LÊN NHẦM KIỆU HOA

Thẩm Khước không thể ở chỗ này lâu, dù gì đằng trước cũng còn nhiều khách khứa.

Khách khứa tuy nhiều, nhưng người Thẩm Khước biết lại không nhiều lắm, nàng đi đến chỗ nào, đều sẽ có nữ nhi, phu nhân các nhà thoáng mang lấy lòng mà nói chuyện với nàng. Nàng lễ phép ứng đối, lại không nói chuyện quá lâu, đối với những câu hỏi kia cũng trả lời không rõ ràng.

Từ bảy tầng gác mái đi xuống, nàng liền có chút mệt mỏi và chán ghét.

Thích Giác thật sự là một người kỳ quái, địa vị của chàng trong mắt mỗi nhà ở Ngạc Nam này thế nhưng cao như vậy? Dựa vào cái gì chứ?

Đến khi khai yến, một hàng thức ăn đều là đầu bếp của Trân Quý phường tự tay làm, Vương Xích sợ nhân thủ không đủ, liền điều thêm đầu bếp của hai ba thành gần đó đến. Nữ nhi nào của Ngạc Nam thành ai mà chẳng được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, thứ vào miệng xưa nay đều bắt bẻ. Nhưng không một ai trong các nàng có thể tìm thấy một chút khuyết điểm trong thức ăn ngày hôm nay.

Thẩm Khước đã mong ngóng yến hội có nhiều tâm tư này sớm chút kết thúc.

Một bàn ở đằng trước tựa như đã xảy ra chuyện gì đó, gây ra một trận xôn xao. Hồng Nê đến đó xem xét lặng lẽ nói bên tai Thẩm Khước: “Là vị Hồ cô nương kia không cẩn thận làm vỡ một cái chén lưu ly.”

Thẩm Khước gật gật đầu, cũng không có ý tứ qua đó nhìn.

Nàng nâng cao tinh thần nghĩ chuyện của Thẩm Hưu. Tuy rằng vị Hồ cô nương kia nói chuyện không được yêu thích, vừa nãy trong lòng Thẩm Khước đã có chút bực tức không rõ với nàng, nhưng nàng không thể dựa vào yêu thích của bản thân để giúp đỡ hôn sự của Thẩm Hưu. Nếu vị Hồ cô nương này đang giả vờ, như vậy tâm tư của nàng cũng không phải là đáng sợ thông thường. Nhưng….nếu thật sự là một cô nương thẳng thắn như vậy thì sao? Không thể dựa vào thành kiến mà hiểu lầm người ta.

Thẩm Khước mong ngóng yến hội sớm chút kết thúc, đáng tiếc ông trời lại cứ không chiều lòng người.

Tiểu nữ nhi của Hàn gia và cháu gái của Tiết gia cứ muốn đấu cầm với nhau, đấu rồi đấu không khí liền có chút không thích hợp. Ánh mắt của Thẩm Khước đảo qua liền thấy bên người hai vị cô nương đã tự nhiên mà chia thành hai hàng người nhỏ.

Thậm chí giữa lúc nói chuyện với nhau, người hai bên đã có chút hùng hổ doạ người, trong lời nói đều có ẩn ý.

Hàn cô nương là tiểu nữ nhi của hữu tướng, Tiết cô nương là cháu gái của tả tướng.

Thẩm Khước dùng đầu ngón tay nhéo nhéo ấn đường, ngồi thẳng người, nói: “Lục Nghị, ôm cầm đến đây cho ta.”

Mắt thấy Thẩm Khước cũng muốn gia nhập trận đấu cầm này, Hàn cô nương và Tiết cô nương đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là sinh nhật của Thẩm Khước, giao đấu nhỏ cũng thôi đi, hiện giờ quả thực nháo có chút lớn. Hai người các nàng đều sai người thu cầm, lựa lời dễ nghe để nói. Những thế gia nữ nhi phụ họa kia tự nhiên cũng đặt lực chú ý lên người Thẩm Khước.

Lục Nghị đã bày Tuyết Sậu cầm lên.

Đầu ngón tay của Thẩm Khước đã giữ ở trên dây cầm rất lâu, đến khi tiếng cầm đầu tiên vang lên thì các tân khách đều kinh sợ.

Khúc Thẩm Khước đánh có tên là《 Mãng sát 》, nghe tên đã biết khí thế không nhỏ, đằng đằng sát khí. Khách khứa kinh sợ không phải vì cầm kỹ, mà là ai cũng không ngờ được Thẩm Khước sẽ chọn một khúc như vậy. Lại nhìn biểu tình của Thẩm Khước, người tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười kia căn bản không tới đáy mắt.

Bỗng nhiên một phá âm bay ra, dây cầm thế nhưng bị đứt. Giọt máu nhỏ liền thấm ra từ đầu ngón tay của Thẩm Khước.

Đến quá chiều bắt đầu lục tục có người rời phủ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới tiễn hết toàn bộ khách khứa.

Đến khi khách khứa đều đã về hết, còn phải kiểm kê lễ vật, dọn dẹp và một loạt chuyện phức tạp khác, có điều những việc này không cần Thẩm Khước ra mặt, giao cho người phía dưới làm là được.

Thẩm Khước đang nhắm mắt nghiêng người tựa vào tháp mỹ nhân bỗng nhiên mở mắt ra, nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm nay gần như không nói chuyện với Thẩm Vân, vị trí của Thẩm Vân rất xa, tựa hồ cố ý trốn tránh nàng? Thẩm Khước xoa xoa ấn đường, thật sự hôm nay quá nhiều người, nàng nhất thời đã quên mất Thẩm Vân. Vốn phải kéo nàng đến bên người nói chuyện.

“Phu nhân.…” Một thị nữ đứng ở bên ngoài nhẹ giọng nói, “Nô tỳ Quất Cảnh cầu kiến.”

“Vào đi.” Thẩm Khước thả đôi chân ngọc từ trên tháp mỹ nhân xuống, ngồi dậy.

Quất Cảnh vừa tiến vào, Thẩm Khước liền nhận ra nàng. Nàng chính là nha hoàn mặc y phục màu hồng phấn đã lén đi báo tin kia.

Thị nữ hầu hạ hôm nay đã chia thành ba màu váy hồng, vàng, tím, phân chia này đại biểu các nàng đến từ công chúa phủ, Vương phủ và Trầm Tiêu phủ. Cũng chính vì nàng là người của công chúa phủ, Thẩm Khước mới để tâm đến chuyện nàng đã lén đi báo tin.

Quất Cảnh “Thịch” một tiếng liền quỳ xuống, lời lẽ cấp thiết nói: “Cầu phu nhân thu nhận, nô tỳ muốn trở về!”

Thẩm Khước cẩn thận đánh giá nàng, bộ dáng không tính là đẹp, ngược lại làn da trắng nõn, ngũ quan đoan trang, nhìn trông có vẻ thuận mắt. Nhưng tuổi nàng lại không nhỏ, ít nhất đã qua hai mươi.

“Tại sao lại là trở về? Ngươi vốn dĩ là người của Trầm Tiêu phủ sao?” Thẩm Khước hỏi.

Quất Cảnh cung kính nói: “Hồi phu nhân, cha mẹ của nô tỳ đều là gia phó của Tiêu gia, nô tỳ từ nhỏ chính là người của Tiêu gia, từ nhỏ đã được lão gia phái đến tử viện của thiếu gia để hầu hạ.”

Thẩm Khước phản ứng trong chốc lát mới hiểu được lão gia trong miệng nàng hẳn là tổ phụ đã qua đời của Thích Giác, mà thiếu gia trong miệng nàng hẳn là Thích Giác.

“Vậy sao ta chưa từng gặp ngươi?” Thẩm Khước hỏi.

“Hồi phu nhân, năm người được đón đến Trầm Tiêu phủ kia, nô tỳ….bởi vì bị liên luỵ bởi lỗi của một nha hoàn khác cùng hầu hạ ở tử viện của thiếu gia, nên bị đuổi đi.” Quất Cảnh nói.

“Người khác phạm lỗi bị liên lụy?” Thẩm Khước nhìn chằm chằm vào biểu tình có chút co quắp của Quất Cảnh, “Lỗi gì?”

Quất Cảnh cúi đầu không biết nên mở miệng thế nào.

Thẩm Khước liền tùy ý phất phất tay, nhàn nhạt nói: “Ngay cả lời cũng không muốn nói, vậy ta không giữ lại nữa.”

Quất Cảnh vội vàng nói: “Là bởi vì….nha hoàn kia nàng ấy…. nàng thấy tuổi thiếu gia đã lớn, nên đã có ý niệm không nên có, vì vậy thiếu gia liền đuổi hết nha hoàn trong tử viện, chỉ để tiểu tư* hầu hạ.”

(*: Nô bộc là nam nhân.)

“Ý niệm không nên có.” Thẩm Khước nhíu mày lặp lại một lần nữa.

Quất Cảnh lại vội vàng nói: “Nha hoàn hầu hạ kia chỉ sai sót trong lời nói, có chút cợt nhả…. Tuyệt đối tuyệt đối không làm ra chuyện không hợp quy củ, càng không lưu lại con cái gì.”

“Cái gì gọi là không lưu lại con cái gì?” Mặt mày của Thẩm Khước nháy mắt trầm trọng hơn rất nhiều.

Quất Cảnh bị nộ khí của Thẩm Khước làm kinh ngạc, nàng vội vàng nói: “Nha hoàn kia bị đuổi ra ngoài không bao lâu liền bệnh chết, mà những nha hoàn hầu hạ khác cũng chỉ bị đưa đến trong cung. Sau đó nô tỳ bị phân tới chỗ của công chúa, sau đó nữa cũng bị gả đi, cũng đã sinh hài tử. Hôm nay trở về giúp đỡ, thấy phu nhân vẫn chưa có con trai, bên người cũng không có người từng sinh con hầu hạ, nên lại lần nữa có ý niệm trở về.…”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, hỏi: “Nha hoàn kia tên là gì?”

Quất Cảnh có chút lo sợ nói: “Tên Liên Kiều.”

Kỳ thật Quất Cảnh cũng không nghĩ tới Thẩm Khước sẽ rối rắm chuyện của nha hoàn kia như thế, lúc trước ba nha hoàn khác quả thật bị liên lụy. Theo Quất Cảnh thấy bản thân vốn không phạm lỗi, nô bộc trung thành giống nàng muốn trở về hẳn là không phải một chuyện phi thường khó khăn ….

“Ngươi nói ngươi từng được gả đi? Nếu ngươi muốn trở về, chẳng phải là chia cách hai nơi sao?” Thẩm Khước hỏi.

Quất Cảnh cung cung kính kính nói: “Người nô tỳ gả…. là đại nhi tử Vương Thụ của Vương quản gia.”

Thẩm Khước bừng tỉnh, trách không được nàng muốn trở về. Có điều này cũng kỳ lạ, nàng bị đuổi đi ít nhất được mười năm, còn đã từng trải qua lần tiến cung làm cung nữ, tại sao cuối cùng lại gả cho nhi tử của Vương quản gia?

Nhìn sắc mặt hoà hoãn hơn chút của Thẩm Khước, Quất Cảnh lại nói: “Chuyện trước đây nô tỳ đã làm ở trong phủ công chúa cũng biết, lần này trước khi đến Trầm Tiêu phủ giúp đỡ cũng đã cầu tình với công chúa. Ý của công chúa là, nếu trong phủ nguyện ý thu nhận nô tỳ, nàng đồng ý để nô tỳ lưu lại.”

“Vậy sao, vậy lưu lại đi. Còn lưu lại ở đâu, ngươi đi hỏi Vương Xích, nghe hắn phân phó đi.”

“Tạ phu nhân, tạ phu nhân! Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ.” Quất Cảnh liền dập đầu lạy ba cái mới lui xuống.

Không lâu sau Lục Nghị và Hồng Nê đều tiến vào, Thẩm Khước nhìn hai người các nàng bỗng nhiên nói: “Thật ra hai người các ngươi cũng đã đến tuổi xuất phủ rồi, đã có người trong lòng chưa? Có ý trung nhân rồi thì nói với ta, ta cũng không miễn cưỡng giữ các ngươi lại.”

“Cô nương, người nói gì vậy! Lục Nghị sẽ không đi! Sẽ dựa vào người cả đời!” Lục Nghị vội vàng nói.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua nàng, nói: “Cũng không phải gả đi thì không được dựa vào nữa. Cũng không biết xem xem bản thân đã bao lớn rồi, còn không gả đi e rằng sẽ không gả được nữa.”

Lục Nghị sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Thẩm Khước.

Thẩm Khước cười khẽ, nói: “Sao ta lại cảm thấy hôm nay có vài lần ngươi nhìn lén Vương Xích thế?”

“Ta nào có!” Lục Nghị nóng nảy, trừng mắt nhìn Thẩm Khước.

“Được được được, ngươi không có. Đợi ngày mai ta tùy tiện túm một tên khất cái* ở trên đường gả ngươi đi!” Thẩm Khước cười nói.

(*: Ăn xin.)

“Vậy không được!” Lục Nghị dậm dậm chân, “Thế còn không bằng Vương Xích!”

Nàng nói xong liền cảm thấy có chút lỡ lời, vội vàng nghiêng mặt đi, không lên tiếng nữa.

Thẩm Khước cũng không nói nữa, ngược lại nhìn sang Hồng Nê vẫn luôn yên tĩnh ở một bên.

“Ngươi thì sao, có người mình xem trọng chưa?” Thẩm Khước nhìn sâu vào Hồng Nê.

Hồng Nê cười nói: “Nô tỳ và Lục Nghị giống nhau, đều muốn đi theo bên người cô nương cả đời.”

Thẩm Khước im ắng, sau đó nói: “Bên cạnh tiên sinh lâu như vậy cũng không có di nương, thông phòng, bằng không như vậy đi, ta đề cử ngươi, để ngươi hầu hạ tiên sinh. Để tránh người trong cung, vương phủ hoặc là nhà ai nhàn rỗi không có việc gì làm lại muốn nhét người cho tiên sinh.”

Sắc mặt của Hồng Nê thoáng chốc liền trắng bệch. Nàng vốn đang lau chùi một chậu hoa lan bên cửa sổ, chậu hoa từ trong tay nàng rơi xuống, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ngẩn ra hơn nửa ngày, mới lập tức quỳ xuống. Động tác quỳ xuống của nàng cứng nhắc, đầu gối cơ hồ là nện xuống mặt đất.

Thẩm Khước không nhìn Hồng Nê, nàng nhìn chăm chú vào ngón tay của mình. Trước đó đầu ngón tay bị dây cầm cắt đứt, bây giờ đang băng một lớp vải. Ẩn ẩn có vết máu đỏ xuyên thấu qua tầng vải thấm ra ngoài, cũng không rõ lắm.

Nhưng chung quy cũng có một chút vết tích.

“Cô nương, người lại nói bậy rồi, Lục Nghị và Hồng Nê đều là tay trái tay phải của người, là trợ thủ đắc lực! Sao chúng ta có thể không biết người ghét nhất là bên cạnh tiên sinh có nữ nhân khác chứ!” Lục Nghị cười nói.

Nhưng Thẩm Khước chỉ trầm mặc.

Lục Nghị sửng sốt, nàng nhìn thoáng qua Hồng Nê đang quỳ trên đất, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Khước, khẽ thu lại nụ cười, nói: “Trước đó thấy Niếp Tuyết bị những trướng mục kia làm cho đầu óc choáng váng, nô tỳ qua đó xem xem!”

Thẩm Khước liền nói: “Đi đi. Nhắc nhở nàng nếu để xảy ra sai sót, ta sẽ thật sự phạt nàng.”

“Vâng!” Lục Nghị nhìn thoáng qua Hồng Nê, lui xuống.

Đợi Lục Nghị lui xuống rồi, Thẩm Khước cũng không nhìn Hồng Nê. Hôm nay Thẩm Khước dậy rất sớm, lại lăn lộn suốt một ngày, thật sự đã mệt, nàng nhấc chân nằm lên tháp mỹ nhân, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, Hồng Nê phát hiện hô hấp của Thẩm Khước đều đặn, đã thật sự chìm vào giấc ngủ.

Nàng khẽ cắn môi, không rên một tiếng tiếp tục quỳ ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi