- Tiểu Yên, cẩn thận.
Trước khi ra về cùng Khả Sanh, Quách Ân không an tâm nhắc cô một câu. Vì cô biết tính của Lục Tuyến Yên, không bao giờ thụ động một chỗ, nhất là có liên quan đến người mà cô yêu quí.
- Tuyên Lập, chị đưa em địa chỉ của căn cứ Mặc Băng Tước. Em từ đằng sau hộ tống chị ấy nhất định không được để xảy ra bất trắc gì.
Quách Tuyên Lập biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng kiến thức về chuyện này anh hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết làm theo ý chị mình.
Về được căn cứ của Mặc Băng Tước, Lục Tuyến Yên được đưa thẳng đến một căn phòng ở sâu bên trong, kín đáo vào đầy đủ tiện nghi.
Trương An đóng cửa phòng, không quên khóa cửa. Ngay cả sửa sổ cũng bị niêm phong chặc chẽ, chỉ còn mỗi ống thông gió. Như thế này chắc chắn là sợ cô bỏ trốn rồi.
- Chú ý, chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng phải mở cửa phòng ngăn cản tiểu thư lại.
Hai tên cảnh vệ trước cửa nhận lấy chìa khóa từ Trương An rồi đứng về vị trí canh gác, còn mình thì trở về làm việc của mình. Anh cũng nên chuẩn bị cho những trường hợp tồi tệ nhất, vì chúng hành động vào đêm khuya còn có cả bom đạn, không còn là nhắm tỉa từ xa như trước.
Cũng có vẻ như Mặc Băng Tước đã chuẩn bị từ trước, hôm nay trên người cô không mang theo bất cứ thứ gì để phòng thân cả. Lục Tuyến Yên rà soát một lượt quanh phòng cũng không thấy vật gì thuận tiện cho việc mở khóa từ bên trong. Lục Tuyến Yên trở nên khó chịu, ở yên một chỗ như thế này không phải phong cách của cô.
Trong căn phòng này, từ ngăn đựng tủ quần áo đến học bàn đầu giường, đều được khóa rất kĩ. Lục Tuyến Yên ngồi trên giường bất động quan sát. May mắn căn phòng này không có camera. Không suy nghĩ thêm gì, cô bắt đầu hành động. Trước mắt là mở được những nơi được khóa kín đáo kia.
Lục Tuyến Yên tắt đèn giường mạnh tay xé nát từng thứ trong im lặng tạo thành được một thanh kim sắt. Chỉ với thanh này, tất cả những ổ khóa chỉ là chuyện nhỏ.
Chiếc tủ kì chứa đầy quần áo, là quần áo đặc công cho những chiến binh. Lục Tuyến Yên chỉ lấy những thứ cần thiết, vì để cho linh hoạt cơ thể cô không thể mang theo toàn bộ. Nhưng đồ vật cần thiết cũng lấy hết từ bộ quần áo đặc công đó.
Tiếp đến dưới hộc của bàn đèn, có một khẩu súng lục thêm hai mươi viên đạn. Nhiêu đây thì quá ít, Lục Tuyến Yên quay lại lấy hết số đạn trong còn lại. Ở ngăn dưới, cô nhìn thấy những lựu đạn mini đang được xếp ngay ngắn. Lục Tuyến Yên cuộn lại một cách cẩn thận đeo ngang hông nhảy vài cái để kiểm tra độ sốc, khi cảm thấy an toàn thì chuẩn bị tính kế ra ngoài.
Khi đến bên cửa sổ, Lục Tuyến Yên nhìn thấy chấm đỏ ngay phía một gốc của cửa kính. Ở đây không thể có kẻ muốn ám sát cô vì bọn chúng không có cơ hội. Cô đi lại lấy tấm chăn mỏng chắn trước cửa kính, khi viên đạn được phóng đến cửa kính hoàn toàn vỡ, cô lấy tấm chăn cuộn hết vụn kính lại tránh gây ra tiếng ồn rồi nhẹ nhàng để trên giường.
Đây là tầng ba. Lục Tuyến Yên cau mày, bên dưới cũng có rất nhiều người của căn cứ. Trước giờ cô chưa bao giờ bị quản chặc như thế này, chưa bao giờ bên cạnh cô có hơn mười người canh gác như thế.
Cô bắt đầu leo ra khỏi cửa sổ bám chặc vào thành tường tránh đi góc khuất của camera hướng thẳng đến gara chứa oto. Kĩ thuật bỏ trốn của cô được tôi luyện rất kĩ càng từ những chuyên gia sát thủ bên châu mĩ, nên rất thuận tiện tiến vào khu đậu xe mà không bị bất kì phát hiện nào.
Trương An ngồi ngẫm nghĩ một lúc, có phải anh làm như thế là quá bức ép với tiểu thư hay không. Cô ấy từ nhỏ đã luôn được bay nhảy, dù trở thành tiểu thư chính thức của Lục gia cũng không muốn có bất kì vệ sĩ nào đi theo mình. Cô luôn tự lập bên ngoài, tự mình bảo vệ cho sự an toàn của mình. Dù sau lưng cô, Lục lão gia vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ.
Nhưng ở đất nước này, anh chỉ tuân lệnh của Mặc Băng Tước. Hắn bảo gì anh làm đó, dù có thể mê man đoán được sự quan trọng của vấn đề nhưng cũng không thể làm trái.
Trương An sầu não đứng dậy đi đến hướng cửa phòng của Lục Tuyến Yên. Nhưng khi mở cửa thì phát hiện cô đã bốc hơi từ lúc nào. Anh cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chuyện bị nhốt trong phòng kín như thế này ở quá khứ không có lúc nào là cô không gặp phải.
- Cho người đuổi theo tiểu thư.
Thực chất là anh muốn hộ tống cô đến nơi của Mặc Băng Tước và an toàn đưa hắn về. Lão đại của nơi này, nếu xảy ra bất trắc thì ở đây chả khác gì miếng mồi ngon cho vô số tổ chức nhỏ khác.
Lục Tuyến Yên ấn ga chạy nhanh trên đường lớn không một bóng xe. Quách Tuyên Lập sau khi xác nhận đó là cô cũng âm thầm theo sau. Nhìn thấy đoàn xe đằng sau mình, nhận ra là xe của Quách gia cô cũng yên lòng đôi chút. Nếu là một mình cô, có là thánh cũng không thể đối phó bọn chúng được.
Đến được bên ngoài mê cung, Lục Tuyến Yên ra hiệu cho tất cả xuống xe và vào bộ. Trên đường vào mê cung không chỗ nào là không có bom cả nên tất cả phải leo lên trên, lợi dụng bóng tối và thu nhỏ mình.
Lối vào mê cung này Lục Tuyến Yên thuộc rõ như lòng bàn tay. Cô chỉ định với người của Quách Tuyên Lập vị trí của từng quả rồi bố trí người gần đấy để phá bom, gây sự chú ý những tên ở trong kia.
Không biết Mặc Băng Tước như nào rồi. Hắn có thể cho nổ biệt thự, nhưng lại chọn lao mình vào trong. Có lẽ bên trong có gì đó quan trọng với hắn.
Sau khi đã xong xuôi, Quách Tuyên Lập ra lệnh kích hoạt bom nổ theo một chiều để thuận tiện cho việc chạy trốn của các thuộc hạ. Còn Lục Tuyến Yên lợi dụng rối loạn đó lẻn vào bên trong.
Những tên bên trong thì đang gắt gao tìm người, sau khi nghe tiếng nổ liền biết có người đến cứu viện lập tức di tản ra bên ngoài. Mặc Băng Tước lúc này đang trốn sau kệ sách trong thư viện, nghe tiếng nổ liền nhìn ra phía của sổ. Đập vào mắt hắn là bóng dáng Lục Tuyến Yên đang thoát ẩn hiện mà đi vào đây.
Lục Tuyến Yên rà soát một lượt phát hiện ở đây đâu cũng là bom rồi. Là trước sau gì căn biệt thự cũng bị phá hủy. Loại bom này vừa gắn lên, chắc là Mặc Băng Tước cũng chưa biết điều này.
Pằng!
Một viên đạn trượt phóng về phía Lục Tuyến Yên, biết mình bị phát hiện cô nhanh chóng chạy đi không quên rải từng tí những lựu đạn mini trên sàn. Nơi này cô thuộc trong lòng bàn tay, vị trí những quả bom cô cũng biết rõ, tính toán được vòng ảnh hưởng của nó mới dám văng bom.
Tìm từng căn phòng đều không thấy Mặc Băng Tước bên trong cô bắt đầu đâm ra lo lắng. Từ khi đến đây tất cả bọn chúng đã nhắm vào chỉ mình cô. Có khi nào... Mọi lần hắn đều mang theo thuộc hạ, lần này thì chỉ có một mình.