LÊN NHẦM KIỆU HOA

Khi Thẩm Khước tỉnh lại cảm thấy cả người không có một chút sức lực, nàng lén nhấc chăn lên nhìn thoáng qua, quả thật bên trong cái gì cũng không mặc. Nàng trở người, dùng chăn bọc người lại. Vừa nghĩ đến chuyện trước đó nàng liền nhịn không được mà đỏ mặt, trong tim đập “thình thịch”, “thình thịch”, nhưng những hình ảnh đó không xoá đi được, luôn lơ lửng trước mắt nàng. Hồi ức đi theo bàn tay của Thích Giác khi chàng vuốt ve cơ thể mềm mại như sứ của nàng, thân thể lại run rẩy lần nữa.

Thẩm Khước ngẩn ra, đột nhiên lắc lắc đầu, chỉ dựa vào hồi ức đã có thể như vậy thật không có tiền đồ!

Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa!

Khi tiếng đẩy cửa vang lên, Thẩm Khước vội vàng chui vào trong chăn, nhưng nàng lại không nhịn được nhấc mắt nhìn, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Thích Giác từ đằng sau bình phong bước ra.

“Tỉnh rồi?” Thích Giác bưng một khay đồ ăn đến.

Thẩm Khước mím môi không lên tiếng.

Thích Giác đặt khay đồ ăn xuống bàn nhỏ trên đầu giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Chàng nhìn Thẩm Khước bọc cả người lại như cái kén, bất đắc dĩ kéo chăn trên người nàng ra, sửa lại ngay ngắn, sau đó đắp lên người nàng.

“Đói rồi chứ? Mang đến cho nàng vài món ăn. Mứt vải, canh ngô, cá chua ngọt, mứt táo, bánh hoa sen, muốn ăn cái gì?” Thích Giác cũng không hiểu vì sao Thẩm Khước lại có cảm tình sâu sắc đối với thức ăn ngọt như vậy, bình thường chàng không cho phép nàng ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng ngày hôm nay…..ăn đi, ăn đi.

Thẩm Khước quả nhiên không chịu được sự hấp dẫn của đồ ngọt, nàng nằm sấp trên đùi Thích Giác, vươn tay cầm lấy một miếng bánh hoa sen trong dĩa. Cắn một ngụm, vị ngọt gần như lan toả khắp khoang miệng nàng.

Vụn bánh rơi xuống trên chân Thích Giác, Thẩm Khước vội vàng thổi đi, sau đó ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng cong cong mặt mày cười rộ lên với Thích Giác.

Thích Giác đem đĩa mứt vải đưa cho nàng, nói: “Là trù phòng mới đến làm, nghe nói cho vào miệng thấm đẫm vị ngọt, vô cùng trơn mềm.”

Nhìn dáng vẻ nằm trên chân chàng không chịu ngồi dậy của Thẩm Khước, Thích Giác liền đút cho nàng ăn.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua đầu ngón tay dính đầy mứt trái cây của Thích Giác, liền đặt miếng bánh hoa sen mới ăn được một nửa trong tay xuống đĩa, sau đó lấy mứt vải trong miệng ra, nhích đến gần liếm đầu ngón tay của Thích Giác.

“Thật ngọt!” Thẩm Khước cử động miệng, liếm sạch mứt trái cây dính trên đầu ngón tay của Thích Giác.

Lại liếm bừa bãi!

Thích Giác nín thinh, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, liếm sạch mứt quả bên khoé miệng của Thẩm Khước. Chàng nếm nếm, hình như cảm thấy vị ngọt cũng không khiến người khác khó tiếp nhận đến vậy.

Thẩm Khước có chút không tự nhiên quay mặt đi, nằm trên chân Thích Giác ăn mứt vải, vị của nó quả thực là không tồi. Đặc biệt là thịt vải không chỉ trơn mềm, mà còn có chút mát lạnh.

Thích Giác hỏi: “Như thế nào? Trù phòng nói vị trơn mềm của nó là tuyệt nhất thiên hạ.”

Thẩm Khước gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Nói chuyện!” Cách một lớp chăn bông Thích Giác vỗ vào mông của Thẩm Khước.

“Tiên sinh, gần đây chàng càng ngày càng thích đánh người!” Thẩm Khước oán giận nhìn Thích Giác, bĩu môi nói: “Mềm mềm mềm! Nhưng không phải là mềm nhất!”

“Hửm?” Thích Giác nhíu mày.

Thẩm Khước mím mím môi, ánh mắt nhìn vào trên môi của Thích Giác.

Thích Giác bật cười, chàng đoạt lấy điểm tâm trong tay Thẩm Khước đặt xuống đĩa, cười nói: “Nếu đã không phải là mềm nhất vậy thì đừng ăn nữa.”

Chàng hôn lên môi Thẩm Khước, hai tay dễ dàng tiến vào trong chăn, giống như lột kén, cơ thể trắng nõn của Thẩm Khước dần lộ ra.

Thẩm Khước ngây ngốc bị chàng hôn một hồi lâu, nàng bỗng nhiên há miệng ngậm lấy môi của Thích Giác, ra sức mút.

Rõ ràng cánh môi trơn mềm của tiên sinh mới là tuyệt nhất thiên hạ.

Thích Giác xoay người lên giường đè Thẩm Khước ở dưới thân, Thẩm Khước nghiêng mặt đi, vội vàng nói: “Không muốn nữa! Không muốn nữa!” 

“Không phải nàng nói thích ở trên giường sao? Vậy chúng ta liền làm ở trên giường.” Thích Giác ngồi dậy, bắt đầu cởi y phục của mình.

Thẩm Khước chớp chớp mắt, nàng nói thích ở trên giường lúc nào? Nhưng khi nhìn thấy lồng ngự.c của Thích Giác, trên mặt nàng liền đỏ lên, ngay cả khí lực để né tránh cũng không có. Nàng thậm chí còn vươn tay ra sờ so.ạng một lát.

Thích Giác cong môi, tựa như rất hài lòng với phản ứng của Thẩm Khước. Chàng chậm rãi cúi người xuống, ôm Thẩm Khước vào trong ngực.

Thẩm Khước vốn có chủ ý khép hai chân lại không buông ra, nhưng bị Thích Giác ôm sát vào như vậy, cả người nàng giống như mềm đi, đã không nghe theo lời của nàng nữa. Nàng từ từ nhấc chân lên, đặt vào trên eo của Thích Giác, lại siết chặt từng chút một.

Ánh mắt của Thích Giác dần trầm xuống, hận không thể đem người dưới thân ăn vào trong bụng.

Thời tiết vốn dĩ rất nóng, Thẩm Khước xưa nay luôn sợ nóng lại trốn vào trong chăn bông rất lâu, lăn lộn như vậy, cả người đều nhiễm một tầng mồ hôi mỏng. Nàng không có hình tượng nằm sấp trên giường thở phì phò từng đợt.

Nụ hôn của Thích Giác rơi xuống trên đầu vai nàng, lại trượt một đường xuống dọc theo sống lưng nàng.

Thẩm Khước thở dài một tiếng, nhăn mặt cầu xin: “Không muốn nữa, thật sự không muốn nữa….”

Nhưng mấy tiếng nỉ non như muỗi kêu của nàng rơi vào trong tai Thích Giác lại trở thành lời tình tứ ôn nhu nhất.

Toàn thân Thẩm Khước đã không còn sức lực, nàng cảm thấy thân thể của mình bị kéo về đằng sau, mông đã bị nhấc lên. Ý thức khi rõ ràng khi hỗn độn, Thẩm Khước cũng quên mất bản thân mình đang ở chỗ nào. Đây rốt cuộc là thực tại hay là một giấc mộng xuân?

Nàng mở mắt ra, chỉ thấy cái gối thêu hoa văn hình trúc xanh, còn có một góc chăn bông bị nhăn thành một đống.

Nàng không nhìn thấy Thích Giác.

“Tiên sinh?” Trong thanh âm của Thẩm Khước đã có một tia run rẩy.

“Ừm.” Thích Giác cúi người, tỳ cằm vào trên lưng nàng.

Sống lưng của Thẩm Khước cứng đờ, nàng thấp giọng nói: “Không muốn….”

Thích Giác nghe ra trong thanh âm của Thẩm Khước một tia bất an, động tác của chàng liền chậm lại, cầm lấy bàn tay đang nắm góc chăn của nàng, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Khước chớp chớp mắt, ra sức đẩy Thích Giác ra, sau đó ngồi lên trên người chàng.

Thích Giác sửng sốt một lát, sau đó nắm đầu ngón tay của nàng đưa đến bên miệng khẽ gặ/m cắn.

Thẩm Khước bỗng nhiên cảm thấy ngồi trên người chàng như vậy chẳng phải sẽ bị nhìn càng rõ ràng hơn? Nàng lúng túng bò xuống, chôn mặt vào ngực Thích Giác.

Cũng thực kì quái, không nhìn thấy mắt của chàng sẽ bất an, nhưng bảo nàng nhìn, nàng lại không dám nhìn.

Khi Thẩm Khước tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang ở trong thùng nước, nàng giật mình, bắt đầu có chút hỗn loạn.

“Ngoan, đừng lộn xộn, tắm sạch sẽ cho nàng.” Thích Giác ôm chặt nàng, nhẹ nhàng lau chùi cho nàng.

Thẩm Khước cắn môi dưới, nói: “Vậy tiên sinh cũng không được lộn xộn!”

Thích Giác bật cười, nói: “Được, hôm nay không lộn xộn.”

Bàn tay Thích Giác lướt qua cơ thể của Thẩm Khước có chút tê tê dại dại, nhưng Thẩm Khước hình như đã không còn trốn tránh như trước, nàng giương mắt nhìn sâu vào Thích Giác, sau đó cố gắng nhấc người hôn một cái vào cằm của chàng, rồi ngoan ngoãn dựa vào trong lòng chàng, tuỳ ý để chàng lau chùi.

Thích Giác cúi đầu, liền nhìn thấy tiểu cô nương giống một con mèo nhỏ nhu thuận trốn trong lồng ngực của mình, Khoé miệng của chàng liền nhịn không được mà kéo ra ý cười nhu tình.

Thật sự là bắt đầu lại từ đầu, mà không phải là một giấc mộng.

Thật tốt.

Thẩm Khước duỗi eo từ trong mộng đẹp tỉnh lại, trên người nàng đã mặc áo trong màu trắng, có lẽ là Thích Giác thay cho nàng. Nàng sờ sờ cái bụng trống rỗng, lúc này mới cảm thấy rất đói.

“Cô nương, người tỉnh rồi?” Giống như nghe thấy động tĩnh của Thẩm Khước, Lục Nghị, Hồng Nê và Niếp Tuyết đang canh giữ ở bên ngoài đều tiến vào.

Bọn họ bưng dụng cụ rửa mặt chải đầu vào, cũng không biết đã đợi ở bên ngoài bao lâu.

Lục Nghị vừa đặt chậu xuống, vừa nói: “Cô nương, nhanh dậy thôi, Vân cô nương đã đợi ở ngoài phòng khách rất lâu rồi.”

Thẩm Khước giật mình, vội nói: “Vân tỷ tỷ đến sao không gọi ta dậy sớm một chút?”

Lục Nghị bất đắc dĩ nói: “Trước khi tiên sinh đi ra ngoài đã nói mặc kệ là chuyện gì cũng không được làm ảnh hưởng đến cô nương, phải đợi cô nương ngủ no rồi tự mình dậy.”

Thẩm Khước lập tức nguôi giận, nói: “Ta biết rồi, giúp ta rửa mặt nhanh một chút.”

Hồng Nê giúp Thẩm Khước mặc bộ váy mỏng nhiều tầng màu cam mới được may cắt, Lục Nghị đứng phía sau chải tóc cho nàng, còn Niếp Tuyết lại bưng điểm tâm đến đút vào trong miệng cho Thẩm Khước.

Thẩm Khước cười cười với Niếp Tuyết, nói: “Quả thực đói muốn chết rồi!”

“Ăn chút lót bụng, lát nữa đến phòng khách sẽ bưng thêm vài đĩa nữa!” Niếp Tuyết cười nói.

Cũng không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, Thẩm Khước luôn cảm thấy trên mặt ba tiểu nha hoàn luôn có ý cười, dùng vẻ mặt vui mừng để hình dung cũng thật sự không nói quá một chút nào.

Cuối cùng Thẩm Khước cũng chải chuốt xong, vội vàng đi đến phòng khách.

Thẩm Vân ngồi trong phòng, một tay chống cằm giống như đang có tâm sự. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu trắng nhạt, sắc mặt cũng có chút không tốt.

“Vân tỷ tỷ, để tỷ đợi lâu rồi!” Thẩm Khước vội vàng tiến lên.

Thẩm Vân bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Thật sự ngưỡng mộ muội muội sau khi thành hôn không cần dậy sớm đi thỉnh an, muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ đến lúc đó, ngày ngày như vậy nghĩ thôi cũng cảm thấy thực tốt.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Vân rất chân thành, nói những lời này cũng là thật lòng thật ý.

Thẩm Khước có chút ngượng ngùng nói: “Bình thường cũng sẽ không dậy muộn như vậy, chỉ là tối qua ngủ hơi muộn, nên không dậy sớm được.”

“Thế à, sao hôm qua lại ngủ muộn như vậy?” Thẩm Vân có chút không tập trung hỏi.

Thẩm Khước nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Tối qua, muội luyện chữ….”

Niếp Tuyết và Lục Nghị bưng điểm tâm, trái cây tiến vào, nghe thấy lời nói của Thẩm Khước, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều có chút biểu tình nói không rõ.

Thẩm Khước trừng mắt nhìn hai người họ một cái, cầm lấy một miếng mứt vải hung hăng cắn một ngụm. Cảm giác trơn mềm phút chốc khiến Thẩm Khước nhớ đến môi của Thích Giác. Nàng vội vàng đặt miếng mứt vải xuống, cầm lấy một miếng dưa lạnh ở bên cạnh ăn. Hi vọng trên mặt không đỏ lên!

Nàng trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Vân tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến có phải có chuyện gì không?”

Cũng không phải là ý tứ mỗi lần có chuyện Thẩm Vân mới đến tìm nàng, mà là trên mặt Thẩm Vân lúc này tràn ngập tâm sự.

Thẩm Vân nhìn thoáng qua Niếp Tuyết và Lục Nghị đứng ở một bên, có chút muốn nói lại thôi.

Thẩm Khước hiểu rõ, liền phân phó Niếp Tuyết và Lục Nghị lui xuống nghỉ ngơi trước không cần hầu hạ nữa.

Thấy hạ nhân đều đã rời đi, Thẩm Vân lập tức túm lấy tay của Thẩm Khước, nôn nóng nói: “Trong nhà định hôn cho ta rồi!”

Thẩm Khước vui vẻ, vội nói: “Đây là chuyện tốt nha, Vân tỷ tỷ so với muội còn lớn hơn một tháng, hiện giờ có hôn sự cũng không tính là sớm! Chẳng lẽ…. chẳng lẽ là Tam thúc chọn trúng người mà Vân tỷ tỷ không thích sao?”

Thẩm Vân gian nan gật gật đầu.

“Nhà ai vậy?” Thẩm Khước hỏi.

Thẩm Vân thở dài, nói: “Người này muội cũng biết, chính là Nhị công tử của Yên gia.”

Thẩm Khước sửng sốt một lát, hỏi: “Yên Đoạt?”

Thẩm Vân gật đầu.

Thẩm Khước nghiêng đầu nhìn Thẩm Vân, hỏi: “Ừm, theo như muội biết thì gia thế Yên gia không tồi, Yên nhị người này tuy rằng ngày thường tuỳ tiện, nhưng nhân phẩm vẫn rất được. Vân tỷ tỷ vì sao lại không thích chứ?”

“Sao muội cũng nói như vậy nhỉ? Yên nhị kia không có chút dáng vẻ gì của ca ca hắn, từ nhỏ đã gây hoạ, hiện giờ cả người lại giống như một cục than đen vậy! Tốt chỗ nào chứ!” Thẩm Vân không vui nói.

Than đen?

Thẩm Khước không biết nên nói thế nào, lần trước khi nhìn thấy Yên Đoạt và Thẩm Hưu ngồi một chỗ, hai người quả thực đều đen đi rất nhiều, nhưng nếu như nói là than đen….cũng không đến nỗi đó chứ?

Thẩm Khước chỉ có thể suy đoán Thẩm Vân thích những người mang một thân phong độ trí thức văn nhân học giả kia mà thôi, đại khái là không thích loại giơ đao múa kiếm như Yên Đoạt.

“Vậy…. hôn sự đã quyết định rồi sao? Nếu như thật sự không thích, tỷ đã nói với Tam thúc Tam thẩm chưa?” Thẩm Khước hỏi.

Thẩm Vân lắc lắc đầu, nói: “Vẫn chưa nói rõ, có điều cũng là chuyện sớm muộn. Ta đã âm thầm nói với mẫu thân là không thích, nhưng…. mẫu thân chỉ trách ta không có mắt nhìn! Nói chuyện này không cần ta nhúng tay vào…”

Thẩm Khước cảm thấy lời nói này của Mễ thị rất không đúng, hôn sự của mình sao có thể dùng từ “nhúng tay” này chứ?

Thẩm Khước nhấc mắt nhìn Thẩm Vân, hỏi: “Vân tỷ tỷ phải nói thật với muội, tỷ đã có ý trung nhân rồi sao?”

“Không có!” Thẩm Vân kiên định lắc đầu, nàng nghĩ nghĩ, liền đem sự tình nói ra, hoá ra là lúc nhỏ có một lần Yên Đoạt đến Thẩm gia tìm Thẩm Hưu, nhầm Thẩm Vân thành tiểu nha hoàn, lại không cẩn thận đẩy nàng ngã, khi đó trán của nàng còn bị rách, may mắn tuổi còn nhỏ, nếu như lớn hơn một chút nói không chừng sẽ để lại sẹo. Vậy mà, Yên Đoạt còn quên mất chuyện này, đến giờ vẫn tưởng rằng cô nương hắn đẩy ngã năm đó chỉ là một tiểu nha hoàn của Thẩm gia.

Sau khi lớn lên hai người cũng gặp nhau trong một vài trường hợp, nhưng Yên Đoạt vậy mà hoàn toàn không nhớ ra Thẩm Vân.

Thẩm Khước nghe xong đoạn chuyện cũ này cảm thấy có chút khổ não. Nàng đành phải an ủi Thẩm Vân: “Tam thẩm nếu như đã bắt đầu tìm phu quân cho tỷ, vậy nhất định không chỉ nhìn mỗi Yên gia. Nói không chừng lại âm thầm nhìn biết bao nhiêu nhà rồi, có lẽ hiện giờ cũng đang tìm đó. Vân tỷ tỷ đừng gấp, nghĩ cách thăm dò một chút những nhà khác mà Tam thẩm tương đối vừa ý. Ở bên cạnh nói vài câu, nói không chừng bà ấy sẽ thay đổi chủ ý.”

“Trước cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Thẩm Vân bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Đúng rồi,” Thẩm Vân bỗng nhiên ngồi thẳng người, “Muội có biết ca ca tốt của muội lại gây hoạ rồi không?”

“Không phải chứ…. muội cảm thấy ca ca hiện giờ hành sự đã rất có chừng mực rồi, lại gây ra hoạ gì vậy?” Thẩm Khước vội vàng hỏi.

Thẩm Vân nói: “Cũng là chuyện hôn sự. Đại bá mẫu gần đây cũng đang tìm hôn sự cho ca ca muội, sau đó nhìn trúng tiểu nữ nhi của Tô gia. Ca ca muội không đồng ý, đại bá mẫu liền ép hắn đi Tô gia hỏi tên. Sau đó ca ca muội liền bực, trực tiếp đập hư tử viện của đại bá mẫu….”

Thẩm Khước có chút bất đắc dĩ, nàng không rõ lắm cách nghĩ của Hà thị. Xưa nay Thẩm Hưu vốn không nghe ý kiến của người khác, càng thích đối đầu với Hà thị, dưới loại tình hình này Hà thị vẫn dám lén lút quyết định cũng quá can đảm rồi.

“Vậy vẫn chưa xong đâu….” Thẩm Vân lại thở dài, “Mấy ngày trước, bỗng nhiên có một cô nương đến Thẩm gia tìm Thẩm Hưu, tự xưng đến từ Nã Quảng, còn tự xưng là vợ chưa qua cửa của Thẩm Hưu.”

Thẩm Khước vừa mới nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nghe thấy lời này liền bị sặc, ho khù khụ không ngừng.

“Làm sao vậy!” Thẩm Vân vội vàng đứng dậy, đi đến sau lưng Thẩm Khước thuận khí cho nàng.

Không dễ gì mới thở lại bình thường, Thẩm Khước vội vàng truy hỏi: “Vừa nãy tỷ nói đều là sự thật?”

“Còn có thể là giả sao? Đại bá mẫu không cho nàng chút sắc mặt tốt nào, còn nói Thẩm Hưu không lâu nữa sẽ lấy nữ nhi của Tô gia. Cô nương kia cũng là một người có tính khí thô bạo, cứ như vậy trực tiếp xông đến Tô gia, nắm lấy cổ áo của nữ nhi Tô gia kia nói: “Thẩm Hưu là người của ta, ngươi bớt đánh chủ ý lên hắn…”

Cho dù là truyền đạt lại, Thẩm Vân vẫn cảm thấy lời nói của cô nương kia quả thực khó có thể mở miệng.

Thẩm Khước chớp chớp mắt, hiển nhiên vẫn đang ở trong khiếp sợ.

“Đáng thương tiểu nữ nhi Tô gia kia từ nhỏ yên ổn lớn lên ở khuê phòng, bị cô nương kia doạ như vậy, trực tiếp ngã bệnh. Tin tức truyền đến Thẩm gia, đại bá mẫu cũng tức đến đổ bệnh.”

Thẩm Khước vội hỏi: “Vậy ca ca nói thế nào?”

Thẩm Vân giậm giậm chân, nói: “Mấu chốt là ca ca muội mất tích rồi!”

“A?” Thẩm Khước nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng bình tĩnh lại, đây quả thực rất giống với tác phong của Thẩm Hưu, có điều nàng lại vô cùng có hứng thú với cô nương tự xưng là vợ chưa qua cửa của Thẩm Hưu kia.

Thích Giác về đến phủ, đi thẳng đến nội thất.

Thẩm Khước không có ở trong phòng, chỉ có Hồng Nê đang cong eo ở bàn trang điểm thu dọn đồ trang sức của Thẩm Khước.

“A Khước không ở đây?” Thích Giác hỏi.

Hồng Nê vội nói: “Vân cô nương của Thẩm gia đến, cô nương đang ở khách phòng nói chuyện với nàng ấy.”

Thích Giác gật gật đầu.

Hồng Nê đặt trang sức trong tay xuống, vội vàng tiến lên, rót một ly trà cho Thích Giác, nàng quay đầu cười nói: “Uống chén trà lạnh giải nhiệt đi, Vân cô nương đến đây được một lúc rồi, không bao lâu nữa sẽ cáo từ.”

Ánh mắt của Thích Giác rơi xuống trên chén trà Hồng Nê đưa đến, tầm mắt của chàng thuận theo chén trà dời đến bàn tay của Hồng Nê, sau đó rơi xuống trên người nàng. Hôm nay Hồng Nê mặc một chiếc áo ngắn bên ngoài, bên trong là áo ngắn thấp ngực màu đỏ. Làm nổi bật lên vóc dáng dịu dàng nhu mỹ của thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi vô cùng khéo léo.

“Không cần.” Thích Giác thu hồi tầm mắt, đi ra bên ngoài.

Hồng Nê cứng người, có chút chậm rãi thu hồi chén trà, lại từ từ quay về bàn trang điểm bắt đầu thu dọn đồ trang sức vương vãi ở đó.

Thích Giác vừa mới đi ra chưa được bao lâu, liền đón được Thẩm Khước đang trở về.

“Tiên sinh, chàng quay về rồi!” Thẩm Khước níu lấy cánh tay của Thích Giác, ngẩng mặt cười với chàng.

Thích Giác cong môi, khẽ điểm vào chóp mũi của nàng, nói: “Sáng nay đã ăn gì chưa?”

“Ăn vài món điểm tâm rồi.” Thẩm Khước nói.

“Đều là đồ ngọt?” Thích Giác và nàng cùng nhau quay trở về.

Thẩm Khước thè lưỡi, không hé răng.

Thấy Hồng Nê, Thẩm Khước liền nhìn thêm vài lần, nàng cười nói: “Hồng Nê, y phục hôm nay của ngươi rất đẹp, ngươi rất thích hợp mặc màu đỏ đó!”

“Vậy sao….” Hồng Nê cúi đầu, có chút không tự nhiên kéo kéo góc áo.

Thích Giác đảo mắt qua, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Hồng Nê quy củ cong gối hành lễ, nhẹ nhàng cẩn thận lui xuống.

Thích Giác ngồi ở trên ghế mây, kéo Thẩm Khước ôm vào trong lòng, chàng để cằm ở hõm vai của Thẩm Khước, nói: “Hai đại nha hoàn bên người nàng cũng đều đến tuổi xuất phủ rồi.”

Thẩm Khước nhíu nhíu mày, nói: “Vâng, theo lý mà nói thì nên tìm một phu quân  tốt gả họ đi.”

Thẩm Khước đá giày, đặt bàn chân ngọc ngà ở trên lưng Thích Giác. Nàng nói: “Nhưng ta không tìm được nhà nào phù hợp cả, ta cảm thấy ai cũng không xứng với hai người họ! Hơn nữa ta cũng có chút không nỡ.”

Thẩm Khước ngáp một cái, dựa vào trong lòng Thích Giác nhắm mắt lại.

“Lại buồn ngủ rồi? Thật sự là một con mèo lười.” Thích Giác hơi bất đắc dĩ, tính tính cũng sắp đến giữa trưa, liền bế nàng lên giường, ôm nàng ngủ một lát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi