LÊN NHẦM KIỆU HOA

Thích Giác đứng một mình ở dưới hiên trong chốc lát, chàng ngẩng đầu nhìn chân trời, âm u, e rằng sẽ sắp mưa.

“Đã biết, tiếp theo ngươi có tính toán gì không.” Thích Giác hỏi Tiếu.

Tiếu có chút cổ quái nhìn thoáng qua Thích Giác, nói: “Hình như từ rất nhiều năm trước ta đã là thủ hạ của ngươi đi? Chẳng lẽ không phải ngươi nên sắp xếp nhiệm vụ cho ta sao?”

“Được.” Thích Giác vỗ vỗ bả vai của Tiếu, “Vậy đi theo ta, giúp ta nhóm lửa.”

“A?” Tiếu vốn cho rằng Thích Giác lại tính toán chế tác ra thứ gì, cho đến khi Thích Giác thật sự kéo hắn đến phòng bếp nhỏ.

Trong phòng bếp đã có hai đầu bếp vừa ngáp vừa rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, thấy Thích Giác tiến vào liền vội vàng khép lại nửa miệng đang ngáp, cung cung kính kính hành lễ.

Nhìn Thích Giác thuần thục nấu cháo, Tiếu có chút ngây ngốc.

Nấu xong vài đạo món ăn, Thích Giác xoay người thấy Tiếu còn ngây ngốc đứng ở kia, chàng cười cười, nói: “Thôi vậy, ngươi không thích hợp ở phòng bếp, đi làm vài món đồ chơi đi.”

“Đồ chơi?” Tiếu nghĩ nghĩ, “Hắc, nghe nói là ba đứa ra đời một lần. Ta có thể đi nhìn một chút không? Ta vẫn chưa gặp vật nhỏ vừa mới ra đời đâu, chơi vui không?”

Thích Giác nhớ lại đôi mắt đen láy sáng ngời của đứa lớn, khổ não bướng bỉnh của đứa thứ hai, còn có tiểu nữ nhi luôn tham ngủ, ý cười bên khoé miệng không khỏi thêm chút ấm áp.

“Tạm thời vẫn không được.” Thích Giác múc từng món đồ ăn sáng cho Thẩm Khước xong, vòng qua Tiếu trở về phòng.

Thẩm Khước đã tỉnh ngủ, đang không vui ngồi ở trên giường. Một cái gối ném trên mặt đất, chăn trên người nàng cũng rớt xuống dưới một nửa.

Lục Nghị có chút bất đắc dĩ đứng ở một bên.

Ba tiểu gia hoả trong giường em bé đều đã tỉnh, đang chớp chớp mắt, cũng không hé răng.

Thấy Thích Giác tiến vào, Lục Nghị dùng loại ánh mắt cầu cứu nhìn Thích Giác. Nàng lại vội vàng tiến lên, đón lấy đồ ăn sáng trong tay Thích Giác, đặt từng món một ra bàn.

Thích Giác khẽ gật đầu, trực tiếp đi đến mép giường, nhặt gối trên đất lên, lại kéo chăn lên.

Thẩm Khước bĩu môi, có chút giận dỗi nói: “Sao chàng không hỏi ta vì sao lại tức giận.”

“Còn có thể vì sao, nhất định là vì nàng nóng muốn mở cửa sổ, Lục Nghị không cho nàng mở. Ngoan, trời sắp mưa rồi, thời tiết có chút oi bức. Đợi lát nữa trời mưa rồi sẽ không oi bức như vậy nữa.” Thích Giác nhấc chăn đắp lên người Thẩm Khước, ôm nàng lên đi đến ghế mây.

Trước đó trong ghế mây đã được chàng trải một tầng thảm lông cáo rất dày.

Thích Giác lại lấy tấm thảm mỏng đắp lên người Thẩm Khước, nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Biết rồi.” Thẩm Khước đáp.

Thích Giác đi đến bên giường em bé, nhìn ba tiểu gia hỏa ở bên trong.

Đứa lớn không thích khóc, luôn đảo đôi mắt đen nháy tò mò quan sát chung quanh. Đứa thứ hai ở bên cạnh luôn thích lộn xộn, chốc chốc lại đá vào chân đứa lớn, mỗi lúc như vậy đứa lớn liền nhíu nhíu mày, không vui liếc nó một cái.

Lục Nghị ở một bên bật cười, nói: “Tiên sinh, dáng vẻ nhíu mày này thật giống người.”

“Ân.” Mặt mày Thích Giác ôn nhu, nhìn chăm chú vào đứa bé. Hai tiểu gia hỏa này quả thực rất giống chàng, đặc biệt là thần thái biểu tình của đứa lớn đã là tiểu Thích Giác. Còn tiểu nữ nhi.…

Thích Giác nhíu nhíu mày, tiểu gia hỏa này quá thích ngủ rồi.

Thích Giác lén nhìn qua Thẩm Khước, Thẩm Khước đang cúi đầu ăn cơm, không chú ý đến bên này. Thích Giác liền lặng lẽ nhéo một cái vào bả vai của tiểu nữ nhi. Tiểu nha đầu lập tức bừng tỉnh, đôi mắt đang nhắm của nàng đột nhiên mở ra, có chút hoảng sợ nhìn xung quanh, giống một con hươu nhỏ bị kinh sợ.

Quả thực là tiểu A Khước thu nhỏ đi vài lần.

Nàng chậm rãi hé miệng, hít hít mũi, đang chuẩn bị khóc. Thích Giác liền vươn tay ra, nhấc nàng lên, ôm vào trong ngực. Nàng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Thích Giác, sau đó liền nhếch môi cười rộ lên “khanh khách”.

Thích Giác liền hôn một cái lên khuôn mặt kiều nộn của nàng, khích lệ nói: “Thật ngoan.”

Tính tình dễ dỗ này cũng giống y đúc A Khước khi còn nhỏ.

Lục Nghị ở một bên cười nhìn nhìn mấy tiểu hài tử ở trong giường, lặng lẽ lui ra ngoài. Nàng biết nam chủ nhân nhà bọn họ quả thực là toàn năng, chỉ cần người ở đó, đám hạ nhân đều có thể lui xuống.

Đợi Thẩm Khước ăn xong, lại được Thích Giác ôm về trên giường lần nữa, lần lượt cho tiểu hài tử bú sữa. 

Đứa thứ hai luôn không ngoan ngoãn, luôn dùng chân đá đứa lớn, khiến đứa lớn có vài lần không kiên nhẫn mà nhìn nó. Có điều hình như đứa thứ hai biết phía bên cạnh là một tiểu cô nương nhỏ bé, không dám đụng vào muội muội một cái nào.

Thích Giác nghĩ nghĩ, liền bế tiểu nữ nhi đặt ở giữa hai tiểu ca ca, ngăn cách hai đứa nhỏ.

Tiểu nữ nhi có chút luyến tiếc vòng ôm của Thích Giác, tay nhỏ múa máy, muốn được ôm lên. Thích Giác nắm lấy cổ tay của nàng, hôn nhẹ vào nắm tay, nàng mới ngọt ngào cười rộ lên, ngoan ngoãn nằm im.

Hai tiểu ca ca ở bên cạnh tò mò nhìn nàng, ngay cả đứa thứ hai cũng không lộn xộn nữa.

“Tiên sinh, lúc trước chàng nói làm ngọc khấu* cho tụi nhỏ phải không.” Thẩm Khước hỏi, “Đã làm xong chưa? Chắc không phải quên rồi chứ?”

“Làm xong rồi,” Thích Giác nhíu mày nhìn ba tiểu gia hoả trong giường em bé, “Chẳng qua lúc trước cho rằng là hai đứa, nên làm thiếu đi một cái.”

Thích Giác đi lấy ngọc khấu đã sớm làm xong đến.

Trong chiếc hộp nhỏ màu đen đựng ba chiếc ngọc khấu, đều dùng dây lụa màu đỏ để buộc. Ba chiếc ngọc khấu một cái lớn, hai cái nhỏ.

Thẩm Khước cầm lấy ngọc khấu cẩn thận ngắm nghía, phát hiện trên hai chiếc ngọc khấu nhỏ có phù điêu nửa con chim hỉ thước mờ mờ, hai miếng ghép lại mới được một hình chim hỉ thước hoàn chỉnh. Mà trên chiếc ngọc khấu lớn kia lại thập phần trơn bóng, không thấy phù điêu.

“Ở mặt sau.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước lật ngọc khấu lại, liền thấy được bút tích quen thuộc của Thích Giác khắc một chữ “Khước”.

“Cái lớn này là khắc cho ta sao?” Thẩm Khước hỏi.

“Đương nhiên. Lúc trước không phải nàng nhao nhao cũng muốn sao?” Thích Giác sủng nịnh xoa xoa mái tóc rối tung của Thẩm Khước, sau đó đem hai chiếc ngọc khấu khác nhét vào trong tay hai tiểu nhi tử.

Tiểu nữ nhi chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào chàng.

Thích Giác có chút bất đắc dĩ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: “Ai bảo con là đứa ra cuối cùng chứ? Đành phải đợi thôi, ta sẽ làm cái khác cho con.”

Tiểu nữ nhi cũng không biết có nghe hiểu hay không, cứ mở to hai mắt nhìn chàng như vậy, trông có chút đáng thương.

Thẩm Khước nhìn nhìn ngọc khấu trong tay, nói: “Đưa cái của ta cho nàng đi, không thể chỉ đưa cho hai đứa lớn, không cho nàng, thiên vị là không đúng.”

“Cái kia vốn dĩ là cố ý khắc cho nàng, đưa nó dùng cũng không tiện, đợi ta làm một cái khác cho nó.…” Thích Giác quay đầu nhìn về phía tiểu nữ nhi, kinh ngạc phát hiện hai tiểu nhi tử đã đưa ngọc khấu trong tay mình cho tiểu nữ nhi.

Đứa lớn còn như an ủi vỗ vỗ vào mu bàn tay của muội muội.

Một tay của tiểu nữ nhi nắm lấy ngọc khấu, “khanh khách” cười không ngừng.

Thẩm Khước bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt ngọc khấu trong tay.

Thích Giác bỗng nhiên cảm thấy bản thân từ nuôi một hài tử, trở thành nuôi bốn hài tử.

Không lâu sau, mây đen ùn ùn kéo đến phía chân trời, sắc trời đều đen đi.

Loáng thoáng, liền có tiếng sấm rền vang lên. 

Tiểu nữ nhi run lẩy bẩy, ngọc khấu trong tay liền rớt xuống. Nàng chớp chớp mắt, mờ mịt sợ hãi, nước mắt liền xuất hiện ở đáy mắt. Bỗng nhiên một bàn tay to bế nàng lên, ôm vào trong lòng ngực quen thuộc.

“Không sợ, không sợ.” Thích Giác xoa xoa đầu nàng, cưng chiều dỗ nàng từng tiếng một.

Vành mắt của tiểu nữ nhi còn chứa nước mắt, nghe thấy thanh âm trầm thấp của  Thích Giác, nhìn mặt mày đẹp đẽ của chàng, nàng liền không biết sợ, cái miệng nhỏ kéo ra hai bên, cười rộ lên.

“Tiên sinh, sao chàng biết nó sợ sấm sét a?” Thẩm Khước một bên lắc nhẹ giường em bé, một bên hỏi.

Thẩm Khước luôn cảm thấy Thích Giác thiên vị tiểu nữ nhi, nàng đành phải cẩn thận quan sát hai tiểu gia hỏa kia, nhưng hai tiểu gia hỏa này hiển nhiên một chút đều không sợ.

“Bởi vì khi còn nhỏ nàng sợ sét đánh.” Thích Giác thoáng bất đắc dĩ nói.

Bàn tay đang đung đưa giường em bé của Thẩm Khước liền dừng lại, nàng nhớ ra rồi. Khi còn nhỏ ở Túc Bắc rất ít mưa, có đôi khi một năm cũng không có một trận mưa nào. Khi đó, nàng đã không ở chỗ của Lạc thần y nữa, mà đã được đón về Trầm Tiêu phủ. Sáu tuổi, toàn thân trên dưới của nàng đều bị bôi một tầng thuốc rất dày, thối hoắc nằm ở trên giường. Sau đó trời mưa, tiếng sấm vang lên không ngừng. Nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng trong phòng lại không có bất cứ một người nào.

Nàng run rẩy khóc nấc lên, vừa khóc vừa hô cứu mạng. Cho đến khi Thích Giác cầm ô xuất hiện ở cửa. Nàng nghiêng đầu nhìn Thích Giác, lớn tiếng hô: “Cứu ta, ta sắp chết rồi!”

Thích Giác nhíu mày, chàng thu ô, sờ s.oạng đi đến ngồi xuống mép giường. Vừa mới vươn tay thăm dò trán Thẩm Khước, nàng đã lập tức ngồi dậy gắt gao ôm eo chàng, cả cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng Thích Giác.

Lúc ấy thuốc trên người nàng vừa dơ vừa thối, khiến trường bào màu trắng trên người Thích Giác bị nhiễm bẩn.

“Thả tay ra, còn không thả ta sẽ ném ngươi vào trong mưa.” Thích Giác thoáng không vui nói.

Thân thể nhỏ bé của Thẩm Khước liền run rẩy, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt eo của Thích Giác, nhỏ giọng mà kiên định nói: “Nếu như người ném con vào trong mưa vẫn phải ôm con trở về, đến lúc đó không phải chỉ nhiễm một thân thuốc mỡ dơ bẩn, còn sẽ bị dính một thân bùn lầy đó!”

Nói xong, nàng liền càng thêm dùng sức ôm chặt eo của Thích Giác.

Qua một hồi lâu, trên đỉnh đầu không có thanh âm gì, nàng liền cẩn thận ngẩng đầu, đập vào mắt chính là khoé miệng mang theo ý cười của Thích Giác.

“Cậy sủng mà kiêu là không đúng, nếu ta thật sự ném ngươi đi thì sẽ không nhặt về nữa.” Thích Giác nhẹ mắng, nhưng trong giọng nói còn mang theo chút ý cười.

Thẩm Khước liền buông lỏng tay ra từng chút một, ngoan ngoãn lùi về phía sau. Giống như làm sai chuyện gì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa. Về sau con sẽ nghe lời, người đừng bỏ rơi con có được không?”

Lại một tiếng sấm vang lên, Thẩm Khước gắt gao ôm bản thân, nước mắt “xoạch” một tiếng liền rơi xuống, nhưng nàng không dám nhích đến phía trước.

Thích Giác nghiêng tai lắng nghe, sau đó vươn tay về phía nàng.

Thẩm Khước lau nước mắt, nhìn bàn tay to rộng trước mắt, thật cẩn thận vươn tay ra. Nàng vốn theo thói quen mà vươn tay phải, nhưng sau khi nhìn thấy trên mu bàn tay của tay phải có lớp thuốc rất dày, liền vội vàng đổi thành tay trái đưa đến.

Thích Giác nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, kéo nhẹ, khiến tiểu cô nương nhào vào trong ngực mình. Chàng lại mở áo choàng ra, bọc cả người tiểu cô nương lại vào trong lòng.

Thích Giác đứng dậy, sờ trúng dù giấy, ôm Thẩm Khước đi vào trong cơn mưa liên miên không dứt. Từng đạo sấm sét đánh xuống, Thẩm Khước nép ở trong lòng Thích Giác ngược lại không sợ nữa.

Từ đó trở đi, Thẩm Khước liền từ tử viện nhỏ cách tử viện của Thích Giác rất xa dọn đến bên cạnh Thích Giác.

Từ đó trở đi, chỉ cần khi trời mưa, mặc kệ Thích Giác đang ở đâu làm gì, đều sẽ lập tức trở về nhà, sau đó ôm tiểu cô nương vào trong lòng.

Thích Giác lấy áo choàng to rộng khoác thêm cho Thẩm Khước, hỏi: “Nghĩ cái gì thế, xuất thần như vậy.”

Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn sâu vào Thích Giác, có chút nghẹn ngào nói: “Không biết có phải già rồi hay không, gần đây luôn nhớ tới chuyện khi còn nhỏ.”

Lúc này Thích Giác mới phát hiện đáy mắt của Thẩm Khước có chút đỏ, chàng khom lưng thắt dây áo choàng cho nàng, ôn nhu nói: “Khi nhỏ chịu nhiều khổ cực như vậy thì không nên nhớ đến nữa, nghĩ về sau này nhiều một chút.”

“Ân,” Thẩm Khước ôm eo của Thích Giác, “Tiên sinh, chúng ta còn chưa có đặt tên cho ba tiểu gia hỏa nữa.”

Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “ Quả thực còn chưa nghĩ đến, nàng thì sao, có chủ ý gì không?”

Thẩm Khước nhìn nhìn ba tiểu gia hoả nằm sát nhau trong giường em bé, có chút khổ não lắc lắc đầu, nói: “Cũng chưa nghĩ ra.”

“Không vội, từ từ nghĩ.” Thích Giác ôn nhu nói, “Chúng ta cùng nhau nghĩ.”

“Ân,” Thẩm Khước ngồi thẳng người, “Tiên sinh, có phải chàng vẫn chưa ăn bữa sáng không?

Thẩm Khước nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, hẳn là đã lạnh, hơn nữa đồ ăn hôm nay gần như không cho muối, có lẽ sẽ không hợp khẩu vị của Thích Giác.

“Không sao, phòng bếp đã làm rồi, lát nữa ta sẽ đi ăn.”

Thích Giác vừa mới nói xong, đứa thứ hai trong giường em bé lại khóc lên.

Thích Giác cau mày, nhấc nó từ trong giường lên, quả nhiên là lại đái dầm. Thích Giác vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, nói: “Lần sau cho nó bú ít đi một chút, bớt chuyện hơn nhiều!”

Thẩm Khước cười nói: “Tiên sinh, chàng đi ăn cái gì đi, để Lục Nghị làm là được rồi.”

“Không cần, bên ngoài đang mưa, đợi Lục Nghị đến sẽ mang theo một thân nước mưa.” Thích Giác vừa nói vừa thay tã cho đứa bé, đừng nhìn chàng vừa mới không kiên nhẫn mắng tiểu gia hỏa, động tác lúc này lại chu đáo mà nhẹ nhàng.

Không lâu sau, Lục Nghị cầm ô vội vã đi đến cửa, nàng đứng ở cửa nói: “Tiên sinh, Huyền đến rồi. Nói là có việc gấp tìm người, vẫn là chuyện của Cam Ninh thành.”

“Ân, bảo hắn ở phòng khách chờ ta.” Thích Giác đáp lời.

Sau khi chàng kiểm tra hai tiểu gia hỏa không đái dầm, liền đỡ Thẩm Khước nằm xuống, để nàng ở trên giường ngủ một lát. Chính mình liền đi ra ngoài.

“Bên phía Cam Ninh thành lại làm sao vậy?” Thích Giác đi vào phòng khách.

Huyền nói: “Từ sau khi Mộ Dung tướng quân kịp thời đuổi tới giữ được Cam Ninh thành, phái tả tướng ở trong triều ra sức chủ trương tiến về phía đông Triều Long Cốc, chủ động phát binh với Viêm Hùng. Hiện giờ bệ hạ đã chuẩn, vẫn lệnh cho Thái Tử dẫn đầu, cùng Mộ Dung tướng quân tiến binh về Long Cốc.”

Thích Giác cau mày suy tư. Triều Long Cốc này địa thế hiển hách, tùy tiện tiến công nguy hiểm sẽ rất lớn. Nhưng nếu Đại Thích thật sự muốn hạ quyết tâm tập trung binh lực đoạt lấy Triều Long Cốc, cũng không phải không có khả năng. Hiện giờ Mộ Dung tướng quân dẫn đại quân đuổi đến, phần thắng có thể cao hơn mấy lần.

Nhưng làm Thích Giác nghi hoặc vẫn luôn là thái độ của phụ hoàng chàng.

Nếu như nói ông thật sự vì Thích Giác, muốn để chàng ở vị trí Thái Tử lập được vài trận chiến công, nhưng vô luận là lưu thủ ở Cam Ninh thành hay là tiến công đến Triều Long Cốc đều là chiến dịch thập phần gian nan. Nếu nói ông chỉ xem Thích Giác là quân cờ dùng xong rồi, muốn để chàng chết ở bên ngoài, vậy cần gì phải thuyên chuyển Mộ Dung tướng quân đến đó?

Lúc Thích Thanh Hạo còn chưa đăng cơ, khi lãnh binh tác chiến, Mộ Dung tướng quân chính là người dưới trướng mà ông hài lòng nhất. Lúc này Mộ Dung tướng quân có thể nói là tay nắm trọng binh. Như vậy rốt cuộc ông ta muốn làm gì?

Thích Giác ẩn ẩn cảm thấy đây có lẽ là một mũi tên trúng hai đích của phụ hoàng chàng. Chẳng lẽ là ngầm ra lệnh cho Mộ Dung tướng quân, chờ sau khi đoạt thành thành công, để Mộ Dung tướng quân âm thầm giết Thích Giác?

Thích Giác chậm rãi lắc đầu, chàng ở trong tay Mộ Dung tướng quân lại không phải không có tay chân, càng đừng nói đến Mộ Dung Dịch vẫn là đích trưởng tôn của Mộ Dung tướng quân, lần này cũng đi theo ông đến đó. Mộ Dung tướng quân giống như thật sự chỉ là đi đánh giặc.

Niếp Tuyết ở bên ngoài gõ gõ cửa.

“Vào đi.” Thích Giác nói.

Niếp Tuyết bưng theo hộp đồ ăn đi vào, nói: “Cô nương nói, vô luận có chuyện gì quan trọng cũng phải ăn bữa sáng trước.”

Thích Giác nhíu nhíu mày, chàng bỗng nhiên nhớ ra còn rất nhiều chuyện chưa làm. Đồng ý làm thêm một cái ngọc khấu cho tiểu nữ nhi chưa làm, muốn làm một chiếc giường em bé lớn hơn một chút cũng chưa bắt đầu làm. Hiện giờ Thẩm Khước vẫn đang ở cữ, một ngày ít nhất ăn sáu bữa, chàng lại sắp phải đi nấu cơm cho nàng rồi.

Chàng nói với Huyền: “Để hữu tướng lưu ý đến động tĩnh của tả tướng, truyền tin tức cho Ảnh bảo hắn tận lực là được.”

Sau khi Huyền rời đi, Thích Giác vội vàng ăn hai miếng cơm, liền đi đến phòng bếp làm đồ ăn cho Thẩm Khước.

Thẩm Khước còn chưa ăn xong, Thích Giác đã đến thư phòng bắt đầu làm một chiếc giường lớn hơn chút cho ba tiểu gia hoả.

Tiếu có chút không nhìn được nữa, hắn toét miệng, cười nói: “Hắc, ta chính là thợ mộc số một thiên hạ. Giao cho ta là được rồi, ta lại không chê gáo vàng múc nước giếng bùn.”

Thích Giác lắc đầu, nói: “Ta tự làm là được, ngươi làm đồ chơi đi.”

Giường vẫn chưa làm xong, Lục Nghị đã vội vã chạy tới nói tiểu nữ nhi nôn ra sữa, Thẩm Khước hình như còn có chút phát sốt.

Tiểu hài tử nôn sữa là bình thường, nhưng Thẩm Khước phát sốt có chút khó giải quyết. Thích Giác gắt gao nhíu mày, viết một phương thuốc để Lục Nghị đi bốc, nấu thành canh nóng, lại dùng khăn tẩm ướt, cách mỗi khắc sẽ đặt lên trán Thẩm Khước một lần.

Chén thuốc rất nóng, khiến cái trán của Thẩm Khước đỏ rực.

Thẩm Khước có chút bực bội cởi y phục, đá chăn.

“Ngoan, để mồ hôi chảy ra là tốt rồi.” Thích Giác đành phải ôm lấy Thẩm Khước.

Thẩm Khước không kiên nhẫn nói: “Chàng không phải không biết ta không thể ra mồ hôi!”

Thanh âm quýnh lên của Thẩm Khước đã đánh thức đứa thứ hai không dễ gì mới ngủ được, nó liền nhếch miệng khóc.

Lục Nghị và Niếp Tuyết vội vàng đi qua, Niếp Tuyết lắc nhẹ giường em bé, mà Lục Nghị liền bế đứa thứ hai đang khóc không ngừng lên dỗ dành. Nhưng tiểu gia hỏa hiển nhiên không sao thích Lục Nghị, nắm tay nhỏ vẫn luôn múa máy loạn xạ.

“Ngoan, ta đi xem vật nhỏ.” Thích Giác xoa xoa mu bàn tay nóng lên của Thẩm Khước, xoay người xuống giường, đón lấy đứa bé từ trong tay Lục Nghị.

Vật nhỏ hít hít mũi không ngừng khóc, thấy sắc mặt thoáng trầm xuống của Thích Giác, mới miễn cưỡng nhịn lại không khóc nữa.

Thích Giác dỗ nó trong chốc lát, mới thả xuống giường lại. Đứa lớn và tiểu nữ nhi trong giường em bé cũng đã tỉnh, không ngoan ngoãn đá loạn lên. Thích Giác biết tụi nó đã đói bụng. Nhưng Thẩm Khước vẫn đang sốt, hiện giờ không thể cho bú sữa.

Thẩm Khước bĩu môi, có chút nhụt chí.

Hiện giờ nàng có chút hoài nghi chủ ý không tìm bà vú rốt cuộc có đúng hay không.

Thích Giác chỉ nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, đã biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì. Chàng trở lại mép giường sờ sờ đầu Thẩm Khước, nói: “Đã không sốt nữa, ngủ một giấc là tốt rồi.”

“Ngủ không được.” Thẩm Khước cúi đầu lẩm bẩm.

Thích Giác cười khẽ, chàng cởi giày lên giường, ôm cả cơ thể nhỏ bé của Thẩm Khước vào trong lòng, cười nói: “Nào, ta ôm nàng ngủ.”

Lục Nghị và Niếp Tuyết nhìn nhau, tay chân nhẹ nhàng đem màn thả xuống. Hai người cũng không dám đi ra ngoài, liền đứng lại bên giường em bé chăm sóc ba tiểu gia hỏa.

Thẩm Khước từ từ chìm vào giấc ngủ, Thích Giác lại trước sau không ngủ được. Chàng cau mày, nghĩ đến chuyện Triều Long Cốc. Đợi Thẩm Khước ngủ say rồi, Thích Giác nhẹ nhàng dời nàng qua gối, chậm rãi xuống giường.

Chàng nhẹ giọng dặn dò Lục Nghị và Niếp Tuyết chú ý chăm sóc, sau đó vội vàng đi đến phòng bếp.

Lục Nghị nhìn thân ảnh rời đi của Thích Giác, khe khẽ thở dài, tiên sinh nhà bọn họ thật quá không dễ dàng rồi.

Thẩm Khước ngủ đến chạng vạng mới tỉnh dậy.

Nàng phát sốt vốn không nghiêm trọng, lúc này không ảnh hưởng đến việc cho hài tử bú sữa. Nàng có chút đau lòng lần lượt cho ba tiểu gia hỏa bú no, nhìn bộ dáng ăn no lộ ra vẻ mặt tươi cười của ba đứa, nụ cười rực rỡ liền phát ra từ nội tâm của Thẩm Khước.

Ban đêm, Thẩm Khước mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, nàng sờ sờ bên cạnh, Thích Giác không có ở đó. Nàng mở to mắt, có chút ngây ngốc nhìn xung quanh. Đập vào mắt, chính là dung nhan ngủ ngon của ba tiểu gia hỏa.

Thẩm Khước nhìn đến cực kỳ ấm áp.

Nàng lại ngẩng đầu, liền thấy Thích Giác ngồi ở ghế mây bên bàn, một tay chống cằm ngủ mất.

Trên bàn bên cạnh chàng đặt rất nhiều ngọc liệu, ma thạch, hẳn là làm ngọc khấu cho tiểu nữ nhi suốt đêm nên ngủ quên mất.

Thẩm Khước bỗng nhiên có chút đau lòng.

Nàng xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thích Giác, nàng kéo kéo tay của chàng, nhẹ giọng gọi: “Tiên sinh? Tiên sinh?”

Thích Giác lập tức tỉnh lại, hỏi: “Sao vậy? Sao lại xuống giường, ở trên giường gọi ta là được rồi, có phải đói bụng rồi không? Hay là ba đứa nó lại nghịch ngợm?”

Thẩm Khước lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chàng lên giường ngủ đi.”

Thích Giác đứng dậy, nhìn thoáng qua sắc trời, nói: “Đã đến giờ này rồi, nồi canh hẳn là đã sôi, ta đi múc ra.”

Thích Giác nói xong vừa mới xoay người, Thẩm Khước liền ôm lấy chàng từ phía sau.

“Làm sao vậy?” Thích Giác cúi đầu, vỗ vỗ bàn tay trên eo mình.

Thẩm Khước nói: “Tiên sinh, hiện giờ miệng của ta không kén như vậy nữa, không cần chàng tự mình mệt nhọc làm cho ta, sau này cứ để đầu bếp làm, ta đều sẽ ăn hết.”

Thẩm Khước lại nói: “Những thứ như giường, đồ chơi, có thể để người khác làm thì để họ làm đi. Không cần mọi chuyện đều tự mình làm. Còn có, chúng ta mời bà vú đi. Bọn họ nhất định sẽ đối tốt với bọn nhỏ.”

Thẩm Khước cúi đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, nếu chàng có chuyện quan trọng khác cần làm thì chàng cứ làm đi. Không cần lo lắng cho chúng ta. Ta và bọn nhỏ đều sẽ ở nhà đợi chàng trở về.”

“Tiên sinh, dáng vẻ này của chàng, ta sẽ rất đau lòng.” Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào áo bào trên người Thích Giác, có chút lành lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi