LỆ QUỶ Ở NGAY BÊN NGƯỜI

Mộng Yểm cố gắng tranh giành với Miên Dương, kỳ thực cũng không chỉ đơn thuần là vì sự hiếu thắng...

Khi còn ở thực tại, Mộng Yểm chỉ là một người vô cùng bình thường.

Cha mẹ hắn đã qua đời từ khi hắn còn nhỏ, người thân duy nhất còn lại trên cõi đời, cũng chỉ có một cô em gái vừa tròn 10 tuổi.

Vừa phải tìm cách giải quyết vấn đề sinh hoạt, lại vừa phải kiếm tiền chữa bệnh, lo cho em gái mắc bệnh tim bẩm sinh, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, hắn cũng đã nghỉ học, mỗi ngày đều làm vô số công việc làm thêm.

Vốn tưởng rằng cuộc sống của hắn sẽ cứ tiếp tục trôi qua như thế, nào ngờ rằng, sau khi đưa em gái vào bệnh viện điều trị, hắn lại bị chủ thần kéo vào Linh Vực.

Mộng Yểm đã ở thế giới này rất lâu, mỗi ngày, chỉ cần nghĩ tới việc em gái ở thực tại vẫn đang nằm viện, chưa rõ sống chết, hắn liền lo lắng không yên.

Vì để có thể góp đủ tích phân quay về thế giới thực, bất kể là khó khăn hay nguy hiểm, hắn đều sẽ không chút do dự lao vào, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy rằng đã xuất hiện, nhưng Mộng Yểm vẫn chỉ căng thẳng đứng ở một bên.

Không chỉ cảnh giác An Mạc Diễn, mà còn nghi kị cả Miên Dương đang đứng bên cạnh.


"Không cần căng thẳng như vậy đâu, ngươi đến rất đúng lúc, dù sao, chúng ta vừa vặn liền thiếu một phần sức mạnh..."

Cũng không tiếp tục quanh co lòng vòng nữa, An Mạc Diễn liền đi thẳng vào vấn đề: "Muốn mở ra thông đạo đi đến thế giới kia, kỳ thực cũng không tính là quá khó."

"Chỉ cần bảy tầng quỷ vực đồng thời mở ra."

"............"

Nói nôm na hơn thì có nghĩa là, nếu muốn mở được con đường đó, thì trước hết phải tập hợp đủ bảy vị hung thần?

Chẳng trách những năm qua, ông ta lại cố gắng chế tạo hung thần như vậy.

"Tuy trong cơ thể ta có hai hung thần, nhưng thực lực phát huy đến tận cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mạnh hơn hung thần một chút."

"Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, hợp tác với nhau, lối vào đó rất nhanh liền sẽ được mở ra. Không chỉ ta, hai người các ngươi, mà toàn bộ kẻ ngoại lai vô tình lạc vào thế giới này, cũng đều sẽ có thể rời đi."

"Các ngươi cũng nhớ nhà, nhớ người thân của mình mà, có đúng không?"

Những lời này của An Mạc Diễn, quả thật cũng đã nói vào trong tâm khảm của Mộng Yểm.

Tuy rằng được bóng đen sau lưng nhắc nhở, cũng như thông qua cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, đoán ra được kẻ trước mặt là người xấu, nhưng Mộng Yểm vẫn không khống chế được chính mình...

Nhìn thấy hắn im lặng, rõ ràng là đã chấp thuận, An Mạc Diễn liền vừa lòng mà mỉm cười, chuyển tầm mắt lên trên người Miên Dương.

Không kể đến Tiểu Ngũ, lúc này, đứng bên cạnh y, hai vị hung thần cũng đã có chút sốt sắng mà đồng thời nắm lấy tay y.

Cảm nhận được sự bất an của bọn họ, Miên Dương lúc này chỉ không chút kiêng kị nhìn thẳng vào An Mạc Diễn: "Là ai cho ngươi tự tin, để ngươi cảm thấy ta sẽ lựa chọn hợp tác với ngươi vậy?"

Đã quen với việc bày mưu tính kế, điều khiển người khác trong lòng bàn tay của mình, An Mạc Diễn cũng đã mắc phải một căn bệnh mà rất nhiều kẻ thông minh đều sẽ mắc phải...


Chính là tự phụ.

Nhưng gã nào biết, có khi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Y định sẵn sẽ là người phá hủy sự tự tin cùng tất cả kế hoạch của gã.

"Tìm bảy vị hung thần mà thôi, cũng không phải bảo ta đi thu thập bảy viên ngọc rồng, có gì khó khăn đâu chứ?"

"Ngươi thật sự rất giỏi thao túng tâm lý, sắp đặt vận mệnh cho người khác..." Lạnh lùng cười gằn, thời khắc này, so với An Mạc Diễn, Miên Dương thoạt nhìn lại càng trông giống phản diện hơn.

"Vậy không biết, ngươi đã đoán trước được kết cục của mình chưa?"

Y có thể vĩnh viễn không trở về thế giới thực, có thể trở thành mục tiêu bị toàn thể người chơi trong Linh Vực ghi hận, liên hợp nhắm vào, nhưng tuyệt đối không thể để tên khốn kiếp này sống được quá ngày hôm nay!

Dường như chỉ chờ thời khắc này, ba vị hung thần đang vây quanh Miên Dương, cũng đều đã lập tức lộ ra hung quang, tựa như một đàn sói, nhìn chòng chọc vào An Mạc Diễn...

Vẫn không biết rõ tình thế của mình, An Mạc Diễn vẫn rất tự tin, thong dong, hoàn toàn không cho rằng Miên Dương sẽ giết mình.

"Tiền đề để mở ra con đường thông đến thế giới mới, đó là bảy vị hung thần đều phải cam tâm tình nguyện mở ra quỷ vực."


"Nếu ta chết, ngươi sẽ đi đâu để tìm ba vị hung thần đây?"

"Ba vị hung thần sao? Chuyện này ngươi không cần lo, bởi vì lập tức liền có rồi..."

Gió đêm mang theo một chút hơi ẩm, rất nhanh, mây đen cũng đã cuồn cuộn kéo tới, chậm rãi che khuất bầu trời.

Mưa rơi.

Nước mưa không phải trong suốt, sạch sẽ, cũng không hề nhuộm đỏ như máu tươi, trái lại, lại đen kịt, vẩn đục, khiến người nhìn thấy liền muốn tránh xa theo bản năng.

Chỉ là, đứng dưới mưa, Miên Dương không chỉ không cảm thấy chán ghét, trái lại còn có cảm giác an tâm.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, sau mấy ngày ngủ say, Tiểu Nhạc nhà y cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi.

Vẫn luôn ẩn nấp bên trong cái bóng của Miên Dương, nên dù rơi vào trạng thái ngủ say, Tiểu Nhạc vẫn biết rất rõ tình hình đang diễn ra ở bên ngoài.

Chỉ là, giây phút hắn vừa xuất hiện, không chỉ riêng Miên Dương, Mộng Yểm, mà An Mạc Diễn lẫn toàn thể hung thần đang có mặt ở đây đều không khỏi sững sờ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi