LÊN NHẦM KIỆU HOA

“Một khí phụ cũng không biết xấu hổ mà mù quáng lăn lộn!” Tiêu Như Tranh trực tiếp ném bàn tính.

“Cô nương, xin người bớt giận!” Tố Lan vội vàng nhặt bàn tính lên, lại bưng ly trà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn nhỏ trước người Tiêu Như Tranh.

Tiêu Như Tranh làm sao cũng không ngờ Thẩm Khước thật sự âm thầm quấy rối buôn bán của nàng. Những thủ đoạn nhỏ của Thẩm Khước, Tiêu Như Tranh vẫn luôn không để vào mắt. Chẳng qua chỉ là tiểu cô nương được Thích Giác nuôi như chim hoàng yến thì có thể gây ra sóng gió gì. Nhưng qua nửa năm, Tiêu Như Tranh mới ý thức được bản thân đã xem thường Thẩm Khước.

Nàng đã từng cho rằng sản nghiệp nàng buôn bán sắp đuổi kịp được Trầm Tiêu phủ. Cho đến giờ nàng mới hiểu được lúc trước nàng đã sai, biểu ca kia của nàng đặt quá nhiều sản nghiệp ở chỗ tối. Mà qua tay Thẩm Khước mới từng chút trồi lên mặt nước.

Nếu nàng biết hiện giờ gia nghiệp của Trầm Tiêu phủ mà Thẩm Khước đang chưởng quản bất quá chỉ là bộ phận dư lại sau khi bị Thích Giác chia ra, không biết nàng có phải lại cả kinh hay không.

Tố Lan nghĩ nghĩ, cười nói: “Cô nương, người đừng so đo với tiểu cô nương kia a. Trước đó nàng chỉ là ỷ vào biểu thiếu gia thương nàng sủng nàng thôi. Muội thấy, trước đó tuy nói trên danh nghĩa Trầm Tiêu phủ đã cho nàng, nhưng biểu thiếu gia nhất định đã âm thầm giúp đỡ nàng, mới có thể làm được như bây giờ.”

Tố Lan cẩn thận nhìn biểu tình của Tiêu Như Tranh, thấy tức giận trên mặt nàng hơi hòa hoãn một chút, Tố Lan tiếp tục nói: “Trước đó biểu thiếu gia vì nghênh thú Thái Tử Phi không cần nàng nữa. Hiện giờ công chúa Ô Hoà kia đã chạy trốn, biểu thiếu gia lại sắp nghênh thú một chính phi hai trắc phi, căn bản không có ý tứ muốn đón nàng trở về phủ Thái Tử. Ngày lành của nàng cũng đã kết thúc rồi!”

Tiêu Như Tranh gật gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười.

Cho dù biểu ca không cần nàng thì thế nào, Thẩm Khước kia còn không phải cũng bị vứt bỏ sao?

Thích Giác quả thực sắp nghênh thú Thái Tử Phi, lần này là một chính phi hai trắc phi đồng thời vào cửa.

Trầm Tiêu phủ.

Thẩm Khước hơi đỡ eo, ở trong khố phòng sai đám nha hoàn tìm đồ vật.

“Cô nương, người muốn cái gì thì kêu một tiếng, muội đi tìm giúp người không phải được rồi sao, hà tất tự mình lại đây.” Niếp Tuyết có chút đau lòng nhìn Thẩm Khước, nàng cầm quạt quạt liên tục cho Thẩm Khước, lại vội vội vàng vàng phân phó hạ nhân mở hết tất cả cửa sổ ra.

“Không được,” Thẩm Khước lắc lắc đầu, “Có vài thứ ta đều không nhớ rõ, phải tự mình đi tìm.”

Hôn kỳ của Yên Đoạt và Thẩm Vân đã sắp tới, Thẩm Khước đây là đang tự mình chọn hạ lễ. Vô luận là Yên Đoạt hay là Thẩm Vân, đối với nàng mà nói đều xem như bạn tốt với số lượng không nhiều. Hiện giờ bụng càng ngày càng rõ, đã sớm triệt để không ra khỏi cửa lớn Trầm Tiêu phủ, đại hôn của hai người họ, nàng không có cách nào lộ diện, đành phải tiêu tốn tâm tư ở trên hạ lễ.

Sinh nhật mười lăm tuổi trước đó của nàng cũng kết giao rất nhiều danh môn nữ nhi của Ngạc Nam, nhưng sau đó Thích Giác bước lên vị trí Thái Tử, nàng lại hoà ly với Thích Giác, những người ngày xưa nịnh bợ không ít liền không nhìn thấy bóng dáng nữa. Quan hệ vẫn tốt như cũ cũng không còn mấy người.

Có điều Thẩm Khước cũng không để ý, nàng vốn dĩ không quá thích những thế gia nữ quá mức lõi đời đó.

Thẳng đến sau khi nhìn kỹ mỗi một kiện đồ vật xong, Thẩm Khước mới dùng khăn nhẹ nhàng lau lau mồ hôi mỏng trên trán, ra khỏi khố phòng.

Khi Thẩm Khước đi qua hồ cá chép, xa xa liền thấy Thích Giác đang đứng ở hành lang chờ nàng.

Khoé miệng của Thẩm Khước không khỏi treo lên một chút ý cười, thoáng tăng nhanh bước chân đi qua đó.

“Đồ vật đều chọn xong rồi?” Thích Giác cười đi đến.

Nhưng bước chân của Thẩm Khước bỗng nhiên cứng lại, hơi hơi nhíu mày nhìn Thích Giác.

“Làm sao vậy?” Thích Giác hơi hơi kinh ngạc, cùng dừng lại cách Thẩm Khước ba bước chân.

Thẩm Khước cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt Thích Giác, nhìn trong chốc lát, mới thập phần kiên định nói: “Ngươi không phải là tiên sinh.”

Thích Giác sửng sốt, hỏi: “Là ta a, nàng làm sao vậy?”

Thẩm Khước chậm rãi lắc đầu, nàng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai? Ảnh sao?”

Nhưng diện mạo của Ảnh tuy rằng cực giống Thích Giác, ngay cả hành động ngữ khí cũng giống nhau, nhưng tóm lại không phải giống y đúc với Thích Giác. Nếu ở nơi khác, Thẩm Khước không thể không hoài nghi có âm mưu gì đó, nhưng nơi này là Trầm Tiêu phủ, người ngoài không vào được.

“A Khước, sao nàng có thể nhận ra vậy?” Thích Giác đi ra từ sau núi giả của hành lang, thần sắc có chút phức tạp nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước nhìn nhìnThích Giác trước mặt, lại nhìn nhìn Thích Giác từ sau núi giả đi ra.

Rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả thanh âm, động tác cũng rất giống. Nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được người trước mặt này là giả.

“Không biết, dù sao chính là biết hắn là giả.” Thẩm Khước suy nghĩ trong chốc lát, thành thật nói.

Thích Giác nhíu mày, chàng chỉ chỉ Niếp Tuyết, hỏi: “Ngươi có thể phân biệt ra sao?”

Niếp Tuyết lúc thì nhìn Thích Giác này, lúc thì nhìn Thích Giác kia, nhưng nàng mở to hai mắt để nhìn cũng không phân được thật giả. Nàng có chút nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh, người và cô nương nhà ta giống nhau cũng là song sinh tử sao?”

“Thất bại sao?” Ảnh có chút lúng túng hỏi.

Thích Giác cũng có chút không chắc chắn.

“Niếp Tuyết, ngươi đi gọi Ngư Đồng tới đây.” Thích Giác nói.

Ngư Đồng từ nhỏ đã đi theo bên người Thích Giác, cũng có thể coi là người hiểu Thích Giác nhất.

Khi Ngư Đồng chạy tới, liền thấy hai Thích Giác mặc một thân bạch y ngồi bên bàn đá trong lương đình, động tác uống trà phảng phất như được đúc ra từ một khuôn, đừng nói tư thế ngồi, ngay cả khi hai người Thích Giác cầm ly trà, vị trí đặt của mỗi một ngón tay đều không khác chút nào.

“Ngư Đồng, ngươi có thể nhận ra ai là tiên sinh thật sự không?” Niếp Tuyết có chút chờ mong hỏi.

Ngư Đồng cau mày cẩn thận quan sát, nhìn cỡ nửa khắc, hắn thậm chí còn nói vài lời với hai Thích Giác, muốn phân biệt từ trong ngữ khí và thanh âm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Trừ phi là hỏi một vài chuyện cơ mật, nếu không ta nhận không ra.”

Niếp Tuyết nhẹ nhàng thở ra, xem ra nàng không nhận ra là bình thường.

Nàng vội vàng hỏi Thẩm Khước: “Cô nương, hiện giờ người có thể phân biệt ra không?”

Thẩm Khước đã sớm nhàm chán ngồi ở một bên ăn dâu tằm, Niếp Tuyết vừa hỏi như vậy, nàng quay đầu lại, giơ tay ra tùy ý chỉ một cái.

Hai Thích Giác đều trầm mặc.

“Rốt cuộc có đúng hay không a?” Niếp Tuyết có chút nôn nóng hỏi.

Ngư Đồng cũng rất muốn biết.

Một lát sau, Ảnh nói: “Thần cảm thấy hẳn là xem như thành công đi? Huyền, Nhẫn, ngay cả Ngư Đồng cũng không phân biệt ra. Còn phu nhân.…ừm, đại khái thần học thêm mười năm nữa cũng không lừa được đôi mắt của người.”

Thích Giác phất phất tay, nói: “Trước như vậy đi.”

Ảnh nhẹ nhàng thở ra.

“Đi đi, từ hôm nay trở đi chính thức thay thế ta.” Thích Giác khẽ vỗ mạnh lên bả vai của Ảnh.

“Vâng,” Ảnh đứng lên, “Vậy thuộc hạ hiện tại sẽ trở về phủ Thái Tử.”

Thích Giác gật đầu.

Ảnh mới vừa đi được hai bước, Thích Giác lại gọi hắn lại.

“Con đường phía trước sẽ không bằng phẳng, cố gắng giữ mình đi.” Thích Giác trịnh trọng nói.

Ảnh nghĩ nghĩ, nói: “Có thể lấy thân phận chủ thượng để chấm dứt sinh mệnh, là vinh hạnh của thần.”

Thích Giác lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sống sót không dễ, càng không dễ càng phải tranh thủ.”

Ảnh gật đầu, dứt khoát xoay người ra khỏi Trầm Tiêu phủ. Mỗi một động tác của hắn chính là Thích Giác.

Thẩm Khước ăn hết chén dâu tằm, có chút nhàm chán đi đến bên người Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, sao Ảnh lớn lên càng ngày càng giống chàng vậy?”

Thích Giác ra hiệu, Ngư Đồng và Niếp Tuyết đều lui xuống.

Chàng duỗi tay kéo Thẩm Khước ôm vào trong ngực, nói: “Tuy hắn lớn lên có chút giống ta, có điều vẫn là dùng chút dịch dung.”

“Ồ, có điều hắn giơ tay nhấc chân cũng thật giống tiên sinh.” Thẩm Khước gật gật đầu, nàng duỗi dài cổ, thấy Ngư Đồng và Niếp Tuyết đều đã đi xa, mới đá giày, lộ ra gót chân nhỏ không mặc vớ. Nàng ngồi trên đùi Thích Giác, liên tục lắc lư hai chân nhỏ.

Thích Giác nhíu mày, hỏi: “Thói quen không thích mang vớ của nàng có phải không đổi được không?”

“Nóng mà!” Thẩm Khước làm nũng cọ cọ vào lòng Thích Giác, “Tiên sinh không thích nhìn vậy nhắm mắt là được rồi!”

Thích Giác nhìn đôi chân nhẹ nhàng lắc lư kia, nghĩ thầm chàng nơi nào không thích nhìn.

Chàng hơi đẩy Thẩm Khước ra, nói: “Được rồi, chúng ta nói chút chính sự.”

Thẩm Khước ngáp một cái, nói: “Có thể có chính sự gì, chẳng qua là Ảnh thành thế thân của chàng, về sau sẽ ở phủ Thái Tử, tương lai không chừng sẽ thay thế tiên sinh chết đi. Mà tiên sinh sẽ lưu lại Trầm Tiêu phủ bồi ta.”

Thích Giác trầm mặc.

Thẩm Khước rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, có chút do dự hỏi: “Tiên sinh, Ảnh thật sự sẽ chết sao?”

Thích Giác sao lại không biết trong lòng Thẩm Khước đang nghĩ gì, chàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Khi còn nhỏ hắn sống trong một tổ chức sát thủ, người ở đó từ nhỏ sẽ phải uống một loại độc mãn tính. Tuổi thọ của hắn vốn dĩ cũng chỉ còn nửa năm.”

Thẩm Khước nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đương nhiên muốn tiên sinh bình bình an an, nhưng nếu tiên sinh bình an mà phải lấy tính mạng của thuộc hạ tới đổi, trong lòng nàng vẫn sẽ không thoải mái.

Thẩm Khước ngẩng mặt, vui mừng hỏi: “Tiên sinh, chàng sẽ luôn ở Trầm Tiêu phủ bồi ta sao? Sẽ bồi ta bao lâu?”

“Tận lực bồi nàng đến khi hai đứa nhỏ sinh ra đi.” Thích Giác nhẹ nhàng xoa cái bụng nhô lên của Thẩm Khước.

“Tiên sinh.…” Ánh mắt Thẩm Khước lóe lên, nàng vươn tay tựa như có chút lấy lòng kéo vạt áo Thích Giác.

Thích Giác rũ mắt nhìn nàng, cười thầm tiểu cô nương này lại có ý đồ xấu rồi.

“Tiên sinh, ta có chút sợ hãi.” Thẩm Khước mím môi, nói.

“Không có gì đáng sợ, Thẩm Phi là ngoài ý muốn, sẽ không đau như vậy.” Thích Giác nhích đến gần, dán ở bên tai Thẩm Khước nhẹ giọng nói, “Sẽ không đau bằng lần ở trong thùng nước đâu.”

Trên mặt Thẩm Khước tức khắc liền đỏ lên.

“Tiên sinh! Chàng không được nói!” Thẩm Khước vỗ nhẹ vào vai Thích Giác.

Thích Giác biết Thẩm Khước vẫn luôn không phải là tính tình điệu bộ, lúc chủ động mời yêu cũng không ít. Nhưng đối với lần đầu tiên của hai người, nàng sẽ nhắc một lần bực một lần. Thích Giác cười nói: “Yên tâm, ta sẽ luôn ở đây.”

Ánh mắt Thẩm Khước sáng ngời, vội vàng nói: “Tiên sinh, chàng đi học đỡ đẻ đi! Đừng để những bà mụ đó vây quanh ta! Ta không muốn các bà chạm vào ta!”

Thích Giác trừng mắt nhìn nàng.

“Được không a.” Thẩm Khước bắt đầu lắc bàn tay của Thích Giác.

Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Nàng cầu ta một chút đi?”

Thẩm Khước vội vàng nhích đến gần, hôn một cái vào khoé môi Thích Giác.

“Ta cầu chàng! Cầu chàng a!” Thẩm Khước như gà con mổ thóc hôn mãi lên mặt Thích Giác.

Thẩm Khước sửng sốt, nàng nhìn mặt Thích Giác, nói: “Tiên sinh, mặt của chàng bị ta hôn tím rồi.…”

“Nàng cũng không nhìn xem đầu lưỡi của mình.” Thích Giác có chút bất đắc dĩ nói.

Ăn hết một chén dâu tằm nhỏ, đừng nói là đầu lưỡi Thẩm Khước, cánh môi của nàng cũng đều bị nhiễm tím.

Thẩm Khước thè lưỡi ra, rũ mắt nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đã bị nhuộm thành màu tím.

Thích Giác nghiêng người, ngậm cả đầu lưỡi của Thẩm Khước vào trong miệng, khẽ cắn một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi