LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Người đàn ông trung niên đó là cậu của Lục Cận Phong, Trần Mạnh Quân. 

“Ra tay thế này thì được xem là gì chứ, trước kia lão đại còn vì cô Tô mà nhảy xuống biển đấy.” Vạn Nhất đã không còn thấy kinh ngạc nữa. 

Chân của con trai Chu Hoàng Long cũng dám chặt đứt, Lý Văn chỉ bị đá hai cú thì đã quá nhẹ rồi. 

Cậu Tiểu Văn này cũng thật xui xẻo, thế mà dám để ý đến người phụ nữ của lão đại, đây không phải là tự tìm cái chết sao? 

Trần Mạnh Quân càng kinh ngạc hơn: “Cô Tô? Cô Tô nào?” 

“Còn có thể là cô Tô nào nữa, là người trước đó bị lão đại huỷ hôn, cô chủ nhà họ Tô, Tô Yên” Vạn Nhất nói: “Lần này lão đại đã lọt hố cô Tô rồi”. 

“Cháu trai ngoan của tôi biết yêu rồi à?” Trần Mạnh Quân vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Tôi phải mau chóng nói với em gái mới được.” 

Thật là không dễ dàng, cháu trai đã thông suốt rồi, cuối cùng cũng có bạn gái rồi. 

Thật là lo đến vỡ tim người cậu này rồi. 

Trước cửa tiệm đồ ăn gia đình có một hàng xe sang trọng, một đám người cung kính đứng bên cạnh xe chờ đợi. 

Hạ Vũ đứng đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào, lại nhìn thời gian, vẫn chưa thấy người ra, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi. 

“Lão đại, tụi em đã ở trước cửa rồi.” 

Lục Cận Phong và Tô Yên vẫn chưa đi ra, anh cầm điện thoại đi ra xa vài bước, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: “Các cậu đi ra xa một chút, tôi có việc quan trọng, các cậu lại đi.” 

“Vâng.” Mặc dù Hạ Vũ rất tò mò, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh. 

Sau khi cúp máy, Hạ Huy ở một bên hỏi: “Khi nào lão đại ra?” 

“Không cần đợi nữa, lão đại bảo chúng ta đi trước.” 

Lúc này, Lục Cận Phong và Tô Yên đi ra. Hạ Vũ vừa nhìn đã thấy, thế mà cô Tô lại ở bên cạnh lão đại, gã hiểu ra tất cả, biết điều đứng tại chỗ không nhúc nhích. 

Còn Hạ Huy chưa từng gặp Tô Yên, anh ta vừa làm nhiệm vụ trở về, vừa thấy lão đại đã nhanh chân đi qua: “Lão đại” 

“Mau về đây.” Hạ Vũ mau chóng kéo anh ta về. 

“Sao vậy?” Vẻ mặt Hạ Huy mơ hồ. 

“Không nhìn thấy bên cạnh lão đại còn có cô Tô sao?” Hạ Vũ vẫn nhớ rõ, bây giờ gã không dám đắc tội với Tô Yên đâu. 

Đó là cục cưng trong lòng lão đại đấy. 

“Cô Tô gì cơ?” Hạ Huy lại càng mơ hồ. 

Hạ Vũ không nóng không lạnh nói: “Muốn sống lâu thêm ở Đế Đô, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích.” 

Nếu không, làm phiền đến chuyện tốt của lão đại, anh ta vừa từ nước G về, có lẽ sẽ lại phải đi đày đấy. 

Trước cửa dùng một hàng xe sang trọng, rất bắt mắt. 

Tô Yên liếc nhìn một cái, tò mò nói: “Ồ, có nhân vật lớn nào sao? Sao có nhiều xe sang trọng và vệ sĩ thế?” 

Thế trận này giống như khi cậu cả nhà họ Lục đến nhà họ Tô vậy. 

Chẳng lẽ cậu cả nhà họ Lục đang ăn cơm ở trong? 

“Không biết.” Lục Cận Phong ngay thẳng kéo Tô Yên đi đến bên đường gọi xe. 

Tô Yên hỏi: “Hôm nay anh không lái xe sao?” 

“Không có.” Lục Cận Phong cười ấm áp, nói: “Xe bị hư nên đã đem đi sửa rồi, hôm nay chúng ta ngồi taxi về.” 

Lục Cận Phong cũng không ngờ lại gặp phải Tô Yên ở đây, nên không lái chiếc xe công nghệ kia tới. Đương nhiên là anh không thể để Tô Yên biết hàng xe sang trọng và vệ sĩ là đến để đón anh. 

ít nhất bây giờ vẫn chưa phải lúc để Tô Yên biết thân phận của anh. 

Trên đường về, Tô Yên nghĩ đến chuyện lúc nãy, vẫn còn hơi thấp thỏm, kéo lấy tay Lục Cận Phong, nói: “Hay là anh rời khỏi Để Đô để tránh sóng gió đi.” 

Cách mà Tô Yên có thể nghĩ ra cũng chỉ có thể là rời khỏi Đế Đô mà thôi. 

Nhân lúc bây giờ người nhà họ Lý vẫn chưa tìm anh gây chuyện, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. 

Lục Cận Phong thấy dáng vẻ Tô Yên lo lắng vì mình, hàng mày không kiềm được mà có chút ý cười: “Không cần lo lắng, không sao đâu, dù nhà họ Lý là gia tộc lớn, nhưng không phải là người không nói lý, Lý Văn kiếm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi