LÊ HOA HỰU KHAI PHÓNG (HOA LÊ LẠI NỞ)

  Một lần rồi lại một lần bị người nhà của chị ấy cưỡng chế định ngày hẹn, lại còn đột ngột mà hẹn, thật không có gì vui hết, thế nhưng, dẫu sao đây cũng là chuyện nhất định phải đi đối mặt. Mẹ của Tư Vũ có bảy tám phần giống Tư Vũ, ngũ quan rất đẹp, trang điểm tinh xảo, lờ mờ có thể cảm thấy hồi trẻ người gặp người yêu, hiện tại, cũng không thể nhìn ra tuổi tác thật của bà ấy. Mẹ của Tư Vũ cũng không kiêu căng, không hùng hổ dọa người, chỉ là, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người, dạng như vậy, dường như đem mỗi một lỗ chân lông trên người nhìn rõ ràng, lại giống như người ngồi đối diện chỉ là bụi bặm không đáng để quan tâm. Hai tay tôi đặt trên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có thể không ngừng nghĩ đến Tư Vũ, chị ấy có thể cấp cho tôi một loại sức mạnh tinh thần giả bộ trấn định tự nhiên.

"Thời gian của ta rất trân quý."

Đây là câu đầu tiên sau khi chúng tôi bước vào gian phòng của CLB tư nhân này, nhận ra mẹ Tư Vũ không có ý định nói thêm gì nữa, tôi chỉ gật đầu, phá vỡ bầu không khí đông lạnh: "Vâng ạ."

"Chắc cô biết hôm nay ta đến tìm cô là vì chuyện gì, chuyện này đối với ta rất có trọng lượng."

Tôi bắt đầu cảm thấy điều hòa chỗ này chưa bật đủ nấc, chần chừ một chút, tiếp tục nói: "Cháu biết ạ."

"Rời khỏi con bé đi."

Thái độ tệ hơn là những gì tôi tưởng tượng, lời ít ý nhiều, tôi nghênh đón ánh mắt của mẹ Tư Vũ, cố thu lấy dũng khí: "Cháu xin lỗi, nhưng cháu không làm được."

Khóe miệng bà ấy giương lên ngắn ngủn một giây đồng hồ, sau đó lại rủ xuống: "Chuyện này kỳ thật thực hiện rất đơn giản."

Tôi bị thái độ của người đối diện kích thích một chút, giọng nói hơi thêm phần nhấn mạnh: "Cháu yêu con gái bác."

"Yêu?"
Mẹ của Tư Vũ dường như nghe thấy một câu chuyện cười, chẳng qua là nụ cười kia xuất hiện rất ngắn ngủi: "Yêu chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều loại cảm giác, lúc cô bị dao đâm nó đau nhức, lúc cô ăn quả thanh mai sẽ cảm thấy chua, những thứ này đều là cảm giác, chẳng qua, cái cảm giác đau kia chỉ là tạm thời, vị chua rồi cũng sẽ giảm đi, yêu cũng là như vậy."

"Thời gian cho những thứ đó thì không."

"Cũng không quá lâu đâu." Mẹ của Tư Vũ ưu nhã bưng chén trà lên uống, chưa tới được môi, lại buông xuống: "Nói đi, cô muốn gì?"

Tôi vô thức lặp lại một lần: "Cháu muốn gì à?"

"Ta vẫn luôn tin rằng, trên thế giới này không gì là không thể trao đổi được."

Tôi hiểu được ý nghĩa trong đó, đáy lòng phẫn uất, nhưng gương mặt vẫn duy trì nét mặt lễ phép như cũ: "Tư Vũ là người, chị ấy không phải hàng hóa để trao đổi."

Ánh mắt của mẹ Tư Vũ lạnh xuống: "Đối với ta, con gái của ta không thể thụt lùi, cũng không thể cùng với một người không xứng đôi ở cùng một chỗ."

Những lời này quả thực đánh trúng tâm lý tôi, bởi vì trong lòng tôi, Tư Vũ là một người phụ nữ ưu tú không thể nào chạm tới, tôi chỉ là một người bình thường, có thể được ở cùng chị ấy, tôi vẫn luôn cho rằng đó là ông trời chiếu cố cho tôi, chứ không phải do bản thân tôi có gì đặc biệt. Tôi không nói gì, mẹ của Tư Vũ cho rằng đó là tôi đã nhượng bộ, chậm rãi nói: "Cô đã không muốn nói cô muốn cái gì, tôi không ngại trực tiếp hỏi thẳng, cô cần bao nhiêu tiền để rời khỏi Tư Vũ và thành phố này?"

Tôi nhìn mẹ của Tư Vũ, hỏi ngược lại: "Bác cảm thấy con gái bác đáng giá bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt mẹ của Tư Vũ phát lạnh: "Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta."

"Trong lòng cháu, chị ấy là vô giá." Hai tay tôi âm thầm nắm chặt đầu gối của mình, chậm chạp nói rõ ràng lại: "Trên thế giới này, thứ duy nhất có thể khiến cho cháu chủ động rời bỏ chị ấy, chính là chị ấy không còn yêu cháu nữa."

Người ngối đối diện không nhúc nhích cũng không biểu lộ sự phẫn nộ rõ ràng, chẳng qua là lạnh lùng nhìn tôi, giống như dò xét từ đầu đến chân, tái thẩm định tôi thêm một lần nữa, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nét mặt của bà ấy dần dần thay đổi, trở nên giống như lúc trước bình tĩnh không một gợn sóng, giọng nói cũng nhẹ nhàng thong dong: "Tư Vũ đi công tác rồi, cô còn 3 ngày, hãy chậm rãi cân nhắc."

"Cháu không cần cân nhắc."

"Ta cũng không có gì gấp, cô không cần phải vội vã trả lời ngay. Ta sẽ liên lạc lại với cô sau, nếu như ba ngày này cô nghĩ thông suốt rồi, hẳn là sẽ cho ra một kết cục hoàn mỹ, đối với tất cả chúng ta."

Tôi cứ nghĩ câu tiếp theo sẽ là một ít lời nói uy hiếp, ai biết bà ấy lại ưu nhã đứng dậy: "Tiêu tiểu thư, đây là lần gặp gỡ bí mật giữa chúng ta, nếu như có thể được, ta hy vọng cô giữ bí mật chuyện này với Tư Vũ. Ta còn có việc, đi trước một bước, cô có thể ở chỗ này hưởng dụng một chút cơm trưa phong phú, sẽ có người an bài cho cô."
...

Đã lâu rồi tôi không gõ cửa nhà A Miêu vào đêm khuya thế này, lúc Hoa Miêu mở cửa ra, gương mặt lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, lập tức hai tay ôm vai, ánh mắt lạnh lùng dựa cửa nhìn tôi: "Ơ, ai vậy ta? Nhìn hổng có quen gì hết."

Tôi cười khổ: "Đừng đùa nữa, có phải là trẻ con nữa đâu."

"Người trưởng thành xin mời ly khai cho, xin thứ lỗi trẻ con không tiếp được."

Tôi nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chắn cửa: "Được rồi được rồi, tao sai, không phải tao đến để tạ lỗi rồi sao?"

"Hừ."

Cô ấy bỏ qua tôi đi thẳng vào phòng, tôi đóng cửa lại, đi theo cô ấy, đôi mắt nhanh chóng quét tứ phía một lần: "Được đấy, tao còn sợ Kiều Hãn Vũ đang ở đây."

"Bọn tao không phải là trẻ sinh đôi kết hợp, so ra kém hơn mày và Kiều Tư Vũ ném thức ăn cho cẩu, ngọt ngào ân ái."

"Mày đang ghen đấy à?" Tôi ngồi xuống ghế sô pha, lại thấy trên bàn có bầy mấy bộ chén đĩa, tôm lưỡi vịt các loại, không khỏi cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt mà mày còn một mình ăn khuya thế này, cuộc sống gia đình của A Miêu nhà chúng ta cũng tốt quá ha."

"Ai cần mày lo, cái đồ trọng sắc khinh bạn!"

Tôi lo tránh cái gối ôm cô ấy ném tới, đi về phía tủ lạnh tìm Sprite, sau đó lại lấy cho mình thêm một bộ bát đũa, trở lại chỗ ngồi ban đầu, sau đó gắp một cái lưỡi vịt bỏ vào trong miệng, Hoa Miêu cuối cùng vẫn chỉ là mạnh miệng nhưng mềm lòng, thấy bộ dạng không đợi được ăn của tôi, nghiêng mắt nhìn tôi, nói: "Mày chưa ăn cơm chiều à?"

"Ừ."

"Sao lại chưa ăn? Kiều Tư Vũ mặc kệ mày à?"

"Chị ấy đi công tác rồi."

Hoa Miêu tràn đầy xem thường nhìn tôi: "Khó trách lại đi tìm tao, bất quá mày đừng có nói, bởi vì gấu của mày đi công tác cho nên mày ăn không ngon ngủ không yên đấy chứ?"

Tôi thở dài: "Tất nhiên là không, nhưng cũng đúng là ăn không ngon."

"Bọn mày cãi nhau?"

"Còn khướt, nhưng so với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn."

"Có chuyện gì vậy?" Hoa Miêu ngồi thẳng người lên.

Tôi bỏ đũa xuống, hỏi: "A Miêu, nếu như có người cho mày một số tiền lớn, mày có đồng ý ly khai người yêu của mày không?"

Cô ấy nghĩ một chút rồi đáp: "Bởi vì tiền thật sự là một thứ rất hữu dụng và đáng yêu, vậy nên tao muốn xét xem tao yêu người đó đến được mức độ nào đã." Tiếp theo nhìn tôi cười có chút hả hê: "Phim tình cảm diễn rồi phải không, người nhà Kiều Tư Vũ bắt mày phải ly khai chị ta à?"

"Ừ."

"Tất nhiên là mày không muốn."

"Đương nhiên."

"Bọn họ làm sao tìm được mày, họ nói như thế nào?"

Tôi mơ hồ miêu tả lại tình cảnh lúc gặp mẹ của Tư Vũ, Hoa Miêu nhíu lông mày: "Người có tiền thái độ đều đáng ghét như vậy hả?" Rồi cười nói: "Tốt là mày không muốn, tạ ơn trời đất!"

Tôi khó hiểu với ngữ khí của cô ấy, cô ấy lại cười giải thích: "Tuy rằng tao rất hy vọng mày trở thành một phú ông, nhưng tao không muốn mày trả giá bằng thất tình đại giới, bởi vì bất luận như thế nào tao cũng sợ mày thất tình nhất."

Tôi gần như đã bị cảm động: "A Miêu, mày đối xử với tao thật tốt, gần giống như mẹ tao rồi đấy."

"Mày biết không, thất tình, về cơ bản sẽ chia làm hai loại người, một loại là biến chứng của bệnh tự bế, một loại biến thành Thím Tường Lâm (Trong truyện Thuốc của Lỗ Tấn ấy)." Cô ấy nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật không may, mày thuộc về vế sau."

Tôi không phục: "Chỉ có trước mặt mày tao mới thành Thím Tường Lâm thôi nhé."

"Cho nên tao cũng rất không may."

"Sao mày lại như thế được?" Tôi bị cô ấy nói, vừa lo lắng lại vừa hổ thẹn: "Bởi vì tao coi mày là người thân thiết nhất, thế nên trước mặt mày mới có thể bộc lộ ra một mặt chân thật nhất, không màng tự tôn, cho mày xem chỗ đau nhất của tao đấy!"

"Tao biết mà." Ánh mắt của cô ấy trở nên có chút dịu dàng, khẽ nói: "Tao cũng chỉ là buồn với nỗi bất hạnh kia, đau lòng cho bạn thân của mình thôi."

Tôi thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế sô pha, hồi tưởng lại chuyện cũ, thần sắc ảm đạm: "A Miêu, đoạn thời gian chia tay cùng với Noãn Tình, tao cảm thấy rất khổ sở."

"Tao biết rõ."

"Nỗi đau không có cách nào hình dung được, vô cùng tuyệt vọng, nhưng ở trước mặt người khác thì vẫn phải giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, mỗi ngày trôi qua, bài tập về nhà chính là hồi tưởng lại, sau đó tìm tòi từ trong mỗi mảnh ký ức, mỗi một câu nói ngọt ngào cũng có thể trở thành thanh kiếm đâm thủng trái tim tao. Tao cứ lần lượt ở trước mặt mày thề thốt, tao không còn nhớ cô ấy nữa, tao sẽ không liên lạc với cô ấy nữa! Nhưng thực tế thì, cho tới tận bây giờ tao vẫn chưa từng dừng nỗi nhớ cô ấy, một bên là hận, một bên là yêu, sau đó tự mình làm khổ mình đi theo dõi QQ của cô ấy, Weibo của cô ấy, mỗi một lần cô ấy đổi tên, mỗi một cái stt tâm trạng của cô ấy, tao cũng đều suy đoán ý tứ ở trong đó, hao hết tâm tư để đi tìm dấu vết của bản thân, tâm tình của tao bởi vì mỗi một cái dấu chấm dấu phẩy của cô ấy mà thay đổi rất nhanh... Lúc đó, tao giống như một kẻ điên, ban ngày trầm mặc, máy móc, tê liệt, buổi tối luống cuống, đau đớn, thay đổi thất thường... Bây giờ nhìn lại quá khứ, tao thấy mình thật lạ lẫm, ở trong một trạng thái thật đáng sợ, tao làm sao lại biến trở thành như thế? Khi đó, tao thật sự cho là đời này tao sẽ không bao giờ yêu thêm một ai nữa."

"Thế nhưng mày đã gặp Kiều Tư Vũ, không phải sao? Mày chịu đựng được."

"Không, không phải tao chịu đựng được, mà là Tư Vũ đã cứu tao đấy." Tôi lắc đầu: "Tư Vũ đối với tao có ý nghĩa rất lớn, chị ấy giúp cho tao lấy lại được sự tự tin về bản thân và cuộc sống, còn cả sự tin tưởng vào tình yêu nữa, cái loại cảm giác này, giống như trong bóng tối mênh mông tìm ra được một tia sáng, không thể nhịn nổi đi tiếp cận, rồi lại phát hiện, toàn bộ thế giới đều tươi sáng."

Hoa Miêu nhìn tôi chăm chú: "Tuy rằng quan hệ của tao và Kiều Tư Vũ không ổn lắm, nhưng tao vẫn cảm thấy, gọi mày tới S thành này là chuyện tốt nhất tao làm được mấy năm gần đây."

Lỗ mũi của tôi có chút cay, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống, sau nửa ngày mới nói: "So với trước đây tao càng hiểu được quý trọng, tao quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh chị ấy, thế nhưng, trong lòng tao vẫn rất sợ, sợ chuyện như vậy lại một lần nữa rơi xuống đầu tao, sợ chính mình lại biến thành cái bộ dạng đáng sợ kia, không, lần này nhất định sẽ còn đáng sợ hơn nữa..."

"Tính cách của Kiều Tư Vũ không thể so với Lương Noãn Tình, tao cảm thấy chị ấy yêu mày, đó là người có thể nắm tay mày đi tiếp." Hoa Miêu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chẳng qua người nhà chị ấy đã đi tới tận cửa rồi, chuyện tiếp theo có thể sẽ rất khó khăn, tao có chút lo lắng cho mày, nhưng chỉ cần mày kiên định... Cuối cùng sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tôi ngơ ngác nhìn về một nơi hư vô nào đó phía trước, rồi đột nhiên nói: "A Miêu, mày nói thử xem, có thể một ngày nào đó tao sẽ xảy ra chuyện không?"

"Thần kinh!" Hoa Miêu nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mày đang nghĩ cái gì đấy!"

"Những chuyện không tốt phát sinh, ví dụ như bị đánh bị thương,..." Nói đến đây trái tim tôi thật sự run rẩy, có chút không nói ra được.

Hoa Miêu từ trên ghế sô pha nhảy xuống, nắm lấy cổ áo của tôi: "Hôm nay mày rất bất thường đấy, nói! Có phải mày có gì gạt tao không? Mẹ của chị ta uy hiếp mày rồi sao?"

"Không có." Tôi rủ mí mắt xuống, thấp giọng nói: "Chẳng qua là, có người nói cho tao biết mẹ chị ấy là một người rất đáng sợ thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi