LÊN KẾ HOẠCH RƯỚC PAPA VỀ NHÀ!



Trương Tuyết Y siết chặt tay, phân vân mãi không biết nên làm như thế nào.

Sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định không làm nữa, nắm chặt lấy cánh tay đang cầm dao kề cổ mình, quật một phát khiến tên Vân Hi nằm sõng soài ra đất.

"Á!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng, chạy tới cuối dãy hành lang.

Thấy có một căn phòng đang hé hé cửa liền trốn vào, nhưng không ngờ được, nhiệt độ trong căn phòng này là âm độ, ở ngay chính giữa căn phòng là một khối băng rất to.

"Cái quái gì đây! Hắt xì!"
Trương Tuyết Y lạnh run người, đang định trở ra thì Vân Hi đã đuổi tới cửa, không còn cách nào khác, cô chỉ đành lùi về sau, bấm vào chiếc nút nhỏ trên chiếc nhẫn mình đang đeo, ở mặt trước ngay lập tức xuất hiện một lưỡi dao nhỏ, trên lưỡi dao đó đã được tẩm thuốc từ trước, chỉ cần đâm vào thì bộ phận bị đâm sẽ dần bị mất cảm giác.

Tất cả các vật dụng tự vệ lúc đầu cô mang theo đã sớm bị tên kia lấy đi khi tới đây rồi nên bây giờ chỉ đành dùng tới cái này.

Vân Hi đi vào bên trong, nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lẽo.

"Cô đang làm gì vậy? Muốn chạy à?"
Trương Tuyết Y lùi về sau, nhưng không hiểu sao một cơn đau nhức lại truyền từ tay tới, hai cánh tay và chân bắt đầu nhức hẳn đi, chắc hẳn là do tác dụng của ống thuốc mà Lê Nhật Hạ tiêm vào người cô.


Cô bắt đầu cảm thấy bản thân không còn sức lực nào để phòng vệ, đang định chạy nhanh ra ngoài thì một giây sau cánh cửa bị đạp ra, một người mặc đồ đen đi vào.

Vân Hi quay người lại, nhưng ngay lập tức bị người đó đấm một cái vào mặt, ngã lăn ra đất.

"Bộp!"
Trương Tuyết Y còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị người đàn ông đó kéo tay, đứng sau lưng hắn ta.

"Người ngoài hành tinh...!Sao anh lại ở đây..."
Dạ Nguyệt thở hồng hộc, không trả lời mà bấm vào chiếc tai nghe bên tai.

"Dương Nhất Thiên, tôi đã tìm được Tuyết Y rồi, anh mau chặn hết lối ra đi."
Nói xong cậu lại nhìn vào người cô, lo lắng hỏi.

"Em vẫn ổn chứ? Sao đầu lại chảy máu vậy?"
"Hả? Gì cơ?"
Trương Tuyết Y ngạc nhiên sờ lên trán mình, không biết vết thương đã bị rách ra từ bao giờ, dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống tận mang tai, nhưng từ nãy đến giờ cô lại không có cảm giác gì cả.

"À, tôi không sao đâu.

Nhưng mà Cherry và Dưa Hấu tôi vẫn chưa tìm được..."
"Yên tâm đi, Dương Nhất Thiên đã tìm thấy và đưa chúng ra ngoài rồi."
Nghe đến đây, Trương Tuyết Y cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách lúc đi tìm cô chẳng thấy chúng đâu.

Dạ Nguyệt đứng chắn trước mặt cô, thì thầm.

"Em đi ra ngoài đi, ở đây cứ để tôi lo."
Trương Tuyết Y biết bây giờ mình đã không còn sức lực nữa, đứng ở đây cũng chỉ thành gánh nặng của cậu nên gật đầu, nào ngờ đâu chưa kịp bước ra thì Vân Hi đã đứng dậy, ấn vào cái nút màu đỏ trên tường, cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại.

"Rầm!"
Hắn ta nhếch mép, giọng điệu khiêu khích.

"Cậu là Dạ Nguyệt đúng không? Con trai của Dạ Thiên Phúc?"
"Chẳng phải anh biết mặt tôi rồi sao? Hỏi vậy làm gì nữa?"
"Ha ha, cậu tới đây làm gì? Trả thù à?"

"Anh dám ăn cắp thành quả nghiên cứu của ba mẹ tôi mà vẫn dám đứng ở đây à?"
"Ăn cắp? Chứng cứ đâu mà bảo tôi ăn cắp? Biết đâu người ăn cắp...!lại là bọn họ..."
"Đồ đê tiện!
Dạ Nguyệt tức giận lao tới, đấm thẳng vào mặt hắn ta, sau đó lại nắm lấy cổ hắn, đè trên khối băng to lớn kia.

Lúc nhìn vào bên trong nó, người cậu bỗng khựng lại.

Bên trong khối băng đó có một người đang nằm, da dẻ trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, mà quan trọng hơn cả, khuôn mặt đó, Dạ Nguyệt đã từng thấy một lần, chính là trong bức ảnh chụp chung với ba mẹ cậu.

Cậu buông người đàn ông kia ra, nhìn với ánh mắt nghi hoặc.

"Anh...!không phải là Vân Hi đúng chứ?"
Hắn ta đứng dậy, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

"Phải, người năm trong đó chính là em trai song sinh của tôi, cũng chính là học trò của ba mẹ cậu."
Dạ Nguyệt lùi về phía sau, vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu.

Vân Hi cũng thấy được nét nghi hoặc của cậu, mỉm cười giải thích.

"Em trai tôi đã bị tai nạn xe, trước cả khi ba mẹ cậu qua đời, tuy nó không mất mạng nhưng lại bị chết não, nằm thực vật trên giường suốt nhiều năm.

Mà vừa hay, em tôi có thói quen viết nhật kí.

Nó viết rất nhiều và chi tiết, từ việc nghiên cứu khoa học đến những phát minh ba mẹ cậu đang làm.


Do có khuôn mặt giống nhau nên sau khi em tôi bị tai nạn, tôi đã sống dưới thân phận của nó, dàn dựng vụ tai nạn của hai nhà khoa học kia, rồi chiếm đoạt công thức của cỗ máy quay ngược thời gian, chỉ cần nó hoàn thành, em trai tôi có thể tỉnh lại."
Dạ Nguyệt nghiến răng, tức giận lao tới đấm vào mặt hắn một cái thật mạnh.

"Chết tiệt! Chỉ vì anh mà ba tôi đã qua đời, còn mẹ tôi thì bị mất trí nhớ đó đồ khốn!"
"Mất trí nhớ sao? Vậy là bà ta vẫn chưa chết à?"
"Chết tiệt! Tên điên này, anh để tên kia vô khối băng như vậy thì nghĩ hắn còn sống được sao?"
Dạ Nguyệt như mất hết lí trí, điên cuồng giáng cho hắn những đòn trí mạng.

"Rầm!"
Tuy bị quật ngã xuống nhưng Vân Hi vẫn ngoan cố đứng dậy, nhếch mép khinh bỉ.

"Em trai tôi vẫn còn sống! Chỉ cần hoàn thành cỗ máy này, nó sẽ có thể tỉnh lại, sóng siêu âm từ cỗ máy có thể thức tỉnh nó!"
"Tên tâm thần này!"
Dạ Nguyệt nghiến răng, vung chân lên, đá một cú thẳng bụng tên điên kia, như phát tiết hết nỗi hận bấy năm qua của mình.

Nhưng hắn cũng không chịu yếu thế, đứng dậy đáp trả.

Hai người đàn ông bắt đầu lao vào đánh nhau, nhưng vì nhiệt độ trong này lên tới âm độ nên chẳng mấy chốc, cả hai người đều thấm mệt, cơ thể run bần bật, đôi môi tái nhợt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi