LÊN NHẦM KIỆU HOA

“Ngươi!” Tiết Khỉ Tình giận dữ.

Hoàng Hậu cầm tay Tiết Khỉ Tình, cho nàng một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy. Bà quay đầu, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khước ở phía dưới, nói: “Bổn cung nghe nói sau khi ngươi hoà ly với Thái Tử lại mang thai, hiện giờ đã sinh hạ cốt nhục của Thái Tử, là thật sao?”

Thẩm Khước rũ mắt, có chút cung kính nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, đúng vậy.”

Đây là đã nhận? Hoàng Hậu nheo mắt, lập tức nói: “Vậy còn không mau ôm tiểu điện hạ đến cho bổn cung xem xem!”

Thẩm Khước không biến sắc, nói: “Vài tiểu điện hạ vừa mới ngủ thật sự không tiện ôm đến, chi bằng Hoàng Hậu nương nương vào đó thăm tụi nhỏ.”

“Không được!” Tiết Khỉ Tình túm lấy tay của Hoàng Hậu, lắc đầu với bà.

Hoá ra mười hai người lúc trước âm thầm lẻn vào Trầm Tiêu phủ kia, bị ẩn vệ bức hại đến chết. Ẩn vệ lại ném thi thể không hoàn chỉnh của bọn họ vào trong tử viện của Tiết Khỉ Tình. Hiện giờ Tiết Khỉ Tình vừa nghĩ đến bản thân từng đi vào Trầm Tiêu phủ liền cảm thấy sợ hãi!

Hoàng Hậu cũng có chút do dự, bà hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Thực là buồn cười, bổn cung muốn nhìn hoàng tôn của chính mình, còn cần đích thân đi vào sao? Phủ uyển này của ngươi là cái thá gì, cũng đáng để bổn cung từ trong hoa dư* đi xuống!”

(*: Ý chỉ kiệu hoặc xe hoa mỹ.)

Thẩm Khước tiếp tục cung kính nói: “Nếu đã như vậy, thì thỉnh Hoàng Hậu nương nương đợi đến ngày đầy tháng của tiểu điện hạ rồi hẵng đến thăm. Hiện giờ bọn nhỏ vẫn chưa đầy tháng, không thể ra gió. Ta nghĩ Hoàng Hậu nương nương cũng không hy vọng khi Thái Tử không có ở đây khiến tiểu điện hạ bị bệnh chứ?”

Hoàng Hậu trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: “Thẩm Khước, ngươi thân phận thảo dân tầm thường dĩ hạ phạm thượng*, cầm kiếm làm bị thương Thái Tử Phi, ý đồ mưu hại Thái Tử Phi, đã biết tội chưa!”

(*: Ý chỉ người dưới mạo phạm người trên.)

“Ồ? Ta làm hại Thái Tử Phi? Khi nào? Sao ta lại không biết?” Thẩm Khước nghi hoặc nói.

“Ngươi cư nhiên dám không nhận! Chuyện ngày đó ngươi cầm kiếm đặt trên cổ ta cứ nghĩ cho qua như vậy sao!” Tiết Khỉ Tình đỏ mặt, “Thị nữ của ta, quan binh ta mang đi đều có thể làm chứng cho ta! Mẫu hậu người phải làm chủ cho con!”

Thẩm Khước cong cong khóe môi: “Người bên cạnh ngươi có thể chứng minh ta cầm kiếm ép buộc ngươi, người của cả Trầm Tiêu phủ phía sau ta đều có thể làm chứng không có chuyện này. Hơn nữa đây hoàn toàn không hợp logic, ta là thảo dân tầm thường, vì sao phải ám sát Thái Tử Phi chứ? Động cơ gây án là gì? Hửm?”

Tiết Khỉ Tình cắn rách môi. Động cơ? Động cơ đương nhiên là giết chết nam hài kia, nhưng nàng không thể nói ra.

“Thái Tử Phi nếu như đã không có chứng cứ chứng minh, vậy chẳng phải là ngậm máu phun người sao? Chẳng lẽ dựa vào thân phận của Thái Tử Phi nên có thể làm xằng làm bậy như vậy?” Thẩm Khước thoáng trào phúng nhìn nàng, “Làm xằng làm bậy quá mức cẩn thận chức Thái Tử Phi này không giữ được lâu.”

“To gan! Ngươi cư nhiên dám nguyền rủa bổn cung! Ngươi là cái thá gì?” Ngực Tiết Khỉ Tình phập phồng, tức giận không thôi.

Thẩm Khước nhíu mày nói: “Lời này của Thái Tử Phi không đúng rồi, sao có thể là nguyền rủa chứ? Ta chỉ là lấy thân phận người từng trải cho ngươi vài lời khuyên thiện ý mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn rơi vào kết cục hoà ly như ta sao?”

Thẩm Khước sờ sờ cây trâm Kim Bộ Diêu giữa tóc, cười nói: “Vạn nhất không phải hòa li, mà là hưu bỏ chẳng phải là càng không tốt sao?”

Một đạo hắc ảnh chợt lóe qua, đứng trong cánh cửa củaTrầm Tiêu phủ nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Khước.

Nụ cười bên khoé miệng của Thẩm Khước liền sâu thêm vài phần, nàng nói với Hoàng Hậu: “Lúc trước nhị điện hạ phạm phải tội danh cưỡng đoạt thê của đệ đệ, tự vẫn ở trong ngục, có lẽ Hoàng Hậu nương nương nhất định vạn phần bi thống đi?”

Sắc mặt của Hoàng Hậu nháy mắt lạnh xuống.

Hiện giờ trong cung căn bản không có ai dám nhắc đến chuyện đó! Trước đó bà cũng bị liên lụy, bị biếm vào lãnh cung. Nếu không phải bà nhiều lần đau khổ cầu xin, chỉ sợ đến nay vẫn còn chờ đến mốc meo ở trong đó!

Ánh mắt Hoàng Hậu nhìn về phía Thẩm Khước càng thêm cừu hận, lúc trước chính Thẩm Khước là người bịa đặt xuyên tạc sự thật!

“Nghe nói phủ trạch của Tứ điện hạ bị cháy, không biết tung tích của Tứ điện hạ, không biết có phải sự thật hay không.” Thẩm Khước cúi đầu, nhìn làn váy của mình.

“Ngươi nói cái gì!” Trong lòng Hoàng Hậu cả kinh, Thích Đại là nhi tử duy nhất của bà!

Bà cẩn thận quan sát thần sắc của Thẩm Khước, vội vàng sai tùy tùng đến Vương phủ của Tứ điện hạ thăm dò tình hình. Tùy tùng phái đi còn chưa đi được hai bước, liền có gia phó của Tứ vương phủ mặt mày xám xịt đến báo tin.

Gia phó nói giống y đúc với Thẩm Khước!

Hoàng Hậu gắt gao nhìn mặt Thẩm Khước, mặt mày bình tĩnh của Thẩm Khước trước mặt dần dần trùng khớp với tiểu cô nương yếu đuối khóc lóc nói dối trên Đại điện lúc trước. Bà nghĩ thầm lá gan của nữ nhân này sao lại lớn như vậy! Sao nàng dám làm ra chuyện bắt cóc Thích Đại!

“Ngươi nữ nhân điên này rốt cuộc muốn làm gì! Nhanh chóng giao nhi tử của ta ra đây!” Hoàng Hậu nắm chặt gấm lụa, “Nếu không cho dù cá chết lưới rách ta cũng phải khiến ngươi không được chết tử tế!”

Thẩm Khước nhẹ nhàng cười: “Ta không phải cá, nương nương cũng không phải lưới.”

Thẩm Khước lùi về phía sau một bước, khẽ nghiêng người, nói: “Tứ điện hạ ở đâu ta làm sao biết được. Nếu nương nương cảm thấy là ta bắt cóc Tứ điện hạ thì có thể tiến vào lục soát.”

Thẩm Khước khẽ nhấc tay, làm ra tư thế mời.

“Mẫu hậu! Người không thể đi, không thể để trúng gian kế của nữ nhân ác độc này!” Tiết Khỉ Tình túm lấy tay của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu vốn không muốn đi vào.

“Lục soát!”

Hai hàng quan binh xông vào Trầm Tiêu phủ. Thẩm Khước đứng ở đó, không hề động đậy.

Nhưng những quan binh xông vào trước tiên còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đã bị mũi tên tẩm độc bắn chết. Huyết đen gần như trong nháy mắt chảy ra từ thất khiếu của bọn họ.

“To gan! Ngươi cư nhiên dám giết quan binh! Ngay trước mặt bổn cung!” Hoàng Hậu gần như đứng dậy, bà khiếp sợ nhìn Thẩm Khước. Nữ nhân này làm sao dám!

Thẩm Khước thoáng khổ não nói: “Hoàng Hậu nương nương cũng biết đó, ẩn vệ chỉ nghe lệnh của Thái Tử điện hạ, lúc trước trước khi Thái Tử điện hạ đi đã dặn dò ẩn vệ quyết không cho phép người ngoài tiến vào, cho dù ta bảo bọn họ thu tay lại bọn họ cũng sẽ không nghe ta a.”

Hoàng Hậu thật sự không muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt giả dối này của Thẩm Khước thêm một giây phút nào nữa!

“Uy, nơi này sao lại náo nhiệt như vậy a.” Một chiếc xe ngựa hoa mỹ khác của hoàng thất tiến đến. Thích Nhã Định nhìn khuôn mặt của Hoàng Hậu và Tiết Khỉ Tình đều đang vặn vẹo, trong lòng bật cười.

Trên mặt nàng có chút kinh ngạc, vội vàng xuống xe ngựa, cung cung kính kính hành lễ với Hoàng Hậu: “Nhã Định tham kiến Hoàng Hậu nương nương, ngày nắng như vậy sao lại ở bên ngoài nói chuyện thế, còn đứng ở trên xe ngựa.”

Thích Nhã Định che miệng cười khẽ.

Lúc này Hoàng Hậu mới phát giác chính mình thất lễ, bà chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Bình thân, Nhã Định sao lại nhàn hạ đến đây thế?”

Thích Nhã Định sửa sửa ống tay áo, cười nói: “Trước khi Thái Tử đi đã nhờ ta chiếu cố A Khước và vài tiểu điện hạ, cho nên ta liền thường xuyên đến đây.”

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm vào mắt Thích Nhã Định, Thích Nhã Định cười đối mặt với bà.

“Thích Giác này, chẳng lẽ còn nhờ Hoàng Hậu nương nương chăm sóc vài tiểu điện hạ sao? Thật là, cư nhiên không yên tâm về ta, hừ.” Thích Nhã Định lắc lắc tay áo.

Hoàng Hậu thật sự tức đến hỏng, trong lòng bà lo lắng cho an nguy của Thích Đại, mà thi thể nằm trên mặt đất ở trước mắt lại chói lọi đánh vào mặt bà!

“Thẩm Khước, giao Thích Đại ra đây, chuyện ngày hôm nay, bổn cung sẽ không truy cứu!” Hoàng Hậu trầm giọng nói.

Thích Nhã Định “Ý” một tiếng, hỏi Thẩm Khước ở một bên, “Hoàng Hậu nương nương vì sao đòi người ở chỗ ngươi?”

Thẩm Khước hơi chau mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Không biết a, A Khước cũng không rõ vì sao Hoàng Hậu nương nương cảm thấy một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta, còn đang ở cữ, lại có năng lực trói lại Tứ điện hạ anh dũng!” Thẩm Khước kéo lấy tay Thích Nhã Định, “Hoàng cô cô, người phải thay A Khước giải thích rõ ràng với Hoàng Hậu nương nương a!”

Thích Nhã Định cười vỗ vỗ tay của Thẩm Khước, nói: “Cô cô tin tưởng ngươi!”

“Chúng ta đi!” Hoàng Hậu gần như dùng hết sức lực cuối cùng mới nói ra được ba chữ này.

“Mẫu hậu!” Tiết Khỉ Tình giữ chặt tay Hoàng Hậu, Hoàng Hậu trực tiếp hất tay nàng ta ra.

Bà phải đi tìm Thích Đại!

Sau khi Hoàng Hậu và Tiết Khỉ Tình dẫn đại đội nhân mã thối lui, Thích Nhã Định và Thẩm Khước đã vào phủ.

“Ta vừa nhận được tin tức của ngươi liền chạy tới, ta không đến muộn chứ?” Thích Nhã Định hỏi.

Thẩm Khước lắc đầu, “Không có a, đến rất đúng lúc. Lần này lại phiền toái Hoàng cô cô rồi.”

Thích Nhã Định nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Uy, ngươi thật sự sai ẩn vệ bắt Thích Đại sao?”

“Không có.”

“Vậy chuyện phóng hỏa thiêu Tứ vương phủ thì sao?”

“Là giả.”

Thích Nhã Định dừng bước chân, giật mình nhìn Thẩm Khước: “Vậy gia phó của Tứ vương phủ đến báo tin kia?”

“Hắn mới là ẩn vệ, dùng thuật dịch dung mà thôi.”

Nhìn thần sắc nhàn nhạt của Thẩm Khước, Thích Nhã Định có chút ngây ngốc, nàng nghi hoặc hỏi: “Nếu Hoàng Hậu thật sự đích thân tiến vào tìm Thích Đại, ngươi vẫn muốn xuống tay với Hoàng Hậu sao?”

“Đương nhiên sẽ không a,” Thẩm Khước thoải mái cười cười, “Bà ấy bị hù không tiến vào là tốt nhất, nếu như vào được.…vậy thì đành phải mời Hoàng Hậu nương nương ở tạm mấy ngày.”

“Bản lĩnh lừa người này của ngươi.… ngươi thật sự là Thẩm Khước?” Thích Nhã Định phát hiện Thẩm Khước trước mặt và tiểu cô nương trong ấn tượng khác nhau quá nhiều.

Khoé miệng của Thẩm Khước giương lên từng chút một, cười đến ngọt ngào. Giống như lại biến thành tiểu cô nương nhõng nhẽo kia.

Thích Nhã Định tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, nàng đột nhiên nói: “Không hổ là hài tử mà tiểu tử Thích Giác kia nuôi lớn.”

Hoàng Hậu để Tiết Khỉ Tình hồi phủ Thái Tử trước, còn bà trực tiếp đi đến Tứ vương phủ. Lộ trình đến Tứ vương phủ khá xa, bà càng đi càng nóng vội. Chỉ sợ nhi tử duy nhất của bà xảy ra chuyện! Thích Nha đã không còn nữa, bà không thể lại mất đi Thích Đại!

Đến khi xe ngựa chạy đến Tứ vương phủ, Hoàng Hậu ngạc nhiên phát hiện toàn bộ Vương phủ hoàn hảo không tổn thất gì.

Bà bỗng nhiên hiểu ra.

“Mẫu hậu, sao người lại đến đây.” Thích Đại đỡ Hoàng Hậu đến ngồi trong phòng khách, phát hiện tay của Hoàng Hậu thập phần lạnh lẽo.

Hoàng Hậu gắt gao mím môi, không nói một tiếng nào, sắc mặt cực kỳ kém.

Thích Đại có chút kinh ngạc.

“Mẫu hậu, có phải người không thoải mái chỗ nào không? Có cần tuyên thái y đến không?” Thích Đại sai người bưng trà nóng đưa cho Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu uống một ngụm trà nóng, cả người mới chậm rãi thả lỏng. Bà bỗng nhiên bắt lấy tay Thích Đại, nhìn vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Hoàng nhi! Mẫu hậu chỉ có con, con nhất định phải khoẻ mạnh!”

“Hoàng nhi vẫn luôn khoẻ mạnh a.” Thích Đại liên tục gật đầu, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trạng thái mẫu hậu của mình thập phần không thích hợp.

Hoàng Hậu nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng bàn tay túm lấy Thích Đại của bà lại không hề buông ra.

“Hoàng nhi! Chỉ có ngồi vào vị trí cao nhất mới có thể bình bình an an cả đời! Ca ca con không còn nữa, con nhất định phải cạnh tranh! Mẫu hậu vốn không ham muốn vị trí Thái Hậu, chỉ là nếu con không bước lên ngôi vị hoàng đế, mẫu tử chúng ta đều không sống nổi!”

Sắc mặt Thích Đại cứng lại, “Hoàng nhi, vốn không muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.”

“Hồ đồ! Con muốn cả đời làm một hoàng tử không được sủng ái sao! Con muốn bị giết vào lúc con không biết gì sao! Chỉ có đăng cơ xưng đế mới có thể tránh khỏi hết thảy những thứ này! Thích Giác chỉ là một hoàng tử! Hiện tại con là người có hi vọng bước lên vị trí Thái Tử nhất!”

Trạng thái của Hoàng Hậu càng ngày càng kích động.

“Mẫu hậu! Người đừng nói nữa!” Thích Đại đẩy tay của Hoàng Hậu ra, “Người sao còn không rõ? Thái Tử đã đoạt được Triều Long Cốc! Ngay cả Diêm Khâu Châu và Cố Tĩnh Sơn ở gần đó đều đã đoạt được! Hiện giờ là hướng về lòng dân! Những nơi ngân giáp đi qua, vạn dân đều cúi lạy! Người luôn miệng nói phụ hoàng là vì tránh khỏi chuyện hoàng tử tranh đoạt vị trí Thái Tử nên sắp đặt vị trí đó cho Thích Giác, một ngày nào đó sẽ nhổ đi quân cờ này. Nhưng đã lâu như vậy, vị trí Thái Tử của Thích Giác càng ngồi càng vững! Mà phụ hoàng căn bản không có hành động khác!”

“Không! Không phải như thế! Hơn hai mươi năm làm vợ chồng ta rất hiểu ông ấy!”

“Mẫu hậu.…” Thích Đại có chút suy sụp lùi về phía sau, “Hoàng nhi thật sự không có lòng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Từ sau khi ca ca đi, hoàng nhi suy nghĩ rất nhiều, nếu không phải ca ca nhiều lần muốn đẩy Thích Giác vào chỗ chết, có lẽ…có lẽ ca ca cũng sẽ không chết!”

“Con…có phải con đã nghe ai nói bậy không!” Cả người Hoàng Hậu đều phát run.

Thích Đại lắc đầu, “Mẫu hậu, cao xử bât thắng hàn*. Hoàng nhi biết năng lực của mình, căn bản không thể yên ổn ngồi trên vị trí kia, mà vị trí đó là nơi đại biểu cho máu tanh và vô tình, cả đời này hoàng nhi cũng không làm được. Hoàng nhi chỉ muốn yên yên ổn ổn trải qua quãng đời còn lại.”

(*:Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh.Con người khi chưa có thì mong đạt cho bằng được cái mình muốn, đến lúc đánh đổi mọi thứ để đạt được rồi lại nhận ra mình đang làm chuyện quá vô nghĩa.)

“Chát          ”

Một cái tát rơi xuống mặt Thích Đại.

“Phế vật vô dụng!” Hoàng Hậu khàn cổ rống giận, nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống. Bà suy sụp ngồi trên ghế, sức lực cả người giống như bị rút đi.

Xế chiều, Thẩm Khước thực vất vả mới dỗ được ba tiểu gia hỏa đi ngủ. Sau đó nàng khoác áo choàng của Thích Giác đi đến phòng khách.

“Đây là tư liệu của Thái Tử Phi và hai vị Trắc phi.” Vương Xích đặt tờ giấy ngay ngắn xuống trước mặt Thẩm Khước.

Thẩm Khước vừa xem tư liệu, vừa hỏi: “Bên phía Diêm Khâu Châu thế nào rồi?”

Vương Xích bẩm báo: “Mấy ngày trước Thái Tử dẫn quân đoạt được Diêm Khâu Châu, sau đó đi về phía Cố Tĩnh Sơn, còn tình hình ở phía Cố Tĩnh Sơn, tin tức vẫn chưa truyền đến.”

Thẩm Khước đặt tư liệu của Thái Tử Phi Tiết Khỉ Tình sang một bên, xem tư liệu của Lý trắc phi và Cốc trắc phi trước.

Nàng nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ của vị Lý trắc phi này là phi tử của Thích Nha?”

“Vâng, khi Thích Nha chết, vị Lý trắc phi kia được đón trở về Lý gia.”

Trong lòng Thẩm Khước hiểu rõ, lại cầm lấy tư liệu của Cốc trắc phi lên xem, Cốc trắc phi này bất luận là bản thân, hay là gia thế bề ngoài đều rất bình thường. Điểm sáng duy nhất đại khái chính là phụ thân của Cốc trắc phi là quan chủ khảo của lần khoa cử này.

Thẩm Khước nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên mở miệng: “Qua bốn ngày nữa chính là ngày đầy tháng của ba đứa, hiện giờ bắt đầu chuẩn bị tiệc đầy tháng có kịp không?”

“Kịp, chỉ là….theo quy chế nào?” Vương Xích hỏi.

“Hết thảy dựa theo điều lệ chế độ của đích trưởng tử của Thái Tử, người nên mời thì không bỏ sót một ai.”

Vương Xích có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Khước, nghi hoặc hỏi: “Đương kim thánh thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu, Thái Tử Phi, thậm chí là Trắc phi… Những người này đều muốn mời?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Khước chậm rãi đứng dậy, trở lại nội thất. Lục Nghị và Niếp Tuyết đều đã lui xuống nghỉ ngơi, chỉ có Triệu ma ma và Tôn ma ma đang trông coi ba tiểu gia hoả, nhẹ nhàng đung đưa giường em bé.

Hai ma ma cong đầu gối hành lễ, sợ ồn đến ba tiểu gia hỏa nên cũng không dám mở miệng nói chuyện.

“Không cần hầu hạ nữa, lui xuống hết đi.” Thẩm Khước đè thấp giọng nói.

Hai bà vú liền quy quy củ củ lui xuống, mấy ngày này hai người họ càng thêm để tâm, không dám có bất cứ sơ suất nào.

Thẩm Khước ngồi ở mép giường, nhìn ba tiểu gia hoả ngủ say trong giường em bé, khoé miệng chậm rãi nhiễm ý cười. Nàng nhẹ nhàng đung đưa giường, để giấc ngủ của ba tiểu gia hỏa trở nên ngon hơn.

Nhìn ba đứa trong lúc ngủ còn giương khóe miệng lên, những mệt nhọc, lo lắng cả một ngày của Thẩm Khước đều tan đi.

“Ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không để các con chịu chút ủy khuất nào…” Ánh mắt của Thẩm Khước từng chút nhiễm tia sáng nhu lệ như ánh nắng của chiều tà.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, nàng chậm rãi dựa vào đầu giường ngủ mất.

“A Khước?”

Thẩm Khước mở mắt ra, nhìn Thích Giác mặc một bộ trường bào ngân bạch đứng trước mặt nàng.

“Tiên sinh, chàng đã về rồi!” Thẩm Khước vui mừng đứng lên, chạy đến trước mặt Thích Giác.

Thích Giác khẽ nhíu mày, nhẹ mắng: “Không phải đáp ứng với ta sẽ chú ý chăm sóc bản thân sao? Sao lại dựa vào đó ngủ như vậy.”

Bước chân của Thẩm Khước liền dừng lại, có chút không dám tiến về phía trước. Nàng cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện không thấy giày của mình nữa, hai chân đang để trần. Nàng kéo kéo váy, muốn che hai chân lại. Sau đó Thẩm Khước cẩn thận nhìn Thích Giác, “Tiên sinh, giày của ta không biết sao lại không thấy nữa, không phải ta cố ý không mặc!”

Thích Giác cau mày, đứng ở đó nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt có chút không vui, trong con ngươi đen nhánh hàm chứa một tầng trách cứ.

“Tiên sinh, chàng phải tin ta!” Thẩm Khước nhấc váy, chạy chậm đến trước mặt Thích Giác. Nàng giữ chặt tay áo của chàng, lại phát hiện trong tay trống rỗng.

“Tiên sinh?”

Thẩm Khước nhìn chung quanh, trong căn phòng im ắng ngay cả tiếng gió cũng không có.

Thẩm Khước đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng sợ hãi nhìn nơi Thích Giác đứng ở trong mộng. Nơi đó trống trơn, không có bất cứ ai. Nàng cúi đầu, chân của mình vẫn đang mặc giày.

Hoá ra chỉ là một giấc mộng.

Như Quy không an phận xoay người, vài lần đá trúng trên người Vô Biệt, Vô Biệt có chút phiền chán vung nắm tay nhỏ đánh vào trên người Như Quy.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!

Thẩm Khước “xoạt” một tiếng đứng lên!

Tiểu Hồng Đậu nằm ngăn cách giữa hai huynh đệ đâu!

Thẩm Khước vội vàng xông đến, liền thấy Tiểu Hồng Đậu không biết sao lại đá chăn, cả người trượt xuống dưới. Lại bị Thích Vô Biệt và cạnh giường che lại, cho nên từ góc độ của Thẩm Khước không nhìn thấy Tiểu Hồng Đậu vốn dĩ có vóc người quá nhỏ.

Thẩm Khước nhẹ nhàng thở ra.

Nàng quả thực đã quá khẩn trương, không ai có thể ôm tụi nhỏ ra khỏi Trầm Tiêu phủ được.

Thẩm Khước ôm cơ thể bé nhỏ trượt xuống một bên của Tiểu Hồng Đậu lên, tiểu cô nương còn chưa mở mắt đã chui vào trong lòng Thẩm Khước. Thẩm Khước cười xoa xoa đầu nàng, cho nàng bú sữa, cũng lần lượt cho hai tiểu huynh đệ đã tỉnh lại bú, sau đó mới đặt ba đứa xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại.

Thẩm Khước nhẹ nhàng đung đưa giường em bé, không lâu sau ba tiểu gia hỏa liền ngủ say.

Còn có quá nhiều chuyện đang chờ Thẩm Khướcgiải quyết, nàng tự nói với mình nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nếu như nàng ngã xuống, vậy thì hết thảy sẽ không còn ý nghĩa, nàng sẽ không thể bảo vệ được người nàng muốn bảo vệ.

Thẩm Khước đứng lên, thổi tắt nến. Cả căn phòng tức khắc rơi vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ chiếu vào.

Trong khoảnh khắc ánh nến bị dập tắt kia, Thẩm Khước bỗng nhiên nhớ đến trận cháy ở Thẩm gia ngày hôm đó, khi ấy đôi mắt của Thích Giác rõ ràng đã có thể nhìn thấy, còn gạt nàng không thấy gì, chỉ để chữa trị tâm bệnh sợ lửa của nàng. Vì để nàng không sợ lửa nữa, thà rằng để bản thân mình bị bỏng. Chàng quả thực là dùng mạng để đánh cược.

Thẩm Khước xua đuổi hồi ức, nàng xoay người, tựa như lại nhìn thấy thân ảnh Thích Giác đứng ở bên giường, khẽ nâng tay thả chiếc màn xuống.

Nàng bước đến, vuốt ve dây cài mà Thích Giác đã chạm qua vô số lần. Đầu ngón tay của nàng giống như chạm phải đầu ngón tay của Thích Giác.

Toàn bộ Trầm Tiêu phủ đều là bóng dáng của chàng.

Không.

Trong cả cuộc sống của Thẩm Khước đều là bóng dáng của Thích Giác.

Thích Thanh Hạo nhìn thiệp mời trong tay, có chút hoảng hốt.

Trưởng tử của Thích Giác đã đầy tháng.

Hết thảy tiệc đầy tháng đều dựa theo quy chế của đích trưởng tử Thái Tử không phải tổ chức ở trong cung, cũng không phải tổ chức ở phủ Thái Tử, mà là tổ chức ở Trầm Tiêu phủ, vả lại lúc này Thích Giác vốn không ở Ngạc Nam.

Thích Thanh Hạo liền trầm tư.

“Bệ hạ….Thái Hậu hỏi người muốn bãi giá không?” Cung nhân thấp giọng hỏi.

Tiệc đầy tháng này quả thực là dựa theo quy chế đích trưởng tử của Thái Tử để làm. Ghế trên cùng là vị trí của hoàng đế, bên trái ông là Thái Hậu, bên phải là Hoàng Hậu, vị trí bên tay phải của Hoàng Hậu dành cho Tiết Khỉ Tình cùng với hai Trắc phi của Thái Tử, còn vị trí bên trái của Thái Hậu là vị trí của Nhã Định công chúa, bên dưới Nhã Định công chúa là vị trí của Thẩm Khước. Vị trí của những bàn còn lại cũng đều là thành viên của hoàng thất.

Phía dưới đại sảnh bày mười mấy bàn tiệc rượu.

“Huyết mạch hoàng thất ít ỏi, Thái Tử lại có được song tử nhất nữ, quả thực là hỉ sự. Tuy rằng hiện giờ hắn đang xa xôi ở Cố Tĩnh Sơn, nhưng đợi sau khi trở về hắn nhất định sẽ rất cao hứng.” Thích Thanh Hạo cất cao giọng nói.

Mười mấy bàn khách khứa đều phụ họa theo.

“Bệ hạ, thần thiếp có chuyện muốn nói.” Hoàng Hậu đứng dậy, nhấc cung trang dày nặng lên quỳ xuống.

Thích Thanh Hạo khẽ nhíu mày.

“Cái gọi là huyết mạch hoàng thất không thể loạn, hiện giờ Thái Tử không ở Ngạc Nam, lại trắng trợn tổ chức tiệc đầy tháng. Nếu như…nếu như huyết mạch xảy ra sai lầm thì nên làm thế nào cho phải? Không phải thần thiếp hoài nghi nhân phẩm của Tam cô nương Thẩm gia. Nhưng tính tính, ngày mang thai ba tiểu điện hạ là thời gian sau khi Thái Tử và Tam cô nương Thẩm gia hoà ly.”

La Thái Hậu ho nhẹ một tiếng, nói: “Bổn cung đã nhìn qua ba hài tử kia rồi, đặc biệt là hai bé trai quả thực như đúc một khuôn từ Thái Tử mà ra. Theo bổn cung thấy, chuyện lấy máu nghiệm thân đã có thể miễn.”

Thẩm Khước đối với việc La Thái Hậu sẽ giúp mình nói chuyện vốn không bất ngờ. Hiện giờ Thích Giác là Thái Tử, mà Thích Nhã Định đã có giao hảo với Thích Giác từ rất sớm trước kia, cho nên La Thái Hậu đứng về phía Thích Giác là chuyện thập phần bình thường.

Hoàng Hậu quỳ không đứng dậy, “Hoàng tử sinh hạ ở bên ngoài luôn phải lấy máu nghiệm thân để chứng long mạch!”

Thẩm Khước vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng Hậu nương nương, lời này của người chắc không phải là có ám chỉ gì chứ? Thái Tử điện hạ cũng là hoàng tử được sinh hạ ở bên ngoài, sau khi trở về cũng chưa từng lấy máu nghiệm thân. Chẳng lẽ… Hoàng Hậu nương nương mượn tiểu điện hạ để hoài nghi huyết mạch của Thái Tử sao!”

Sắc mặt của Thích Thanh Hạo nháy mắt liền lạnh xuống.

Hoàng Hậu hoảng sợ.

Cho dù Hoàng Hậu ước gì Thích Giác không phải là hài tử của Thích Thanh Hạo, bà cũng không thể nói ra! Năm đó khi Thích Giác được ôm trở về, rất nhiều người chủ trương muốn lấy máu nghiệm thân để chứng huyết mạch. Nhưng cuối cùng tất cả phi tần khăng khăng muốn lấy máu nghiệm thân đều bị Thích Thanh Hạo thưởng bản tử*. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Thích Thanh Hạo đánh phi tần của hậu viện. Từ đó về sau, không ai còn dám để Thích Giác và ông lấy máu nghiệm thân.

(*: Bị đánh bằng gậy gỗ.)

Cho đến bây giờ, Hoàng Hậu vẫn nhớ rõ cảm giác khi thanh gỗ đó đập xuống trên người bà!

“Thần thiếp không có ý tứ này!” Hoàng Hậu vội vàng giải thích, “Bệ hạ, người đừng nghe lời của tiểu điêu phụ nói năng bậy bạ này, nàng luôn ăn nói bừa bãi, bịa đặt sự thật! Dĩ hạ phạm thượng! To gan lớn mật!”

“Hừ,” Thích Thanh Hạo cười lạnh, “Ngươi sử dụng thành ngữ thật không tồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi