Bọn họ đã dựa vào manh mối lúc trước mà lần mò đến đây, hành vi của ông chủ quán ăn quả thật càng làm tăng thêm phần nghi ngờ.
cửa quán bị tông mở ra, trên lầu còn có phòng kết hợp giữa cửa hàng và nhà lại với nhau.
Ngô Đức đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn thì nghe thấy có tiếng động lớn dưới lầu, vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới lầu có một đoàn người đứng xếp hàng, Vạn Nhất cùng với Hạ Huy là người lúc nãy ông ta vừa mới gặp, vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ngô Đức lập tức biết được những người này xông đến tìm ông ta, ông ta vội vàng mang tiền theo, không cần quần áo nữa, nhấc hành lý túi xách dự định nhảy ra chạy trốn từ phía cửa sổ phía sau.
Ping!
Ping!
Tiếng cửa phòng bị phá vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, còn có vô số tiếng bước chân, Ngô Đức giống y như là con chuột trốn chui chốn nhủi, sợ hãi không thôi.
Ngô Đức đẩy cửa sổ lầu hai ra, ông ta thuận theo phía cửa sổ trượt ra ngoài đường ống, đúng vào lúc ông ta đang vui mừng vì có thể chạy thoát thì vừa xoay người lại đã có mấy người đứng sau lưng.
Có cánh cũng khó bay.
Ba mươi phút sau.
Ngô Đức bị bắt trở lại quán ăn của chính mình, ông ta bị ép ngồi xuống ghế.
LN
L
L
Lục Cận Phong từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Ngô Đức? Ông đã từng là cố vấn tài chính bên cạnh Tần Chấn Lâm.”
Ngô Đức giả ngốc: “Các người là ai, tôi không nghe hiểu gì cả, các người đến là vì hai cô gái kia sao?? Tôi thừa nhận là vừa rồi tôi có chút bị u mê, cho chút đồ vào trong trà, nhưng không ngờ rằng tách trà đó đã bị cậu trai đẹp này uống mất rồi.”
Lúc Ngô Đức nói chuyện liếc nhìn Vạn Nhất một cái.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vạn Nhất mỉm cười: “Đại ca, xem ra cũng cứng đầu đây, không dùng chút thủ đoạn đối phương sẽ không khai đầu.
Lục Cận Phong đón lấy chiếc laptop nhỏ trong tay Hạ Vũ, đôi tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím.
“Bây giờ là thời đại thông tin, chỉ cần internet có chút dấu vết, muốn điều tra không có gì khó.”
Vừa dứt lời, Lục Cận Phong đã điều tra ra được toàn bộ thông tin cá nhân của Ngô Đức.
“Ngô Đức, tốt nghiệp đại học tài chính, mười tám tuổi kết hôn, năm thứ hai có con trai…” Lục Cận Phong nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, hai mắt nhíu lại: “Ông đã từng làm việc ở tập đoàn Lục Thị?”
Nghe vậy, Vạn Nhất cũng liếc mắt nhìn vào máy tính: “Làm việc năm năm ở tập đoàn Lục Thị, sau đó lại gia nhập vào công ty tài chính, trở thành cố vấn tài chính của cha của anh.”
Thật sự không ngờ rằng tên Ngô Đức trước mặt không chỉ làm việc cho Tần Chấn Lâm, còn từng làm việc bên cạnh Lục Nguyên Thành.
Lục Thị có hàng ngàn nhân viên, Lục Cận Phong không thể gặp qua từng người.
Lục Cận Phong trầm mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng hơn vài phần: “Tại sao giựt dây Tần Chấn Lâm hại chết cha tôi? Ông với cha tôi có khúc mắc gì?”
Chuyện đã đến nước này, Ngô Đức tự biết cũng không thể thoát được, ông ta bỏ trốn bao nhiêu năm cứ tưởng là không sao rồi, ai mà ngờ Tần Chấn Lâm sợ tội tự sát, Lục Cận Phong lật lại bản án cho cha.
“Cậu có thể điều tra ra tôi làm việc ở tập đoàn Lục Thị, cũng có thể điều tra được tôi có vợ con, tại sao lại không điều tra được vợ và con tôi đã chết rồi.”
Nhắc đến chuyện cũ năm đó, tâm trạng của Ngô Đức có chút kích động: “Là Lục Nguyên Thành dụ dỗ vợ của tôi, vợ tôi bỏ chồng bỏ con, muốn đi cùng với Lục Nguyên Thành, con trai tôi đuổi theo mẹ của nó bị xe hơi đụng chết tại chỗ, vợ tôi chịu không nổi đã kích, cũng tự xác. Trong một đêm, vợ và con tôi đều bỏ mạng cả, tất cả đều là do Lục Nguyên Thành ban cho, ông ta đáng chết.”
Ngô Đức thừa nhận ông ta đã xúi giục Tần Chấn Lâm ra tay với Lục Nguyên Thành.
Năm đó Ngô Đức bị thù hận làm mờ lý trí, đang buồn rầu không biết phải tìm đến báo thù Lục Nguyễn Thành như thế nào thì đúng vào lúc đó Tần Chấn Lâm đã tìm đến ông ta, mời ông ta làm cố vấn tài chính.