LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý



Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vẻ mặt vô tội, hai đứa bé hồn nhiên đáng yêu như vậy ai mà nghĩ chúng nó lại chơi khăm Hồ Thanh chứ?
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.

Trái lại, Hồ Thanh đai nghiến mắng nhiếc hai đứa trẻ là đồ trẻ hoang cho nên không có ai dạy dỗ thì mọi người đều nghe thấy cả.

Hạ Vũ Mặc uất ức lên tiếng: “Bà nội Trần, hình như dì Hồ không thích con và anh trai.”
Dáng vẻ oan ức của Hạ Vũ Mặc đã khơi gợi tình mẫu tử của chín mươi phần trăm số nữ giới có mặt tại hiện trường, trong lòng họ cũng thấy đau xót.

Mọi người hận không thể ôm lấy Hạ Vũ Mặc vào lòng mà vỗ về, Hồ Thanh không thương chúng thì họ thương.

Hạ Phi vẻ mặt khó xử: “Bà nội Trần, dì Hồ muốn uống nước, em trai tốt bụng rót nước trái cây cho dì ấy, không ngờ dì Hồ lại tức giận.”
Giọng điệu của Hạ Phi như là Hồ Thanh thật không hiểu chuyện, người lớn mà đi tính toán với trẻ con.

“Các con đều là những đứa trẻ ngoan, không sao cả.” Trần Tố Anh mỗi tay kéo lấy một đứa lại: “Mặc kệ cô ta.”
Từ tận đáy lòng, Trần Tố Anh cũng không thích Hồ Thanh.

“Bà nội Trần.” Hạ Vũ Mặc rất biết tỏ ra đáng yêu, ôm lấy Trần Tố Anh: “Tiểu Vũ sợ.”
“Không cần sợ, cô ta không ở nhà họ Lục lâu đâu.”
Câu nói này của Trần Tố Anh khiến cho quan khách đều ngầm hiểu.

Nhà họ Lục không thừa nhận Hồ Thanh.

Tô Yên cùng An Hinh từ bên ngoài đi vào, cô vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy năm gần đây khi họ đến thì mọi người đã thường tụ tập nói chuyện phiếm hoặc tán gẫu với nhau rồi.


Tô Yên tìm thấy Trần Tố Anh: “Dì à, sao ông nội Lục còn chưa tới?”
Ông cụ Lục chính là nhân vật chính của hôm nay.

“Đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ phía sau.” Trần Tố Anh nói: “Có lẽ sắp đến rồi.”
Tô Yên gật gật đầu, nói: “Vậy con dẫn Hạ Phi và Tiểu Bảo đi ăn chút đồ trước.”
Quan khách hôm nay nhiều quá, Tô Yên lo Hồ Thanh ở đây sẽ gây chuyện làm Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bị thương, nên muốn tạm thời dẫn chúng đi.

“Được, vậy giao cho con, dì đi xem Hồ Thanh.” Giọng nói của Trần Tố Anh mang theo vẻ bất mãn: “Tiệc mừng thọ của ông cụ, nó còn cố biến dì thành trò cười cho thiên hạ.”
Trần Tố Anh vừa đi, Tô Yên dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi đại sảnh: “Hạ Phi Tiểu Vũ, dì sẽ kêu dì Hinh Hinh dẫn hai con về trước.”
“Dì Tô, tại sao phải đưa tụi con đi.” Hạ Vũ Mặc khó hiểu, tranh công với Tô Yên: “Lúc nãy con và anh trai đã giáo huấn dì Hồ đó rồi, khiến dì ta cong đuôi bỏ đi luôn.”
“Hả?” Tô Yên nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Phi kể: “Chúng con tìm được một viên kẹo cao su bôi lên trên ghế, lúc dì ta ngồi xuống, váy đã rách.”
“Con còn bỏ thêm rất nhiều muối vô ly nước trái cây của dì ta, còn nhổ nước miếng vào nữa.” Hạ Vũ Mặc lầm bầm nói: “Ai kêu dì ta ăn hiếp dì Tô, còn mắng chúng con là đồ trẻ hoang.”
Tô Yên nghe xong dở khóc dở cười, đồng thời cũng thấy vô cùng áy náy.

Là cô đã liên lụy bọn trẻ bị mắng là đồ trẻ hoang.

“Hạ Phi Tiểu Vũ, xin lỗi nha.” Tô Yên ôm lấy hai đứa trẻ: “Các con đi với dì Hinh Hinh trước, món nợ Hồ Thanh mắng hai con dì sẽ tìm cô ta tính sổ.”
Hạ Phi thông minh, cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng: “Dì Tô, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nếu không sao lại vội vàng dẫn bọn chúng đi chứ.

“Trở về dì sẽ giải thích cho các con sau.”
Tô Yên thầm nghĩ, đã đến lúc phải nhận hai đứa trẻ, cô không cần đợi kết quả giám định nữa, kết quả giám định của Hồ Thanh đã chứng minh rồi.


Lục Cận Phong từng nói, hôm nay Lục Thừa Mẫn muốn ép ông cụ Lục giao cổ phần công ty ra, buổi tiệc mừng thọ hôm nay nhìn thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực tế thì ẩn chứa sóng dữ cuộn trào.

Hồ Thanh lại muốn làm con thiêu thân gây chuyện, vậy thì chỉ có thể dẫn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi rồi thì cô mới an tâm được.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất hiểu chuyện.

“Được rồi, chúng con đi về cùng dì Hinh Hinh.”
Tô Yên mừng rỡ tươi cười: “Đi.”
An Hinh đang chờ ở trước cửa khách sạn, nhìn thấy Tô Yên dẫn hai đứa trẻ đi ra, vội vàng vẫy tay: “Ở đây, Hạ Phi Tiểu Vũ.”
Mau lên xe: “Tô Yên đưa bọn nhỏ lên xe, lại dặn dò An Hinh: “Tới nhà thì nhắn tin cho mình.”
“Không thành vấn đề.” An Hinh giơ tay ra dấu ok: “Cậu cứ yên tâm giao chúng cho mình.”
Tô Yên nhìn thấy xe đã khuất bóng mới thở phào nhẹ nhõm, chưa đợi cô xoay đầu lại, thì từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói khiến người ta nổi gai óc.

“Cô Tô vội vội vàng vàng đưa người đi khỏi như vậy, lẽ nào hai đứa trẻ đó có chỗ nào không thể cho người ta nhìn thấy hay sao?”
Là Lục Thừa Mẫn.

Tô Yên nhanh chóng ổn định lại tinh thần, lạnh lùng liếc Lục Thừa Mẫn một cái: “Cậu hai Lục cũng thật là nhàn hạ thoải mái, ở đây đợi chờ tôi, buổi tiệc chúc thọ sắp bắt đầu rồi, anh còn không mau đi đến đại sảnh biểu hiện một chút.”
“Gấp gì chứ, anh cả còn chưa đến mà.” Lục Thừa Mẫn cười đầy ẩn ý: “Bây giờ cũng sắp mười hai giờ rồi, cô nói xem anh hai có đến không, chắc không phải là không đến được chứ.”
“Đại thọ bảy mươi tuổi của cụ ông, một ngày quan trọng như vậy sao có thể vắng mặt anh ấy chứ.” Tô Yên lạnh nhạt trả lời: “Cậu hai Lục đừng vội vui mừng quá sớm.”
Từ đầu đến cuối Lục Thừa Mẫn vẫn luôn nở nụ cười hiền hậu như hoa, Tô Yên nhìn thấy bộ mặt hồ ly giả tạo đó trong lòng rất khó chịu, rất muốn xé toạc lớp ngụy trang đó ra.


Buồn nôn qua đi.

Cô thật sự đồng cảm với Lục Cận Phong vì có người anh em đáng ghét như vậy.

Lục Thừa Mẫn mỉm cười, ghé sát vào Tô Yên: “Xem ra những chuyện lúc trước kêu cô Tô suy nghĩ lại cô Tô vẫn chưa nghĩ thông, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục là giấc mơ mà các cô gái ở Đế Đô đều mơ tưởng.”
“Nếu như người nắm quyền nhà họ Lục là anh, vậy thì tôi thà rằng đi làm ni cô cũng không muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Lục.”
Tô Yên cô không hiếm.

Lục Thừa Mẫn không hề tức giận, anh ta chính là thích vẻ gai góc trên người Tô Yên.

“Cô vẫn còn rất nhiều chỗ khác biệt với Nhã Nhược.” Lục Thừa Mẫn dùng giọng điệu chắc nịch: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ là người phụ nữ của tôi.”
“Hứ!” Tô Yên cười khẩy: “Vậy bây giờ cậu hai Lục nên trở về ngủ một giấc đi.”
“Ý gì đây?”
“Nằm mơ giữa ban ngày.” Tô Yên bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào đại sảnh.

Lục Thừa Mẫn thích thú nhìn về phía Tô Yên: “Thật thú vị.”
Tô Yên đi đến nơi ít người gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, điện thoại đang ở trạng thái tắt máy.

Dáng vẻ tự tin lúc nãy của Lục Thừa Mẫn vẫn khiến Tô Yên thật sự có chút lo lắng.

“Cô Tô, đang lo cho đại ca à.” Vạn Nhất lắc lắc ly rượu đi đến.

“Vừa nãy tôi đụng phải Lục Thừa Mẫn, trong lòng có chút lo lắng.” Tô Yên nhíu mày nói: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
“Đại ca đang trên đường đến.”
Tô Yên thở nhẹ một hơi.

Lúc này cô thấy Hồ Thanh đã thay một bộ đồ mới quay trở lại, đầu lại đau.


“Anh Vạn, lát nữa Hồ Thanh có chỗ nào không đúng, anh lựa cơ hội hành động dẫn cô ta đi đi.”
Coi bộ chỉ có đưa Hồ Thanh đi thì buổi tiệc mừng thọ hôm nay mới có thể thuận lợi.

Vạn Nhất vặn vặn hai tay: “Xem ra cô Hồ này chọc giận cô Tô rồi, nhưng mà phải nói thật, bây giờ tôi cũng muốn ném cô ta ra ngoài.”
Không biết suy nghĩ, dám nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là đồ trẻ hoang.

Tô Yên liếc nhìn Vạn Nhất một cái, cả hai đều có ý này, nhưng đông người như vậy không tiện ra tay.

Hồ Thanh chọn đến những chỗ đông người, Tô Yên cũng không thể không bái phục Hồ Thanh, mới vừa mất mặt xong vẫn còn dám xuất hiện.

Nhưng chuyện này cũng chứng minh được quyết tâm làm người gây rối của Hồ Thanh, hôm nay Hồ Thanh nhất định muốn tìm ép cô mà.

Tô Yên xưa nay chưa bao giờ là kẻ bị động, thay vì đợi quả bom hẹn giờ của Hồ Thanh phát nổ chi bằng tự mình đi gỡ bom.

Hồ Thanh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Tô Yên trong đại sảnh, đúng vào lúc này cô ta nhận được một tin nhắn do Lục Thừa Mẫn gửi đến.

“Khiến cho thanh danh của Tô Yên mất sạch, cái bụng của cô có thể có công dụng rồi.”
Lục Thừa Mẫn gửi xong tin nhắn liền đi đến phòng nghỉ.

Cái bụng của Tô Thanh vốn dĩ là đồ giả, là thứ mà anh ta tìm về để níu kéo Lục Cận Phong.

Anh ta không tin tưởng Hồ Thanh, đương nhiên cũng sẽ không để cho “cái bụng” của Hồ Thanh được giữ lại, đến lúc đứa bé thật sự ra ngoài, thì tự mình tìm phiền phức.

Hồ Thanh cất điện thoại, đi về phía Tô Yên.

Tô Yên đang mất tập trung, bởi vì phía cửa ra vào đại sảnh đã có một bóng dáng thân thuộc đến không thể nào thân thuộc hơn nữa tiến vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi