LÊN NHẦM XE HOA CƯỚI CHỒNG NHƯ Ý

Chất liệu của chiếc mặt nạ Lục Cận Phong đang đeo lúc này rất đặc biệt, căn bản nhìn không ra đây chỉ là vết sẹo giả, vết sẹo trông khủng bố dữ tợn như thật khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

Trước đó Tô Yên cũng rất sợ hãi, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ nữa, ngược lại trong lòng còn xuất hiện cảm giác đau lòng không rõ nguyên nhân. 

“Lúc đó chắc là rất đau đớn phải không, một mình anh chèo chống cả nhà họ Lục nhất định rất vất vả.” 

Tô Yên nhìn bộ dáng tĩnh mịch, cô đơn của Lục Cận Phong ngồi bên gốc cây thì thấy trong lòng rất khó chịu. 

Mặt thì bị hủy thành như vậy, lại còn không sống được bao lâu, còn phải giả què nữa, chừng ấy cũng đủ thấy nhà họ Lục quả thực là đầm rồng hang hổ. 

Vị trí người cầm quyền nhà họ Lục gia người cũng không phải dễ ngồi. 

Lục Cận Phong nghe cô nói thì thấy vô cùng xúc động, anh ngẩng lên nhìn, trong con người của anh đều là hình bóng của Tổ Yên. 

Người phụ nữ của anh đang đau lòng cho anh. 

Lần tai nạn xe cộ trước đó, Lục Cận Phong quả thực suýt nữa thì đã mất mạng rồi. 

Tô Yên ngồi xổm xuống, kiểm tra miệng vết thương trên cánh tay của Lục Cận Phong, miệng vết thương rất sâu giống như là bị đao chém. 

Nàng nhớ tới vừa rồi Lục Gia Hành có dẫn theo vệ sĩ, mấy chục tên vệ sĩ còn cầm cả đạo ngắn trong tay nữa. 

“Bọn họ có nhiều người như vậy, anh đi xem náo nhiệt làm gì chứ, nếu thật sự phải lấy mạng bù vào thì đã để cho tên Lục Gia Hành kia được lời rồi.” 

“Không đáng ngại, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lục Cận Phong cười cười, lộ ra vài phần lạnh 

lùng. 

Lục Cận Phong cũng không có nói cho Tổ Yên biết một vết thương này vì vừa rồi anh chỉ lo tìm kiếm Tô Yên ở bến tàu, nên mới không đề phòng để bị chém phải. 

Tô Yên nhìn miệng vết thương thì thấy trái tim quặn thắt: “Để tôi đưa anh đến bệnh viện.” 

“Đi bệnh viện thì Lục Gia Hành sẽ lập tức xác định được người vừa xuất hiện ở bến tàu xem náo nhiệt lúc nãy thật sự là tôi, vậy thì việc tôi giả què sẽ bị bại lộ” 

Lục Cận Phong đang dựa vào thân cây thì đột nhiên bắt lấy tay của Tổ Yên, kéo cả người cô vào trong lòng: “Lại đây ngồi chờ cùng tôi một lát đi.” 

Tô Yên bất ngờ không kịp đề phòng thì đã bị kéo vào trong ngực anh rồi. 

Vòng tay này khiến cô thấy quen thuộc một cách kỳ lạ. 

Tô Yên rúc vào lồng ngực của Lục Cận Phong đến mức quên mất phải phản ứng, một hương vị quen thuộc, vòng tay rộng lớn ấm áp này cũng vô cùng quen thuộc. 

Tô Yên ngước mắt, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng hoàn hảo của Lục Cận Phong còn Lục Cận Phong thì cũng rũ mắt nhìn cô. 

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như tạm dừng tại khoảnh khắc này, chỉ vừa nhìn nhau nhưng giống như đã trôi qua ngàn năm. 

Dưới ánh trăng sáng lạnh, hai người lại ôm nhau trong tư thế vô cùng ái muội. 

Tô Yên lúng ta lúng túng mở miệng: “Cậu cả Lục à, mùi sữa tắm anh dùng rất quen thuộc, nhà tôi cũng dùng mùi giống vậy.” 

Lục Cận Phong nghe vậy thì lập tức trở nên cảnh giác, sợ Tô Yên phát hiện thân phận thật của hắn nên anh vội vàng ho khan kịch liệt vài tiếng, dời sự chú ý của Tổ Yên khỏi chuyện vừa nãy. 

Lục Cận Phong giả bệnh lâu như vậy nên khả năng họ cũng có thể giả vờ như thật. 

Tổ Yên thấy Lục Cận Phong ho đến thở không nổi thì hơi bối rối, vội vàng vuốt ngực giúp anh: “Có chỗ nào không khoẻ sao? Sao lại họ dữ như vậy chứ” 

“Không, không có việc gì” Lục Cận Phong lại ho khan thêm vài tiếng, thấy đã ổn thoả thì cũng không tiếp tục họ nữa: “Lát nữa sẽ tốt thôi, chỉ là bệnh cũ” 

Tô Yên thấy Lục Cận Phong thật sự không họ nữa thì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn đến cánh tay của Lục Cận Phong: “Miệng vết thương của anh thật

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi