LÊN ÁN

[Không phải hôn môi giữa thể xác, mà là một nụ hôn giữa những chiếc xe đua, ngay khi Kỷ Vọng xuống xe, toàn thân đều phóng ra một lượng tin tức tố nồng đậm, giống như một chai rượu lâu năm chưa được mở, tạo ra một hương thơm đủ để khiến người ta say đắm mơ màng.]

Thanh âm Kỷ Vọng nói câu ‘mình đã từng học qua’ không nhỏ, Kỳ Bạc Ngôn đương nhiên có thể nghe thấy. Cậu thậm chí suy nghĩ, Kỳ Bạc Ngôn sau khi nghe xong sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây.

Cậu không nghĩ rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ khổ sở vì chuyện này, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua Kỳ Bạc Ngôn khởi động lại chiếc xe sau khi va chạm, dáng vẻ liều mạng vượt qua vạch đích một cách tuyệt vọng, Kỷ Vọng lại không chắc chắn lắm.

Người này sẽ khó chịu sao, sẽ bởi vì một câu nói của cậu mà bị ảnh hướng đến sao?

Tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại làm ra dáng vẻ rất quan tâm đến cậu, luôn để cho cậu hiểu lầm. Nhưng chuyện hiểu lầm thật sự, Kỳ Bạc Ngôn vẫn không chịu nói, ngay cả lên tiếng giải thích cũng không có.

Như một con dao cùn cắt thịt, bị tra tấn tới lui, khiến Kỷ Vọng bị giày vò đến sợ hãi.

Kỷ Vọng đã từng chờ đợi Kỳ Bạc Ngôn, đợi như một kẻ ngốc, thậm chí sau khi chia tay đã có lần cậu gọi điện cho Kỳ Bạc Ngôn, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chẳng có ai nghe máy.

Cậu vất vả lắm mới ‘khâu’ lại được vết thương trong lòng, thì người này lại quay về.

Kỳ Bạc Ngôn đối với cậu mà nói, giống như một điếu thuốc lá. Bất kỳ một người nào muốn cai thuốc, bước đầu tiên phải vứt hết bao thuốc lá đi, vượt qua được giai đoạn phản ứng cai thuốc gian khổ, mới có thể được tái sinh thêm một lần.

Cậu không có đủ tự tin để quay về tình trạng không có Kỳ Bạc Ngôn như trước kia, trừ khi đuổi Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi cuộc sống của cậu.

Kỳ Bạc Ngôn không giống như trong suy nghĩ của Kỷ Vọng lộ ra phản ứng quá khích, hắn chỉ đón nhận ánh mắt của Kỷ Vọng, nở một nụ cười nhạt. Tựa như hắn đối với lời nói của Kỷ Vọng không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Kỷ Vọng bất động thanh sắc thu lại tầm mắt, lúc này Hạ Trương Dương từ trên ghế đứng lên, đi về phía đạo diễn Giang.

Sau khi thành tích của Kỷ Vọng được công bố, bầu không khí lộ ra một loại cảm giác khẩn trương vi diệu.

Trên mặt đạo diễn Giang cũng hiện rõ vẻ khó xử, nhà sản xuất ghé vào tai ông nói chuyện, số đặc biệt dành cho Hạ Trương Dương lại không có Hạ Trương Dương, chuyện này ai cũng không ngờ tới.

Mà cũng chẳng ai dám hỏi Hạ Trương Dương vì đóng phim đã luyện tập qua mấy tháng, tại sao không qua nổi nhóm khách mời mới luyện thử mấy tuần.

Đạo diễn Giang vốn nghĩ Hạ Trương Dương sẽ chắc suất bước vào trận chung kết, nhưng ông làm sao biết được cuộc đánh cược lén lút giữa Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn, đã đem cục diện biến thành như ngày hôm nay

Dư quang trong mắt Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy động tác của Hạ Trương Dương, nụ cười bên môi nhanh chóng thu lại, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, giống như động tác chuẩn bị nghênh chiến.

Trương Mộ Tiên cũng cất bước về phía bên này, phòng ngừa vạn nhất còn đứng ra giảng hòa. Quần áo của hắn bị Đoạn Âm Vũ kéo lại, Đoạn Âm Vũ không cho hắn đi qua, trong mắt hiện ra tia giễu cợt chuẩn bị xem kịch hay.

Đoạn Âm Vũ cho rằng Hạ Trương Dương muốn làm mình làm mẩy cũng không phải là không thể được, nhưng hiển nhiên sẽ rất mất mặt. Thực lực của chính mình không đủ tốt, chẳng lẽ còn trách ngược người khác phát huy quá tốt à?

Hạ Trương Dương nghĩ mình là thượng đế chắc? Địa vị dù có lớn hơn nữa cũng chỉ là một trong những khách mời của 《 Ở trên đường 》 mà thôi.

Đoạn Âm Vũ biết, nếu Hạ Trương Dương nhất định phải bước được vào trận chung kết, khẳng định người bị hy sinh là Kỷ Vọng. Chuyện này cũng đủ làm cho hắn khó chịu, hắn thích Kỷ Vọng, nên không muốn Kỷ Vọng phải chịu sự bất công này.

Nếu Hạ Trương Dương đã nguyện ý muốn mất mặt, thì cứ để cho hắn đi đi, Trương Mộ Tiên còn muốn lên hòa giải làm gì.

Trương Mộ Tiên nhìn thấu suy nghĩ của Đoạn Âm Vũ, trong lòng thở dài, cuối cùng vẫn chọn không đi lên, trước tiên cứ mặc kệ.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hạ Trương Dương, sống lưng Hạ Trương Dương thẳng tắp, đi giữa chừng thì dừng bước, không có đi đến chỗ đạo diễn Giang giải thích nữa.

Cái này làm cho tất cả mọi người khẽ thở ra một hơi, Trương Mộ Tiên cũng chạy ra sân xem kết quả. Mặc dù kết quả ai cũng biết rồi, có điều hắn vẫn muốn xem qua toàn bộ quá trình một lần.

Đến thời điểm này, kết quả cuối cùng cho trận chung kết đã được công bố, toàn bộ e-kip chương trình phải thay đổi địa điểm, hai tuyển thủ vào trận chung kết phải làm quen lại với đường đua, các khách mời còn lại, bao gồm cả Hạ Trương Dương gấp rút đi chuẩn bị một thông báo khác.

Dựa theo cách nói của Tiểu Húc, người đại diện của Hạ Trương Dương đã gửi một tin nhắn gây hấn với tổ tiết mục, cũng ám chỉ muốn nhóm e-kip cắt nối biên tập, đem thành tích của Kỷ Vọng đổi sang cho Hạ Trương Dương.

Có điều đạo diễn Giang là người chính trực, không có đồng ý.

Kỷ Vọng thở phào nhẹ nhõm, nếu bởi vì chuyện này mà không được tham gia trận đấu, ngược lại thua Kỳ Bạc Ngôn, chuyện này thật sự uất ức mà.

Sau khi Tiểu Húc bát quái xong thì vùi đầu vào nghịch điện thoại, một lúc sau lại kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Tin đồn lại thay mới nữa.”

“Không phải đạo diễn Giang chính trực, mà là Kỳ Bạc Ngôn đi tìm đạo diễn Giang, nói nếu như đem tư cách thi đấu của anh nhường cho Hạ Trương Dương, vậy thì hắn lập tức sẽ dừng ghi hình.”

“Đạo diễn Giang đành phải bất chấp mà đắc tội với Hạ Trương Dương bên kia.”

“Người đại diện của Hạ Trương Dương tỏ vẻ chuyện này đã kết thành ân oán.”

Tiểu Húc giống như cái loa phát thanh cứ nói mãi, khiến Kỷ Vọng có chút mơ hồ: “Cậu nghe ai nói vậy?”

“Lý Phong ó.” Giọng điệu Tiểu Húc như đang nói ‘chứ còn ai nữa’, tựa như Kỷ Vọng đang hỏi một vấn đề ngớ ngẩn.

Kỷ Vọng thật sự không ngờ tới, Kỳ Bạc Ngôn vậy mà sẽ giúp cậu, người kia…chẳng phải nên hy vọng cậu sẽ thua sao?

Cậu cầm lấy điện thoại, trên Wechat còn lịch sử cuộc trò chuyện lần trước giữa cậu và Kỳ Bạc Ngôn.

Trong vô thức, cuộc trò chuyện của bọn họ dần trượt xuống dưới. Có một số việc một khi đã bắt đầu rồi cũng không có khó như trong tưởng tượng.

Kỷ Vọng tắt điện thoại, trong mấy ngày luyện tập tiếp theo, cậu vẫn luôn một mực cố gắng.

Chớp mắt đã đến ngày đấu trận chung kết.

Thời tiết nóng bức gay gắt, mặt trời treo lơ lửng trên cao như muốn nướng chín mọi thứ. Dưới loại hoàn cảnh này, động cơ rất dễ gặp sự cố.

Thi đấu đua xe chính là như vậy, trong trận đấu chính thức, may mắn còn quan trọng hơn cả thực lực. Bởi vì xe rất dễ bị hỏng dẫn đến chỉ có thể trực tiếp rời khỏi trận đấu.

Trận đấu yêu cầu nhóm tuyển thủ đăng ký loại xe bọn họ dùng là gì.

Mặc dù đây là trận đấu do nhóm chương trình tổ chức, nhưng đạo diễn Giang tuân thủ nghiêm ngặt các thủ tục của trận đấu chính thức nên yêu cầu 2 vị khách mời thực hiện.

Căn cứ vào thành tích vòng bán kết, điểm xuất phát của Kỷ Vọng sẽ dẫn đầu còn Kỳ Bạc Ngôn sẽ ở phía sau.

Hai chiếc xe một xanh một đỏ trước sau đậu sát nhau, mắt thường có thể thấy khoảng cách này chênh lệch không lớn, nhưng đặt vào một cuộc đua mà mỗi giây đều có giá trị thì vô cùng nguy hiểm. Nếu trên đường không thể thành công vượt xe, về cơ bản thắng thua đã định.

Toàn bộ hành trình tổng cộng có 6 vòng, có rất nhiều cơ hội có thể vượt qua đối phương, cho nên chưa đi đến hồi kết, thắng thua vẫn chưa thể phân định.

Kỷ Vọng bước vào trong xe, hai tay đặt lên vô-lăng, gắt gao nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt, đèn đỏ lần lượt sáng lên, đến khi cái cuối cùng sáng hẳn, chiếc xe màu xanh của Kỷ Vọng lập tức bày ra sức mạnh bùng nổ trước nay chưa từng có, ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong.

Đoạn Âm Vũ đang xem trận chiến ở đại sảnh kinh ngạc hô một tiếng, chỉ cảm thấy bóng dáng màu xanh xẹt qua màn hình nhanh như chớp, nhưng ống kính chưa kịp bắt nét đã phải chuyển sang bóng dáng màu đỏ với tốc độ tương tự.

Không đến mấy giây, hai chiếc xe gần như đồng thời đến khúc cua đầu tiên, Kỷ Vọng khống chế chặt chẽ biên độ, không cho Kỳ Bạc Ngôn có cơ hội vượt qua.

Nhưng chiếc xe màu đỏ phía sau Kỷ Vọng căn bản không hề có ý định vượt qua, bám theo như hình với bóng, từ đầu đến cuối ở phía sau gây áp lực cho Kỷ Vọng.

Dù Kỷ Vọng có tăng tốc thế nào, hay tính toán lộ trình cho khúc cua hoàn mỹ đến đâu thì chiếc xe màu đỏ kia vẫn không có bị bỏ xa.

Không ai rõ ràng hơn Kỷ Vọng, biểu hiện bây giờ của cậu còn tốt hơn so với bình thường, Kỳ Bạc Ngôn vì cái gì…Chẳng lẽ ngay từ đầu Kỳ Bạc Ngôn đã giả heo ăn thịt hổ*?

*Giả heo ăn thịt hổ: là ẩn dụ của sự mưu mô, cố tình giả ngu để đối phương lơ là, chớp thời cơ giành thắng lợi cuối cùng

Nhiệt độ cao cộng với độ đồ đua kín gió khiến hai má Kỷ Vọng ửng đỏ, nhưng nhịp tim cứ đập loạn xạ, không phải hồi hộp mà là phấn khích.

Đây là sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng hưng phấn khi chạm mặt đối thủ trên đường đua.

Lại một vòng nữa, xe đỏ tựa như một con dao không thể cản phá, xuyên thẳng vào khoảng trống giữa xe màu xanh và hàng rào bảo vệ làn trong.

Bởi vì khoảng cách quá gần, thân xe đỏ ma sát với hàng rào tạo ra một chuỗi tia lửa, vụ va chạm ngoài ý muốn này làm cho tốc độ xe đỏ lần nữa chậm lại, xe xanh nhân cơ hội này tiếp tục lao tới phía trước.

Kỷ Vọng bị hun nóng bởi nhiệt độ bên trong xe, nhìn thấy xe đỏ trong gương chiếu hậu, cậu sang số rồi đạp ga, kɦoáı ƈảʍ do lái xe mang lại cuốn lấy toàn thân, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não, thậm chí cậu còn có ý nghĩ hoang đường, nếu Kỳ Bạc Ngôn thật sự thắng cậu, cho dù đối phương đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, cậu đều có thể đồng ý.

Điều kiện tiên quyết là, Kỳ Bạc Ngôn phải thắng.

Hai vòng trôi qua, hai chiếc xe vẫn như cũ quấn chặt lấy nhau, trận chiến này còn lâu mới kết thúc, mặc kệ xe đỏ cố gắng vượt qua như thế nào thì đều sẽ bị xe xanh hung hăng áp chế.

Hết lần này tới lần khác, xe đỏ phát động tấn công vô số lần, tựa như một con mãnh thú không hề có kiên nhẫn ẩn nấp, mang theo sát khí muốn xé xác mọi thứ, dường như muốn đem chiếc xe màu xanh phía trước nuốt chửng.

Nhưng mà chiếc xe xanh cũng không phải là miếng mồi ngon yếu ớt tuỳ ý để người khác chém gϊếŧ, nó đủ mạnh để ứng phó hết thảy những công kích, lộ trình lái xe hoàn hảo thành thạo giống như những tay đua chuyên nghiệp.

Đây là điều mà không phải thiên phú học tập xuất sắc của Alpha có thể giải thích được, hoặc là có thứ gì đó đủ sức kíƈɦ ŧɦíƈɦ người điều khiển chiếc xe màu xanh kia, buộc người đó phải phát huy đến mức cực hạn, thể hiện ra trạng thái mà trước nay chưa từng có.

Ba vòng, bốn vòng rồi lại năm vòng!

Trận chiến nghẹt thở này dần đi đến hồi kết, trong một lần va chạm, chiếc xe đỏ đâm sầm vào đuôi xe màu xanh, hai chiếc xe cùng lúc trượt khỏi đường đua, trong nháy mắt, chiếc xe đỏ dường như phát hiện con mồi rốt cuộc cũng xuất hiện nhược điểm, nó mạnh mẽ lao đến

Đúng lúc này, màn hình đúng lúc chuyển cảnh, trận chiến gây cấn của hai chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, khiến những người đang xem trong khán phòng đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

“Sao lại thế này! Xe đâu? Xe của bọn họ đâu?!”

“Nhanh lên đi, lúc này mới là thời điểm quan trọng đấy!”

“Đạo diễn Giang? Nhân viên ghi hình? Xảy ra chuyện gì vậy!”

Một giây tiếp theo, hình ảnh hai chiếc xe cuối cùng cũng xuất hiện trước màn hình, bất ngờ chạy song song với nhau làm cho người ta không ngờ tới, bọn họ dính sát nhau trên con đường chật hẹp, mang theo khí thế liễu lĩnh, cũng với động lực bắt buộc phải chiến thắng.

Hai chiếc xe gần như đang ghì xiết lấy nhau, như những con mãnh thú làm bằng sắt thép.

Còn một vòng cuối cùng! Chỉ có sáu chỗ rẽ nữa! Chỉ cần ở chỗ khúc cua này, lộ tuyến của ai tốt hơn, chuyển hướng tốt hơn, người đó chính là người chiến thắng cuối cùng.

Ở khúc cua đầu tiên, xe xanh có ý định áp chế xe đỏ, thân xe lại ma sát với nhau tạo ra vết trầy xước, giống như đánh nhau phải dồn ép đối phương thối lui.

Xe đỏ lại lộ ra khí thế càng ngày càng điên cuồng hơn trước, cho dù thân xe dập nát, cũng muốn kéo theo phần cơ thể còn lại băng qua vạch đích, không chịu lùi lại dù chỉ một bước.

Ở khúc cua thứ hai, xe đỏ cuối cùng cũng đánh lái vượt qua tình thế khốn khổ bị đè áp gần 6 vòng, lần đầu tiên cũng là lần quan trọng nhất, xe đỏ phản kích, lướt qua xe xanh, lao thẳng về phía trước.

Tất cả mọi người trong khán phòng quan sát trận đấu ở trong lòng đều gào thét cố lên, trong phòng yên tĩnh hơn bao giờ hết, mọi người đều quên mất mình đang quay chương trình, muốn bình luận, muốn đưa ra phản ứng, bọn họ đều đang theo dõi, xem kết cục của trận đấu này, chờ đợi người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi này.

Cuối cùng thì khúc cua cuối cùng xuất hiện, phía trước chỉ có một đường thẳng, chỉ có người dẫn đầu xuất hiện ở cuối đường thẳng đó mới có thể biết kết quả như thế nào.

Giây tiếp theo, camera lại chuyển đến đường thẳng trước mặt, khiến tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ bóng xe đầu tiền đầu tiên xuất hiện trước ống kính camera.

Lần này, không ai phàn nàn về cách sắp xếp camera quá đáng của chương trình nữa, dù sao khiến mọi người hồi hộp chờ đợi, sẽ càng thú vị hơn.

Chẳng bao lâu, cuối đường đua cũng xuất hiện thân ảnh người chiến thắng, là một thân ảnh màu đỏ chói mắt tùy ý khoa trương.

Tất cả mọi người đột nhiên đứng lên, vỗ tay tán thưởng cho trận đấu hết sức kịch tính này.

Mặc kệ ai thắng ai thua cũng không còn quan trọng.

Kỷ Vọng dựa lưng vào ghế, toàn thân ướt đẫm, nhịp tim cũng không có hạ xuống mà vẫn đập điên cuồng như trước, loại kích động làm cho trái tim đập dồn dập này không thể lí giải được.

Không lâu sau khi băng qua vạch đích, Kỷ Vọng liền thấy chiếc xe đỏ đã chiến thắng cách không xa trước mặt, hãm lại tốc độ.

Ngay lúc Kỷ Vọng muốn vượt qua hắn, xe đỏ quay một vòng như thể bị mất lái, hất lên một đám khói bụi.

Kỷ Vọng không có khả năng nhìn thấy gương mặt của Kỳ Bạc Ngôn, nhưng trong một giây đó, cậu chính là đã nhìn thấy, thậm chí còn nhận ra được ánh mắt quá mức mãnh liệt kia.

Theo bản năng, cậu đạp phanh, nhưng đầu xe cũng không tránh được đụng phải đầu xe Kỳ Bạc Ngôn.

Thân xe va chạm với nhau lại giống như phát ra một luồng điện, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Kỷ Vọng, Kỷ Vọng trợn tròn mắt, trái tim cậu như bị người khác hung hăng bóp chặt lại.

Vào thời khắc đó, cậu không thể nghĩ ra từ nào để diễn tả sự điên cuồng của Kỳ Bạc Ngôn, cùng nụ hôn xe khiến người ta đầu váng mắt hoa, kiêu ngạo khiêu khích nhưng lại cực kỳ lãng mạn.

Không phải hôn môi giữa thể xác, mà là một nụ hôn giữa những chiếc xe đua, ngay khi Kỷ Vọng xuống xe, toàn thân đều phóng ra một lượng tin tức tố nồng đậm, giống như một chai rượu lâu năm chưa được mở, tạo ra một hương thơm đủ để khiến người ta say đắm mơ màng.

Cậu nhẹ nhàng bước đến gần Kỳ Bạc Ngôn đã sớm chờ ở ven đường.

Kỳ Bạc Ngôn không có đem xe đến trạm sửa chữa, bọn họ cũng không có đem xe lái trở về.

Mà thay vào đó, họ gặp nhau ở một chỗ không người.

Kỳ Bạc Ngôn dang rộng cánh tay ra, tựa hồ Kỷ Vọng sẽ lại rơi vào vòng tay mình, cảm thấy cảnh tượng nhất định phải là như vậy.

Mà hắn cũng đã hoàn toàn ôm lấy, vững vàng ôm chầm cỗ thân thể lần nữa trở lại trong vòng tay hắn, Kỳ Bạc Ngôn cắn bao tay đua xe tháo xuống, đưa ngón tay luồn vào sau cổ Kỷ Vọng, thô bạo kéo micro ra.

Lời nói kế tiếp, hắn chỉ muốn nói cho một mình Kỷ Vọng nghe.

Hai cơ thể như dính sát vào nhau, hai trái tim kịch liệt hoà cùng một nhịp đập, trao cho nhau ‘hồi âm’, lại giống như giai điệu, nhẹ nhàng tiến lại gần nhau.

Xung quanh dường như triệt để yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim lẫn nhau cùng với giọng nói của Kỳ Bạc Ngôn.

“Em thắng rồi, yêu cầu của em là…”

“Lần này đến lượt em theo đuổi anh, Kỷ Vọng.”

[26092021]

******

Chuâng: chuẩn bị ăn ? ? nhaaaaaa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi