LỆ QUỶ, LỆ QUỶ, MẤY GIỜ RỒI?

Người ta nói trời không tuyệt đường người, vận xui đến cùng cực rồi cũng sẽ chạm đáy bật lại. Sau khi ngồi xổm ở cổng công viên nửa ngày được người qua đường cho hai đồng xu không mất công sức, tối nay, Úc Tinh lại nhận được một đơn hàng với phí giao hàng lên tới 120 tệ.

Có lẽ vì khoảng cách giao hàng khá xa, lại đang mưa nên mãi không có ai nhận đơn. Úc Tinh rất dễ dàng cướp được đơn hàng.

Khoản phí giao hàng cao ngất ngưởng này đối với Úc Tinh quả là một cơn mưa đúng lúc.

Úc Tinh mới giao hàng chưa lâu, chưa quen hết đường xá của thành phố Lâm Xuyên, lúc nhận đơn cứ tưởng khoảng cách không xa, ai ngờ càng đi theo chỉ dẫn thì càng thấy đường càng vắng vẻ, điện thoại còn mất cả sóng.

Nhưng may mắn thay, rất nhanh, Úc Tinh đã nhìn thấy bảng hiệu "Khu chung cư Hoàng Tuyền" từ xa.

Nhìn từ bên ngoài, khu chung cư có vẻ hoang vắng, bên cạnh trạm xe buýt chỉ có một bóng đèn đường ọp ẹp, vì điện chập chờn lúc sáng lúc tối, nên trong cơn mưa càng thêm tiêu điều.

Càng lại gần khu chung cư trên chiếc xe máy điện, Úc Tinh bắt đầu do dự.

Thật sự có người sống ở đây sao?

Nếu không cần thiết, Úc Tinh cũng sẽ không đi vào những nơi hẻo lánh. Dù sao c.h.ế.t vì nghèo cũng khó chịu thật, nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí đến mức chọn cách c.h.ế.t một cách khó hiểu ở nơi hoang vu.

Trong màn đêm đen kịt, giữa những tòa nhà cao tầng trong khu chung cư, cỏ dại mọc um tùm. Úc Tinh không khỏi liên tưởng đến một số tin tức xã hội: nào là kẻ g.i.ế.c người biến thái, nào là bọn cướp bắt cóc tống tiền.

Nhưng rất nhanh, càng đi về phía cổng lớn, cảnh tượng hoang vu được thay thế bằng sự náo nhiệt.



Úc Tinh nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng phụ nữ quát mắng, còn có tiếng ông lão ngân nga hát tuồng lạc điệu. Mặc dù xung quanh tối om, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những ánh đèn ấm áp le lói trong những tòa nhà cao tầng gần đó.

Nếu thị lực của Úc Tinh là 5.0, cô có thể nhìn thấy trong những ô cửa sổ đó, nhà nhà đều treo một người.

Nhưng thị lực của Úc Tinh là 0.5, cô chỉ có thể nhớ đến một câu châm ngôn sưởi ấm lòng người:

Muôn nhà sáng đèn, ắt có một ngọn dành cho em.

Cảnh tượng sinh động như vậy khiến Úc Tinh dần dần yên tâm.

Náo nhiệt như vậy, an ninh chắc cũng ổn thôi.

Đặc biệt là trong ánh đèn mờ ảo của trạm bảo vệ không xa, còn có một người gác cổng u ám, đang quay lưng về phía cô.

Úc Tinh nhìn hai lần.

Lại nhìn hai lần.

Ai cũng biết, khắc tinh của shipper chính là bảo vệ.


Cô ngoan ngoãn dừng xe máy điện ở cổng khu chung cư, đi bộ vào sâu bên trong.





Đôi khi, câu nói trời không tuyệt đường người có nghĩa là:

Ít nhất vẫn còn đường chết.

Ở đây đương nhiên không có kẻ g.i.ế.c người biến thái nào, bởi vì ngay cả kẻ g.i.ế.c người đi vào đây cũng sẽ không còn một mẩu xương.

Năm 2067 sau Công nguyên, là năm thứ hai mươi thế giới xuất hiện linh dị, ngày càng nhiều truyền thuyết đô thị xuất hiện, mang theo đủ loại màu sắc đẫm m.á.u và kinh dị giáng xuống. Mọi người bắt đầu gọi những sự kiện linh dị này là "truyện ma".

Chỉ là, vì những "truyện ma" này còn ít, chỉ xuất hiện ở những nơi vắng vẻ, nên không nhiều người biết, thường chỉ được lan truyền trên các diễn đàn mạng như những quái đàm.

Ở thành phố Lâm Xuyên, có một quái đàm nổi tiếng có tên là "Khu chung cư Hoàng Tuyền". Nơi đó từng là khu chung cư cao cấp nhất trong quy hoạch của thành phố Lâm Xuyên, nhưng trong hai mươi năm dần dần bị bỏ hoang phế. Theo sự thay đổi quy hoạch đô thị, đường chính được đổi hướng, trung tâm thành phố di dời, khu chung cư Hoàng Tuyền ngày càng xa xôi, dần dần bị người ta lãng quên.

Ở đó có gì?

Không ai biết.

Bởi vì căn bản không có ai sống sót đi ra khỏi quái đàm đó.

Trong đêm mưa, bộ đồng phục shipper màu vàng chanh trông càng thêm nổi bật, giống như một con đom đóm rơi vào thế giới bóng tối.

Tuy nhiên, thứ còn nổi bật hơn cả màu vàng chanh, chính là hơi thở người sống trên người cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi