm nay khách hàng đến tiệm là nữ nhân, người tiếp đãi là ta. Sợ là nhiễm phải lúc ấy." Cũng may y đã tắm rửa trong cung, lời giải thích này có thể coi như toàn vẹn.

Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, huống chi mùi hương cũng không quá rõ ràng. Bùi Thanh Hoằng không làm khó y, chỉ bảo Lan Mân đi tắm lại lần nữa: "Vậy Tử Giác đến hậu viện ngâm mình một lát đi. Mùi hương của người khác, ta không thích."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi