LÊN TÀU TRƯỚC, MUA VÉ SAU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Em tuyển được nhân viên rồi à?"
Kha Hằng gật đầu.

"Hôm nay đã đăng bài tuyển, có khá nhiều sinh viên trường đại học gần đây ứng tuyển.

Ngày mai tôi sẽ phỏng vấn, nếu được thì cho bọn họ đi làm luôn."
Hiện tại cô đang bất tiện, không thể kham hết công việc một mình.

Thuê nhân viên càng sớm thì càng có nhiều người giúp đỡ trang trí quán.
Doãn Tư Hàn và Kha Hằng ở tiệm một lúc đợi bên vận chuyển chuyển nốt đồ đạc lên lầu 3.
Doãn Tư Hàn nhìn đồng hồ đeo tay.

"Mình đi ăn tối nhé?"
"Hôm nay không về nhà ăn cơm sao?"
"Không, tới nhà hàng em thích." Anh dắt tay cô ra ngoài.

"Em muốn ăn gì?"
Nghe tới đây, tâm trạng vui vẻ của Kha Hằng tăng vọt.

Dạo này phải ăn đồ ăn theo chế độ của chuyên gia dinh dưỡng, cô phát chán rồi.
Hai tay cô nắm bàn tay to lớn của anh, nghiêng đầu nhìn anh cười.

"Vậy hay mình đi ăn món Nhật đi? Anh ăn được sushi không?"
"Có thể." Anh nhìn cô.

"Nhưng em chỉ được ăn đồ đã nấu chín thôi."
Thực phẩm tươi sống dễ có giun sán gây hại cho bà bầu.
Kha Hằng gật đầu đã hiểu.

"Tôi muốn ăn tonkatsu*, cả cơm cà ri nữa!"
Doãn Tư Hàn dắt tay cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

"Được."
"Sau đó mình đi ăn Kashipan* nhé?" Đôi tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy bàn tay anh, dung dăng nhảy nhót.
Anh có chút buồn cười.

"Em có ăn nổi không?"
"Tôi gọi mỗi món một chút thôi." Cô không ăn nhiều, nhưng hiện tại nhắc tới món nào cũng thèm.
—————
Ngày hôm sau, từ sớm Kha Hằng đã tỉnh dậy.

Hôm nay cô phải tới tiệm sách sớm để phỏng vấn tuyển nhân viên mới.
Khi xuống lầu, Doãn Tư Hàn vẫn đang đọc tài liệu trong phòng bếp, trên tay là tách cafe nóng hổi.
Kha Hằng đi về phía bàn ăn.

"Chào buổi sáng."
"Ừm, chào buổi sáng." Anh đặt tách cafe xuống bàn, nhìn cô.

"Hôm nay trang trí cửa tiệm à?"
"Ừm." Cô cầm dĩa bắt đầu bữa sáng.

"Sau khi tuyển nhân viên xong sẽ cùng bọn họ sắp xếp sách truyện luôn.

Sáng nay bên vận chuyển sẽ gửi hàng tới."
Doãn Tư Hàn tắt máy tính bảng.

"Anh sẽ tan làm sớm qua phụ em."
"Không cần đâu.


Có nhân viên rồi, anh đừng lo."
"Hôm nay chỉ có 2 cuộc họp.

Xong việc anh sẽ qua, lại dẫn em đi ăn."
Lời nói này có sức thuyết phục hơn nhiều.

Kha Hằng nghe tới không cần ăn cơm ở nhà theo chế độ dinh dưỡng, liền cười híp mắt.

"Vậy anh tới sớm chút nhé!"
"..." Doãn Tư Hàn có chút bất lực.
Đợi cô ăn xong, 2 người cùng ra khỏi nhà.

Kha Hằng hỏi anh.

"Bây giờ anh cũng sẽ đưa tôi tới tiệm sao?"
Doãn Tư Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, anh xoa đầu cô.

"Bây giờ thì không được, lát nữa anh phải họp.

Hôm nay bảo tài xế đưa em đi, mai anh sẽ đưa."
Kha Hằng chỉ hỏi cho có lệ chứ cũng không muốn anh đưa đi.

"Không cần đâu, anh cứ bận đi.

Dù sao đường tới tiệm sách cũng không xa."
Nói rồi cô tạm biệt anh, leo lên ô tô đi làm.
—————
Kha Hằng tới tiệm sách khá sớm.

Hiện tại quán chưa có ai.

Cô mở cửa vào trong, bật hết các công tắc điện.
Được một lúc thì nhân viên vận chuyển tới, bọn họ lái một xe tải lớn, bên trong toàn bộ đều là sách truyện của tiệm.
Mất hơn một giờ đồng hồ thì nhân viên giao hàng mới vận chuyển được hết các thùng lớn nhỏ vào trong tiệm, đặt giữa sàn của lầu 1.

Kha Hằng bảo bọn họ có thể ra về, việc vận chuyển đồ lên tầng 2 cô sẽ cùng nhân viên của tiệm phụ trách.
Kha Hằng đang đi lại ngắm nghía mấy thùng đồ thì ở cửa tiệm có bóng dáng vài người bước vào.

Trông bọn họ rất trẻ, chắc là sinh viên tới đây xin việc.
Mấy cô cậu sinh viên cúi đầu chào cô.

"Chào chị, bọn em tới phỏng vấn ạ."
"Chào các em, các em vào đi." Kha Hằng ra cửa đón bọn họ.
Một nhóm tầm 5,6 người vào quán.

Mọi người ngồi ở bàn lớn ở góc tiệm, tiến hành trao đổi.
Bọn họ đều là những sinh viên trẻ tuổi năng động, rất hợp với tiêu chí của Kha Hằng, vì vậy cô đồng ý nhận tất cả.

Trong ấy có 2 cậu thanh niên trẻ, một người còn biết pha chế.
"Tô Trầm, em sẽ phụ trách công việc trên lầu 3 nhé.

Còn 4 bạn nữ sẽ giúp chị phụ trách các công việc buôn bán sách cũng như ở lầu 1 và lầu 2."
Cô nhìn cậu thanh niên còn lại.

"Cao Minh Đạc, em cũng đứng quầy ở lầu 3 và hỗ trợ mọi người nhé."
Mọi người đều nhất trí, vì vậy bắt tay vào công việc.
Một buổi chiều trôi qua, cả nhóm đã chuyển được hết sách lên tầng 2, hiện tại bắt đầu sắp xếp đồ lên các kệ ở lầu 1.
Hôm nay các bạn nữ đều có tiết học buổi tối, vì vậy sau hoàng hôn, chỉ còn Kha Hằng cùng hai nam sinh ở lại tiệm dọn đồ.
Cao Minh Đạc kiếm được một xe đẩy hàng 4 bánh, bắt đầu chất đầy sách lên đó để di chuyển tới kệ tủ.

Kha Hằng nhìn thấy chồng sách cao hơn cả đầu cậu ấy, có chút buồn cười.

"Em có đẩy nổi không? Nhìn chồng sách này phải cao 2m mất."
"Chị yên tâm, em rất chuyên nghiệp đó!" Vừa nói cậu ấy lại vừa xếp thêm vài cuốn sách lên.
Kha Hằng tuỳ ý cậu nhóc, cô ngồi xổm lấy đồ đạc trong thùng carton.
Từ ngoài cửa tiệm truyền tới tiếng dừng xe ô tô, Kha Hằng đứng dậy đi ra ngoài.
Cao Minh Đạc xếp xong chồng sách cao 2m, bắt đầu đẩy xe đi vào tủ kệ phía bên trong.
Đúng lúc cậu ấy đủn xe đi qua người cô, bánh xe lăn do sàn nhà trơn bóng mất phương hướng bị bị trật bánh, chồng sách trên xe bắt đầu nghiêng ngả, không có trụ vững, chực chờ đổ ập xuống.
Kha Hằng chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng người từ ngoài cửa lao tới, xoay người ôm chầm lấy cô.
Cả chồng sách cao gần 2m đổ ập xuống lưng Doãn Tư Hàn.

Anh ôm Kha Hằng trong lòng, không để sách rơi trúng cô.
Cao Minh Đạc hốt hoảng la lên một tiếng "Ôi DM!!!", Tô Trầm nghe thấy tiếng hét cũng từ lầu 2 vọt xuống.
Đợi khi tất cả qua đi, sàn nhà rơi đầy sách, những quyển ở phía trên cao rơi xuống còn bị rách vỏ bọc, có quyển bìa cứng thì bị móp gáy.
Kha Hằng chưa hết bàng hoàng nhìn Doãn Tư Hàn, anh vẫn cúi người ôm gọn cô trong lòng.

Giọng cô run run: "Doãn Tư Hàn, anh có sao không?"
"Không sao." Doãn Tư Hàn thả lỏng người, xoa mặt cô.

"Bị doạ sợ rồi à?"
Cô đẩy anh ra, lại xoay người anh lại.

Chồng sách cao gần 2m, cuốn cao nhất đổ xuống, vừa hay rớt trúng xuống gáy anh, bây giờ sau gáy vẫn còn một vệt bầm đỏ.
"Anh bị thương rồi!"
Cao Minh Đạc lúc này mới hoàn hồn, hoảng hốt xin lỗi.

"Bà chủ, em xin lỗi.

Chị có sao không?"
Lại nhìn người đàn ông đang ôm Kha Hằng.

"Anh ơi, anh có sao không?"
Kha Hằng không nhìn cậu ấy.

Cô kéo tay Doãn Tư Hàn.

"Đi bệnh viện kiểm tra xem."
"Không sao, không nghiêm trọng." Anh giữ cô lại, xoa đầu cô.
Cô vẫn chưa hết lo lắng, quay sang nhìn 2 cậu nhân viên.

"Các em ở lại dọn nốt, chị về trước." Nói rồi cô kéo Doãn Tư Hàn ra khỏi tiệm sách.
"Vâng." Hai cậu nhân viên cun cút nghe lời.
—————
Hai người lên xe trở về biệt thự, Kha Hằng nhờ tài xế ghé qua tiệm thuốc để mua thuốc cho Doãn Tư Hàn.
Ngồi trên xe cô lo lắng nhìn anh, mà Doãn Tư Hàn mặt không đổi sắc, ngồi ngả lưng lên ghế, tay vẫn nắm tay cô.
Cô vươn tay qua sau gáy anh, sờ lên vết thương, lo lắng hỏi: "Anh có đau không?"
Vốn dĩ anh chẳng cảm thấy gì, nhưng nhìn biểu cảm kia của cô, liền ngập ngừng: "...Có."
Nghe lời này, cô càng run rẩy.

"Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi? Bị thương ở gáy rất nguy hiểm."
"Không cần đâu, về nhà bôi thuốc là được." Anh ngả đầu dựa vào vai cô.

"Cho anh mượn vai em một chút."
Kha Hằng cũng không phản đối.

Hiện tại nếu anh ngả đầu dựa vào ghế xe thì sẽ chạm phải vết thương.


Cô vươn tay ra phía sau đỡ gáy anh.

"Nếu anh cảm thấy không ổn thì nhất định phải bảo tôi đó!"
"Ừm." Doãn Tư Hàn nhắm mắt, lại càng dựa sát vào người cô hơn.
Đầu anh dựa vào vai cô, chạm sát vào gò má trắng nõn, chóp mũi anh tì lên phần tóc nâu hạt dẻ của cô.

Ngồi trong tư thế này, Doãn Tư Hàn có thể ngửi thấy rõ mùi cơ thể của cô.

Hôm nay Kha Hằng dùng nước hoa có mùi cam chanh.
Anh nhắm mắt dưỡng thần, Kha Hằng ở bên cạnh chăm chú quan sát anh.

Chỉ cần anh nhíu mày, cô liền sốt ruột hỏi han.

Cô vươn tay chỉnh lại tóc cho anh.

Vừa rồi chồng sách rơi xuống, anh cúi đầu, bây giờ tóc tai đã bị rối loạn một chút.
Hai người cứ im lặng như vậy cả một đoạn đường.
Về tới nhà, Kha Hằng liền kéo Doãn Tư Hàn vào phòng khách kiểm tra vết thương.

Thấy ngoài vết bầm đỏ sau gáy thì không nhìn thấy có vết thương ngoài da nào.

"Lưng anh có làm sao không?" Anh dùng lưng đỡ lấy chồng sách rơi xuống người cô.
Doãn Tư Hàn: "Phải cởi áo ra mới biết được."
Lúc này Kha Hằng chẳng còn tâm trạng mà ngại ngùng, cô một mạch kéo tay anh vào thang máy, chuẩn bị lên phòng ngủ của hai người.
Xong anh lại nắm tay cô đi vào phòng bếp.

"Ăn cơm đã, tí lên phòng kiểm tra sau."
Cô nào có chịu.

"Anh đang bị thương đấy!"
"Không chết được." Anh ấn cô ngồi xuống bàn.

"Đói mới chết."
Kha Hằng không cãi lại được anh.

Cô cho rằng hôm nay anh nhất định đi làm mệt mỏi nên bây giờ đang rất đói.

Cô cầm đũa bắt đầu ăn cơm, nhưng chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn anh.
Doãn Tư Hàn lại hoàn toàn thản nhiên, anh ăn cơm rất chậm rãi từ tốn.

Thi thoảng thấy cô đang nhìn, anh khẽ nhíu mày tỏ vẻ đau một tí.
Kha Hằng nhìn thấy biểu cảm đau nhưng cố chịu đựng của anh, chẳng có tâm trạng ăn uống.

Cô ăn mấy miếng rồi buông đũa.
Cô ngồi đợi anh ăn xong liền kéo người lên phòng.

Doãn Tư Hàn để mặc cô lôi kéo, anh lững thững đi theo sau.
Vừa đóng cửa phòng, Kha Hằng đã ra lệnh: "Anh cởi áo ra đi!"
Doãn Tư Hàn rất ngoan ngoãn cởi áo sơmi.

Sơmi trắng có chút nhăn nhúm do sách va đập, lại dính thêm chút bụi mịn vấn trên bao bì, hiện tại tạo ra vài vệt nâu nhàn nhạt.
Tấm lưng rộng dần dần lộ ra.

Da anh khá trắng, nhưng không phải kiểu trắng thư sinh, trông rất khoẻ khoắn.

Cả tấm lưng trần láng mịn không một vết sẹo.

Bây giờ trên tấm lưng rộng lại có một vết bầm nhỏ ngang thắt lưng.

Vết bầm ấy đã chuyển màu sang xanh tím nhàn nhạt.
Kha Hằng chăm chú quan sát, thấy ngoài vết bầm này ra thì không có vết thương ngoài da nào khác.
Kha Hằng: "Anh có đau không?"
Doãn Tư Hàn: "Không."
Kha Hằng nhìn xuống thân dưới của anh, do dự một lúc, nhấp môi hỏi: "Chân có bị thương không?"
Doãn Tư Hàn: "Không."
Kha Hằng: "Còn có chỗ nào khác khó chịu nữa không?"
Doãn Tư Hàn: "Hết rồi."
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.


"Anh tắm trước đi."
Cô chỉ túi thuốc đang đặt trên bàn trà.

"Lát nữa còn phải bôi thuốc."
Doãn Tư Hàn: "Vết thương sau lưng tay anh không với tới."
Kha Hằng: "Yên tâm, tôi thoa giúp anh."
Doãn Tư Hàn vẫn đứng đó nhìn cô.
Kha Hằng: "Còn chuyện gì sao?"
Doãn Tư Hàn: "Không đau nhưng hơi mệt."
Kha Hằng giục anh: "Vậy anh mau đi tắm đi rồi đi nghỉ ngơi."
Anh lại chép miệng.

"Chồng sách khá nặng."
Kha Hằng: "Cả người đều ê ẩm sao?"
Anh gật đầu.
Kha Hằng: "Lát nữa tôi sẽ giúp anh xoa bóp."
Lúc này anh mới ừm nhẹ một tiếng, hài lòng đi vào phòng thay đồ lấy quần áo.
Kha Hằng cũng không rảnh rỗi.

Cô cầm túi thuốc bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng.

Lúc đang ngồi xếp bằng trên sofa đọc hướng dẫn sử dụng, nghe thấy từ phòng tắm truyền ra tiếng gọi.
"Vợ ơi."
Kha Hằng giật mình, mất vài giây mới phản ứng được anh đang gọi mình, lật đật chạy ra trước cửa phòng tắm.

Cô gõ cửa.

"Sao vậy?"
"Em vào đây."
Cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa đi vào.

Cửa phòng tắm không khoá, trên lớp kính phủ một lớp hơi nước mờ ảo.
Kha Hằng bước vào phòng tắm, thấy Doãn Tư Hàn đang đứng trước vòi hoa sen, thân trên để trần, dưới quấn một chiếc khăn tắm trắng tinh, nước từ ngực chảy xuống rồi biến mất dưới lớp khăn tắm.

Nhìn thấy cảnh này, Kha Hằng cố kìm nén tâm tình đang nhộn nhạo trong người, bước lên vài bước.

"Anh bị sao à?"
"Anh chưa gội đầu."
"Hả?" Cô nhìn anh với ánh mắt hoang mang.
Doãn Tư Hàn tiến về phía cửa, mặt dày nói: "Em gội đầu cho anh đi."
Kha Hằng ngây ngốc trong chốc lát, chợt nhớ ra có thể anh đang bất tiện nên không thể cúi đầu.

Vì vậy cô đồng ý.

"Được."
Doãn Tư Hàn nghe thấy liền sảng khoái bước vào bồn tắm, chuẩn bị tháo lớp khăn tắm đang quấn trên hông.
"Này! Này! Anh làm gì thế?" Kha Hằng cuống quýt chạy lại ngăn cản anh.
"Gội đầu."
"Gội đầu thì cởi khăn tắm chỗ đó làm gì?" Tay cô bấu chặt cái tay đang nắm khăn tắm của anh.
Anh khẽ nhíu mày.

"Vào bồn ngâm nước mà."
"Anh cứ để thế đi!" Phòng tắm kín, cô lại có hơi cao giọng, tạo ra thanh âm khá lớn, như đang giận dỗi.
—————
*Chú thích:
*Tonkatsu hay còn gọi là món Thịt heo chiên xù theo phong cách Nhật Bản với lớp thịt heo mềm ngọt bên trong, bao bên ngoài là một lớp bột chiên xù giòn rụm và hấp dẫn.

Hình minh họa:

*Kashipan: Tên gọi chung của bánh mì ngọt Nhật
Bánh mì ngọt (kashi pan, 菓子パン)
Anpan: bánh mì với tương đậu ngọt ở trung tâm
Melonpan: một cái bánh to, tròn, là sự kết hợp của bột thông thường bên dưới bột bánh quy.

Nó thỉnh thoảng có chứa một loại kem có hương vị dưa, mặc dù theo truyền thống, nó được gọi là bánh mì dưa vì hình dạng chung của nó giống với dưa (không phải do bất kỳ hương vị dưa nào).
Hình minh hoạ:
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi