LÊN NHẦM KIỆU HOA

Thẩm Khước vừa mới tắm xong, đang nghiêng đầu lau mái tóc ướt đẫm.

Váy áo trên người nàng đều đã bẩn, Thẩm Vân đem y phục còn mới của mình đưa đến cho nàng. Vóc người của Thẩm Khước nhỏ nhắn hơn một chút so với Thẩm Vân, bộ váy rộng rãi mỏng manh màu vàng nhạt mặc trên người nàng, lại lộ ra một chút lười biếng.

Nàng vừa lau tóc, vừa bước qua bình phong, đi vào bên trong.

Hai chân Thích Giác buông xuống bên giường, nửa người trên dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng cẩn thận đặt khăn lau tóc ở một bên, sau đó ngồi xuống bên giường cẩn thận cởi giày cho Thích Giác, động tác từ tốn mà ôn nhu, sợ làm chàng tỉnh giấc.

Vừa cởi được một chiếc giày đặt sang một bên, Thẩm Khước nhấc mắt nhìn Thích Giác, liền phát hiện chàng không biết đã tỉnh từ khi nào, đang chăm chú nhìn mình.

Thẩm Khước sửng sốt, nói: “Tiên sinh, người tỉnh rồi? Là con làm ồn đến người sao?”

“Ta không ngủ.” Thích Giác ngồi thẳng người, lại kéo Thẩm Khước ngồi xuống bên cạnh. Chàng vươn tay, nắm lấy mái tóc ướt đẫm của Thẩm Khước vào trong lòng bàn tay, sau đó cầm lấy chiếc khăn ở bên cạnh nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, tóc phải lau khô đúng lúc, cẩn thận trở nên ngốc bây giờ.”

Mặt mày Thẩm Khước cong cong, nói: “Muốn để tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa mới lau.”

Nàng lại vươn tay muốn lấy khăn từ trong tay Thích Giác, Thích Giác đẩy tay nàng ra, nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó.”

“Vâng!” Thẩm Khước không kiên trì nữa, nàng thẳng lưng, ngồi trước mặt Thích Giác, tuỳ ý để chàng lau tóc cho mình.

“Tiên sinh, con phát hiện mùa hè ở Ngạc Nam cũng có cái hay a.” Thẩm Khước ngửa người ra sau, cả người lọt thỏm vào trong lòng Thích Giác.

“Tóc sẽ nhanh khô sao?” Thích Giác bất đắc dĩ cười cười.

“Tiên sinh! Sao người biết con định nói gì?” Thẩm Khước xoay người, kinh ngạc nhìn Thích Giác. Trước đây khi ở Túc Bắc, vào những lúc lạnh nhất, nếu như tắm xong đến đứng trong tử viện trong chốc lát, tóc đều sẽ kết thành băng.

Y phục trên người Thẩm Khước thực sự không vừa người chút nào cả, chỉ cử động nhẹ một cái, ống tay áo đã trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Thích Giác vươn tay kéo lại vạt áo cho Thẩm Khước, ngón tay thon dài lại không bắt trúng vạt áo của nàng. Thích Giác nhíu mày khẽ đến không thể thấy, lần thứ hai mới kéo được vạt áo của Thẩm Khước lên.

Thẩm Khước ngượng ngùng cười cười, kéo tay áo Thích Giác làm nũng: “Được rồi, được rồi,con biết con lại lỗ mãng, con nói thay tiên sinh a!”

Cả người Thẩm Khước dựa vào trong lòng Thích Giác cười, không nhìn thấy dị sắc trong mắt chàng.

Sở dĩ Thẩm Khước và Thích Giác không trở về Trầm Tiêu phủ chính là vì phải đợi tân khách đi rồi, Thẩm gia mới điều tra và xử lý chuyện của Thẩm Phi. Lúc Thẩm Khước vừa mới chải xong mái tóc đã khô, Hà thị liền đến.

Hà thị nhìn Thẩm Khước có chút muốn nói lại thôi.

Hà thị không nói chuyện, Thẩm Khước càng sẽ không chủ động nói. Nàng nghiêm chỉnh ngồi đó, ánh mắt nhìn thẳng vào lá trà trong chén trà.

“Chuyện hôm nay….” Cuối cùng Hà thị không nhịn được mở miệng trước.

“Trước đây ngũ muội của con có nuôi một con mèo Ba Tư toàn thân trắng như tuyết, cực kỳ yêu thích. Vừa khéo khi đó Thẩm Phi quay về ở vài ngày. Lúc đó Thẩm Phi đang có thai đứa bé đầu tiên. Có một lần, sau khi Phi tỷ tỷ của con dùng xong bữa tối đi bộ cho tiêu thực, đúng lúc gặp con mèo đó ở trên đường. Tưởng rằng ở đó có mèo hoang, bị doạ đến giật mình. Nàng đang có thai, kỵ nhất chính là gặp những động vật nhỏ như chó mèo, liền vội vàng sai hai bà tử bắt con mèo đó. Con mèo đó làm sao ngoan ngoãn tuỳ ý để người bắt, liền liều mạng kêu lên. Thẩm Phi nói tiếng mèo kêu làm động đến thai khí, dưới sự tức giận liền sai hai bà tử đánh chết con mèo đang sống sờ sờ kia. Khắp tử viện đều là vết máu!”

Hà thị thở dài, nói: “Hai bà tử đó đều từ Lưu gia theo tới, làm sao biết con mèo đó là của ngũ muội con. Trước đó ta nói với A Ninh không được phép để mèo chạy loạn tránh kinh hách đến Thẩm Phi đang có thai. Đứa trẻ A Ninh liền giam con mèo đó lại, những ngày Thẩm Phi ở lại không mang nó ra chơi. Vì vậy Thẩm Phi cũng không biết con mèo đó là của A Ninh. Nhưng ai ngờ đến, con mèo lại tự chạy ra ngoài, còn….”

Hà thị lại thở dài.

“Vì vậy từ đó trở đi Thẩm Ninh liền ghi hận Thẩm Phi?” Thẩm Khước hỏi.

Hà thị gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không ngờ A Ninh sẽ vì một con mèo mà ghi hận Thẩm Phi tận hai năm! Đứa trẻ A Ninh này mặc dù có chút được nuông chiều thành quen, nhưng lòng dạ vẫn không xấu. Hôm nay nhất định là Thẩm Phi lại nói cái gì mà nàng không thích nghe, mới lỡ tay đẩy Thẩm Phi. A Ninh….tính tình của nó có chút nóng nảy.”

Thẩm Khước không hé răng, không quan tâm mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, Hà thị vẫn chưa điều tra đã bắt đầu tìm cớ cho Thẩm Ninh rồi?

Hà thị có chút không vui nói: “Tính tình của Thẩm Phi cũng không tốt. Trước kia khi chưa xuất giá còn biết thu liễm, bây giờ càng ngày càng không tốt. Gả đến Lưu gia, vốn dĩ đã không phải là nữ nhi của Thẩm gia chúng ta, chúng ta không vì nàng mà lo lắng nữa, nhưng ta luôn không nhịn được mà cảm thấy mang thai còn có thể kiêu căng vênh váo sai người đánh chết con mèo đang sống sờ sờ như vậy, cũng là một người có lòng dạ xấu!”

Thẩm Khước cười khẽ, nói: “Con cũng đã xuất giá, cũng không phải là nữ nhi của Thẩm gia nữa, gánh không nổi từ “Thẩm gia chúng ta” này.”

Hà thị sửng sốt, biểu tình trên mặt bà có chút cứng đờ. Loại cứng đờ này chỉ trong giây lát, bà lại muốn mở miệng, lần này Thẩm Khước không cho bà cơ hội.

Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn bà, nói: “Trên đời này vốn không thiếu người có tâm tư ác độc, so với mạng người, đánh chết một con mèo cũng không tính là cái gì cả. Người có lời gì thì cứ nói thẳng đi. Là muốn con thay Thẩm Ninh gánh lấy tội danh này sao? Nhưng người có từng nghĩ qua Thẩm Ninh mới bảy tuổi đã có thể xuống tay với tỷ tỷ đang có thai, vậy ngày sau thì sao? Ngày sau nàng có làm ra chuyện đẩy chính mẫu thân của mình hay không?”

“Nói bừa! Chúng ta là mẹ con ruột thịt!” Hà thị lập tức phản bác.

Thẩm Khước giống như chế giễu nhìn Hà thị, lặp lại từ “mẹ con ruột” này một lần nữa.

Ba từ này từ trong miệng Thẩm Khước nói ra thực sự là chua xót. Trong lòng Hà thị có chút e ngại, bà đã chuẩn bị tư tưởng rất lâu mới đến. Bà ưỡn ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Chuyện hôm nay thật sự là ngoài ý muốn. Tính khí của tỷ phu con thực sự không tốt lắm, khi đó Phi nha đầu lại nguy hiểm, cho nên chuyện này đều cho qua, lại nói thêm vài lời tức giận mà thôi. Đợi Thẩm Phi tỉnh rồi cũng sẽ khuyên tỷ phu con. A Ninh còn nhỏ, đều sẽ hiểu cho.”

Thẩm Khước nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hà thị, nói: “Đã là hiểu lầm thì giải thích rõ ràng rồi cũng sẽ không có ai trách A Ninh, việc gì phải bịa đặt sự thật chứ?”

Hà thị nghiêng mặt, né tránh đôi mắt của Thẩm Khước, nói: “Tính cách ngũ muội con lỗ mãng, cho là không cẩn thận, truyền ra ngoài lại bị người khác thêm mắm thêm muối mà nói thì không ổn.”

“Cho nên, con nên làm người chịu tội thay?” Thẩm Khước cũng không nhìn Hà thị, nàng cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh.

“Người trở về đi, chuyện này con sẽ không giúp.”

Hà thị vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện xưng hô của Thẩm Khước với bà là “Người”, Hà thị cả kinh, bắt đầu từ khi nào Thẩm Khước không còn gọi bà là mẫu thân nữa?

“Không hay rồi! Không hay rồi! Phu nhân!” Tô ma ma hấp tấp xông vào, trên mặt mất đi vẻ trấn tĩnh trước đây.

“Đại đại, đại cô gia cầm đao xông vào tử viện, nói là muốn, muốn chém chết ngũ cô nương!” Thanh âm của Tô ma ma đều đang run rẩy, thật ra cả người bà cũng đang run lên không ngừng.

“Ngươi nói cái gì!”Hà thị đứng lên ngay lập tức, suýt chút nữa đứng không vững.

Tô ma ma kịp thời đỡ lấy Hà thị, vội nói: “Phu nhân, người mau đi xem xem! Khí thế kia của đại cô gia, những bà tử trong phòng sợ là không ngăn được!”

Hà thị nơi nào còn ngây người, nhanh chóng kéo Tô ma ma chạy đến đó.

Trong lòng Thẩm Khước cũng có chút lo lắng, nàng quay về phòng, thấy Thích Giác nằm nghiêng trên giường, có lẽ đã ngủ rồi. Thẩm Khước nghĩ chàng thực sự mệt mỏi, nên không gọi chàng dậy, mà tự mình đi đến nơi ở của Thẩm Ninh.

Khi Thẩm Khước đến, cả tiểu viện đã vây quanh rất nhiều người, tiếng thét chói tai của các nha hoàn vang lên không dứt. Trong tay Lưu Nguyên Chí quả thực cầm theo một thanh đao, đang đuổi nha hoàn và bà tử ngăn ở bên người ra ngoài. Thẩm Ninh bị dồn đến một góc nhỏ, có chút sợ hãi nhìn Lưu Nguyên Chí. Rất nhiều nha hoàn bà tử đang chắn trước người Thẩm Ninh, thân là nô bộc, bọn họ phải bảo hộ Thẩm Ninh, nếu như hôm nay Thẩm Ninh xảy ra chuyện gì, những hạ nhân như họ cũng đừng nghĩ sẽ sống tiếp! Vì vậy cho dù sợ muốn chết khi nhìn thấy đại đao sáng loáng trong tay Lưu Nguyên Chí, cũng không dám tránh ra.

“Ngươi! Ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng làm tổn thương A Ninh của ta!” Hà thị sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, vừa thấy tình cảnh như vậy, nước mắt liền rơi xuống.

Bà lại tóm lấy Thẩm Nhân ở bên cạnh, nói: “Gia, ông mau ngăn cản hắn a!”

Thẩm Nhân cũng có chút không vui, cho dù ông có chỗ dựa như thế nào, nhưng Lưu Nguyên Chí chung quy cũng là Cô gia của ông, hành vi như thế thực sự là đánh vào mặt ông! Ông nói với Lưu Nguyên Chí: “Hiền tế vẫn là nên bình tĩnh lại, không thể nhất thời lỗ mãng gây ra đại hoạ!”

Thẩm lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt xanh mét. Đại thọ sáu mươi này của bà thật sự là cả đời khó quên!

“Cút!” Lưu Nguyên Chí vung đại đao lên, trên người vài hạ nhân chắn ở trước người Thẩm Ninh đều bị thương, bọn họ đành phải kinh hô né tránh. Lưu Nguyên Chí sải bước đến gần, nắm lấy cổ áo của Thẩm Ninh, ném nhẹ một cái, khiến cả người nàng ngã trên mặt đất.

Thẩm Ninh sợ hãi, hoảng sợ nhìn Lưu Nguyên Chí, ngay cả khóc cũng quên.

“Vật nhỏ tâm tư ác độc, hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử tư vị chảy máu là như thế nào!” Lưu Nguyên Chí nói xong liền vung thanh đao chém xuống chân của Thẩm Ninh. Hắn không phải thực sự muốn giết Thẩm Ninh, nhưng vẫn muốn chém vài đao mới hả giận.

“A         ” Hà thị kinh hô một tiếng, gần như ngất đi. Tô ma ma vội vàng đỡ lấy bà.

Vào lúc thanh đao của Lưu Nguyên Chí sắp chém trúng chân của Thẩm Ninh, đột nhiên có thứ gì đó nện vào chuôi đao, cánh tay Lưu Nguyên Chí đau đớn, thanh đao trong tay liền thay đổi phương hướng, rơi xuống mặt đất.

Thẩm Hưu chắn ở trước mặt Thẩm Ninh, lạnh mặt, nói: “Lưu Nguyên Chí, ngươi là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai ở Thẩm gia ta.”

Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Thẩm Ninh ngây người nhìn bóng lưng của Thẩm Hưu, nàng thế nào cũng không ngờ tới ca ca luôn khi dễ nàng kia vào lúc này sẽ đứng ra chắn trước người nàng.

Nhiều người như vậy, chỉ có Thẩm Hưu ở thời khắc cuối cùng lại chắn trước người nàng.

“A Ninh của ta!” Lúc này Hà thị mới phản ứng lại, lao đến ôm Thẩm Ninh vào lòng.

Thẩm lão phu nhân cũng thở phào một hơi.

“Nguyên Chí, đây là con không đúng rồi, cầm đao chém bừa còn ra thể thống gì! Nếu phụ thân con biết nhất định cũng sẽ không tán thành!” Thẩm Nhân lại bắt đầu dạy dỗ.

“Thẩm Hưu! Cho dù hôm nay ngươi bảo vệ nó trong chốc lát, cũng không thể bảo vệ nó cả đời! Ngươi đối đãi với Thẩm Phi như thế nào, ta đều phải đòi lại tất cả!” Lưu Nguyên Chí nheo mắt trừng Thẩm Hưu, mâu thuẫn của hắn và Thẩm Hưu đã sớm không phải ngày một ngày hai.

Thẩm Hưu cong cong khoé miệng, trông lại có đôi chút dáng vẻ ương ngạnh trước kia.

Chàng nói: “Thẩm Ninh phạm lỗi, Thẩm gia ta sẽ tự trách phạt nàng. Không cần ngươi đến đây xen vào việc của người khác.”

“Hừ,” Lưu Nguyên Chí cười lạnh, “Thẩm gia các người sẽ trách phạt nàng? Căn bản sẽ không!”

Thẩm Hưu xoay người, nhìn Hà thị đang ôm Thẩm Ninh, trầm tĩnh nói: “Đưa nó cho con.”

Hà thị sửng sốt, bà gắt gao ôm lấy Thẩm Ninh không chịu thả ra.

Thẩm Hưu từng bước đến gần, gần như là giành lấy Thẩm Ninh từ trong tay Hà thị.

“A Hưu! Con muốn làm gì!” Thanh âm của Hà thị run rẩy.

Thẩm Hưu không để ý đến Hà thị, chàng đẩy Thẩm Ninh đến một bên, Thẩm Ninh lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Từ nhỏ Thẩm Ninh đã sợ Thẩm Hưu, bây giờ lại càng thêm sợ.

Thẩm Hưu vén vạt áo lên, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Ninh.

“Đã biết sai chưa?” Chàng hỏi.

Thẩm Ninh gắt gao mím môi, không nói tiếng nào.

Thẩm Hưu cười nhẹ, kéo Thẩm Ninh qua trong nháy mắt. Thẩm Ninh bị chàng kéo, cả người quỳ trên mặt đất. Thẩm Ninh suy cho cùng mới bảy tuổi, “oa” một tiếng liền khóc.

“Nín.” Thẩm Hưu nhìn nàng.

Thẩm Ninh liền thật sự không dám khóc ra tiếng, cả người nàng khóc đến nấc lên, nhưng lại không dám phát ra một chút thanh âm nào.

“Kinh Thiền.” Thẩm Hưu gọi.

Kinh Thiền nhanh như chớp chạy đến, hai tay cầm đến một cây thước.

Thẩm Hưu cầm cây thước trong tay, nói: “Giơ tay ra.”

Trong lòng Thẩm Ninh thập phần sợ hãi, nàng rất sợ đau, rất sợ bị đánh, nhưng vẫn giơ hai tay ra.

Cây thước vụt xuống lần thứ nhất, lòng bàn tay của Thẩm Ninh lập tức đã có máu.

Thông thường nữ nhi trong nhà khi phạm lỗi đều phải đánh roi vào tay, nhưng cô nương gia chung quy mỗi người đều kiều quý, ai dám thật sự xuất ra toàn lực mà đánh? Thẩm Hưu đã từng đi tòng quân, lúc này lại dùng toàn lực để đánh. Chỉ mới đánh hơn mười cái, lòng bàn tay Thẩm Ninh đã huyết nhục mơ hồ.

“Đủ rồi! Đừng đánh nữa!” Hà thị chạy đến ôm lấy tay của Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu nhìn thoáng qua Thẩm Khước vẫn luôn đứng ở phía xa, sau đó cúi đầu nhìn Hà thị đang dựa vào trên cánh tay của mình khóc, chàng lạnh lẽo nói: “Không muốn bị con đẩy ra, thì tự mình lên đi. Đây là thể diện cuối cùng con cho người.”

Cả người Hà thị cứng đờ, làm sao cũng không ngờ Thẩm Hưu sẽ nói chuyện với bà như vậy.

Thẩm lão phu nhân có chút trầm ngâm, liền ra hiệu cho Mễ thị ở một bên, Mễ thị lập tức tiến lên kéo Hà thị, lại lặng lẽ trấn an bên tai bà: “Người nhà chúng ta xử phạt A Ninh đã là cho nàng thể diện lớn nhất rồi. Hơn nữa, đứa trẻ A Hưu đó tương lai muốn gánh vác cả Thẩm gia. Tỷ tỷ không thể phản bác A Hưu trước mặt mọi người a. Bây giờ A Hưu đã lớn rồi….”

Hà thị ngay lập tức tỉnh ngộ, đúng a, Thẩm Hưu mới là vận mệnh của bà. Thẩm Hưu của bà đã lớn rồi, sẽ vì mặt mũi của Thẩm gia mà suy xét vấn đề. Bà không thể trở thành chướng ngại vật của Thẩm Hưu! Ai cũng không được!

Thẩm Hưu không đánh Thẩm Ninh nữa, chàng nhìn Thẩm Ninh đã khóc đến ướt đẫm cả mặt, lại hỏi một lần nữa: “Đã biết sai chưa?”

Thẩm Ninh như cũ vẫn mím môi không nói một tiếng nào.

“Thật sự đủ ngoan cố.” Ánh mắt của Thẩm Hưu quét qua mọi người xung quanh, cuối cùng rơi trên người của Hồng Anh. Chàng nói: “Chết cũng không hối cải, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ở từ đường quỳ ba canh giờ, mỗi ngày chép <Thứ kinh> mười lần. Kỳ hạn một năm, nếu sau một năm vẫn không biết hối cải, sẽ cấm túc ba năm.”

Thẩm Hưu ngừng một chút, lại nói: “Vả miệng năm mươi cái. Hồng Anh, ngươi đến chấp hành.”

Hồng Anh sửng sốt, nàng có chút do dự nhìn Thẩm lão phu nhân ở bên cạnh.

Thẩm lão phu nhân nhíu mày, cuối cùng gật gật đầu.

Hồng Anh lại nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Hà thị, sau đó liền căng da đầu bước đến. Nàng còn chưa đến gần Thẩm Ninh, Thẩm Ninh đột nhiên gào khóc: “Ta chính là không nhận sai! Không nhận sai! Nàng là thứ hạ tiện do thiếp thất sinh ra! Dựa vào cái gì đánh chết mèo của ta! Đó là con mèo ta không dễ gì nuôi lớn được! Di nương nàng khi dễ mẫu thân ta, nàng lại khi dễ ta! Chỉ cần không đánh chết ta, sau này ta vẫn sẽ đẩy nàng!”

“Ta thấy ngươi cho dù chịu bao nhiêu trách phạt cũng sẽ không hối cải! Chết rồi thì sẽ không cần nữa!” Lưu Nguyên Chí vốn dĩ đã có chút tiêu khí, nghe thấy lời nói của nàng liền giận dữ! Hắn nhấc chân, đá về phía Thẩm Ninh!

Thẩm Hưu ôm Thẩm Ninh tránh khỏi chân của Lưu Nguyên Chí trong nháy mắt.

Thẩm Hưu đặt Thẩm Ninh xuống, chàng xoay người, sắc mặt xanh mét nhìn Lưu Nguyên Chí, lạnh giọng nói: “Ta nói lại lần nữa, Thẩm gia không tới phiên ngươi giương oai!”

“Đủ rồi!” Thẩm Nhân hô lớn một tiếng, cả người tức đến phát run.

Thẩm Nhân này, khi còn trẻ đỗ Trạng Nguyên, thạo thơ từ vẽ tranh, đích xác là một văn nhân. Nhưng thân là trưởng tử của Thẩm gia, ông nhất định phải gánh vác trách nhiệm của bản thân, vì Thẩm gia ông không thể không cẩn thận làm quan, vì Thẩm gia ông không thể không lén lút làm nghề buôn bán mà ông ghét bỏ nhất. Nhưng cho dù ông làm nhiều như vậy, cỗ khí chất văn nhân trong xương tuỷ vẫn luôn tồn tại. Uy tín ở Thẩm gia cũng không đủ, rất nhiều chuyện đều do Thẩm lão phu nhân làm chủ. Chuyện hôm nay ồn ào thành như vậy, Thẩm Nhân bỗng nhiên giác ngộ sự vô năng của bản thân, vậy mà lưu lạc đến mức để chính nhi tử của mình ra mặt.

Ông cắn răng, nói với Lưu Nguyên Chí: “Chuyện ngày hôm nay là tiểu nữ sai trước, nhưng Thẩm gia chúng ta cũng đã trách phạt nàng. Huống hồ chuyện giữa hai tỷ muội vốn cũng là việc nhà của Thẩm gia ta. Niệm tình ngươi quan tâm A Phi, tạm thời không truy cứu lỗ mãng ngày hôm nay của ngươi. Chỉ là Thẩm gia ta không dám giữ vị khách nhân như ngươi ở lại đây!”

Lưu Nguyên Chí cười lạnh, nói: “Ta cũng không muốn cứ chờ ở đây! Bây giờ ta sẽ mang Thẩm Phi đi!”

Lưu Nguyên Chí quả thực nộ khí đùng đùng quay về, trực tiếp dùng ba lớp chăn bọc Thẩm Phi lại, ôm lên xe ngựa, thừa dịp bóng đêm đi về hướng Lưu gia. Lúc đi ngang qua còn đem ba tầng chăn bông bọc lấy Thẩm Phi ngày hôm đó vứt lại Thẩm gia.

Thấy Lưu Nguyên Chí đi rồi, Hà thị mới không suy nghĩ cái gì mà quan hệ của hai nhà Thẩm Lưu, bà đau lòng ôm lấy Thẩm Ninh, muốn ôm nàng quay về phòng.

“Chậm đã.” Thẩm Hưu chắn ở trước mặt Hà thị, “Chắc không phải người tưởng rằng lời nói vừa nãy của con là nói đùa chứ?”

“Con….sao con có thể đối xử với A Ninh như vậy!” Hà thị nóng nảy, ôm Thẩm Ninh không chịu thả ra.

Thẩm Hưu cười một lát, chàng bước về phía trước hai bước, đến gần Thẩm Ninh trong lòng Hà thị. Thẩm Ninh có chút sợ hãi nhìn chàng.

“Ta có một bí mật muốn nói với ngươi, ngươi muốn nghe không?” Thẩm Hưu cười với Thẩm Ninh, nhưng Thẩm Ninh cảm thấy nụ cười của Thẩm Hưu cực kỳ đáng sợ.

Thẩm Hưu vươn tay xoa đầu Thẩm Ninh, nói: “Biết vì sao từ nhỏ ta nhìn ngươi không thuận mắt không? Bởi vì….có một lần tình cờ chính tai ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mẫu thân đại nhân của chúng ta và Tô ma ma.”

Hà thị sửng sốt, trong lòng nảy lên một dự cảm bất thường.

“Mẫu thân đại nhân của chúng ta nói…..bà ấy cho rằng Thẩm Khước đã chết, cho nên phải tranh thủ sinh thêm một nữ nhi, đem yêu thương đối với Thẩm Khước toàn bộ cho nàng. Chỉ xem nữ nhi này giống như Thẩm Khước mà thôi.”

Thẩm Hưu nhéo nhéo mặt của Thẩm Ninh, nói: “Biết không, ngươi là vật thay thế của Thẩm Khước. Càng là ký thác chuộc tội của mẫu thân chúng ta.”

Thẩm Ninh ngơ ngẩn, nàng có chút không hiểu lời nói của Thẩm Hưu.

Hà thị cảm thấy lồng ngực của mình như muốn nổ tung, bà gào lên với Thẩm Hưu: “Con đang nói bừa cái gì vậy!”

Thẩm Hưu không để ý đến bà, chàng lạnh mặt đem Thẩm Ninh ném cho Hồng Anh, nói: “Chuyện hình phạt giao cho ngươi làm, nếu như có một chút thiên vị, cho dù ngươi là người bên cạnh tổ mẫu, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Vâng!” Hồng Anh vội vàng đáp lời, hôm nay Thẩm Hưu ra mặt khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hồng Anh vẫn có chút không phản ứng kịp. Nhưng nàng thập phần hiểu rõ, Thẩm Hưu không lâu nữa chính là chủ nhân tương lai muốn chưởng quản cả Thẩm gia này.

“Kinh Thiền, sau này mỗi ngày mỗi canh giờ ngũ cô nương quỳ ở từ đường đều phải ghi lại, thiếu một khắc cũng không được. Sách mỗi lần chép đều đưa cho ta!”

“Tiểu nhân lĩnh mệnh!” Kinh Thiền vội nói.

Thẩm Hưu một chút cũng không muốn tiếp tục nhìn những người này, chàng sải bước rời khỏi đó, khi đi đến bên cạnh Thẩm Khước liền đem cánh tay đặt lên vai nàng, cùng nàng đi về phía cửa lớn của Thẩm gia.

Chàng nói: “Đừng trách ca ca, ta không thể nhẫn tâm. Bà ấy….bà ấy là mẫu thân của ta.”

Thẩm Hưu ngẩng đầu, nhìn trăng tròn đã lên cao, giấu đi thê lương trong mắt.

Thẩm Khước nhìn sườn mặt kiên nghị của Thẩm Hưu, ánh mắt nàng ôn nhu, nói: “A Khước sẽ không trách ca ca, ai muội cũng không trách.”

Thẩm Hưu liền cúi đầu nhìn nàng.

Thẩm Khước đón nhận ánh mắt của chàng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt tươi cười. Nàng cười khẽ nói: “Thật đó, muội đã không để ý nữa. Nhân sinh luôn có được mất, có mất mới có được. Quả thật, muội cũng đã từng thương tâm, thất vọng, nhưng mọi thứ đều đã qua rồi. Những thứ đã mất đi, muội sẽ không nhớ đến nữa. Muội còn có rất nhiều người càng đáng giá để muội để ý hơn.”

“Chỉ giỏi nói ngọt.” Thẩm Hưu dừng cước bộ, chàng hất hất cằm, “Ồ, người muội để ý đợi muội ở đó kìa.”

Lúc này Thẩm Khước mới phát hiện hai người họ đã đi đến cửa viện Thẩm gia rồi. Mà lúc này ở phía xa, Thích Giác đang đứng trước xe ngựa. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xe ngựa của Trầm Tiêu phủ xưa này đều là màu đen thuần, hai con ngựa ở phía trước cũng là màu đen. Chỉ có Thích Giác là một thân bạch y cực kỹ rõ mắt.

“Tiên sinh!” Mặt mày Thẩm Khước cong cong, nhấc váy chạy chậm qua đó ngay lập tức.

Thẩm Hưu nhìn bàn lòng bàn tay trống rỗng trong nháy mắt, có chút không vui.

Thích Giác cũng có chút không vui, mặc dù là huynh muội, nhưng đặt tay lên vai Thẩm Khước như vậy, ôm nàng cùng nhau bước đi thực sự kỳ cục. Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười trước mắt, Thích Giác lại tiêu khí trong nháy mắt.

“Về nhà thôi.” Chàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi