LỆNH VỢ SỐ 1! CHỒNG TỔNG GIÁM ĐỐC, Ở TRÊN CAO

Anh nâng mặt cô lên, đồng thời bản thân cũng cúi đầu xuống nhìn đôi mắt cô bởi vì khóc mà đỏ hoe: “Đừng như vậy An Hảo, anh đã về, không một ai lại có thể tổn thương em thêm nữa, đừng sợ, cũng đừng tự tổn thương chính mình.”

Thấy được trong mắt anh toàn là đau lòng, hai tay cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, lùi về sau mấy bước: “Một tháng trước anh cũng đã đính hôn! Không có tư cách quản đến chuyện của em! Cho dù bây giờ em có biến thành người như thế nào, đã không còn quan hệ với nhà họ Dịch của anh!”

Thấy được trong mắt cô tràn đầy cách cảm, Dịch Trạch Dương không tiến đến gần cô nữa, tránh cô phải lùi thêm lại bước ra lề đường gặp nguy hiểm, chỉ nói: “Chuyện đính hôn sau khi anh về nước mới biết, cũng chỉ là quan hệ thông gia thương mại của Dịch gia, cuối cùng có thật sự kết hôn hay không tất cả đều do anh quyết định! Và bây giờ chúng ta nói đến chuyện này thì không có liên quan.”

Như thế nào không có liên quan?

Nếu như không liên quan! Một tháng trước cũng bởi vì biết tin anh đính hôn mà cô đi quán bar mua say!

Thì sẽ không ngớ ngẩn để cho Cố Thi Thi thừa cơ hội trù tính cùng nhục nhã! Thì sẽ không ngay ngày hôm sau giống như ma xui quỷ khiến đi kết hôn với một người đàn ông xa lạ!

Thì sẽ không cố hết cách thoát khỏi thế giới của Dịch Trạch Dương!

Mặc dù đích xác hiện tại Cố An Hảo đã thay đổi rất nhiều, nhưng từ bé cô đã thông minh lanh lợi, sẽ không quá cực đoan, cho dù bây giờ tâm trạng có kích động cũng không nên đến mức độ này.

Dịch Trạch Dương lo lắng cô kích động quá mức mà xảy ra chuyện, dù sao nơi này cũng là lề đường lớn, không thể làm gì hơn là lặng lẽ thở ra âm thanh trầm ấm nói: “An Hảo, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, liên quan đến lí do năm năm trước anh xuất ngoại, em nói với anh...”

“Không có gì để nói, Dịch giáo sư, ở đây cũng gần với tòa nhà khu A, xin thầy chú ý mà đúng mực.” Cố An Hảo không dám nhớ lại chuyện cũ, trực tiếp lên tiếng ngắt ngang lời anh, cũng không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa, dứt khoát xoay người đi về hướng tòa nhà khu A.”

Mặc kệ năm năm qua Dịch Trạch Dương đã gặp những gì, làm sao Dịch gia có thể giải thích sự tình hai mẹ con cô rời khỏi với anh ta, cho dù cô có yêu thích người đàn ông này đến bao nhiêu, chỉ bằng một tháng trước anh ta đã đính hôn cùng với cái đêm kia, cũng đủ để thay đổi tất cả.

Dịch Trạch Dương không đuổi theo cô, nhìn thấy cô thẳng một đường đi về phía tòa nhà khu A, không có chạy loạn khắp nơi.

Giống như lúc còn bé, thời điểm cô quấy rối không hiểu chuyện, anh sẽ nghiêm túc răn dạy cô, để cho cô đi đâu đó một mình, cho cô một chút thời gian yên tĩnh, rồi sau đó cân nhắc suy nghĩ thật tốt.

Tuy nhiên Dịch Trạch Dương à, Cố An Hảo của anh đã không còn cơ hội để cân nhắc cùng lựa chọn.

...

Giữa tháng mười một, thời tiết đã bắt đầu đổ mưa, lạnh đến cóng hết cả người, ở trong phòng ngủ Thần Thần cùng Hoàng A Mao gọi vô số cuộc cho Cố An Hảo tuy nhiên vẫn không có ai bắt máy.

Sắc trời dần tối, nguyên một buổi chiều cô biến mất vẫn chưa quay lại.

Ngay thời điểm hai người chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô, cửa phòng ngủ chợt mở, quay đầu lại liền thấy Cố An Hảo cả người ướt nhẹp nước mưa giống hệt một linh hồn đang bước vào cửa.

Từ trên xuống dưới Cố An Hảo đều dính mưa, hiển nhiên là cô đã dầm mưa rất lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay đã bị đông cứng đến tái nhợt, vừa vào cửa cũng mặc kệ cả người đầy nước như thế, trực tiếp ngã một phát nằm chổng vó trên giường.

Hoàng A Mao và Thần Thần tay nhanh mắt lẹ xông lên trước kéo cô lại, biết được mấy ngày này tâm tình cô không tốt, chắc chắn là có chuyện, không nói hai lời, trước hết dứt khoát cởi s@ch áo quần trên người cô ra, sau đó dùng hai cái khăn tắm quấn quanh người cô, lúc này mới kéo cô đến ngồi bên mép giường.

Đối mặt với những lời chất vấn của Thần Thần và Hoàng A Mao, Cố An Hảo không hé lời, chỉ nhắm mắt lại, trên gương mặt tái nhợt không một chút biểu cảm, trực tiếp nằm xuống, trùm khăn tắm, sau đó túm lấy cái chăn, cuộn tròn người trong đó, run lẩy bẩy.

“Được rồi, đừng hỏi.” Hoàng A Mao ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của cô: “Tụi mình biết cô ấy hơn ba năm, trước giờ cô gái này cả ngày cứ luôn cười nhạo hai chúng ta, khi nào thì thành như vậy?”

“Hôm nay Dịch giáo sư gọi tên của An Hảo, rõ ràng mình cảm giác được An Hảo có gì đó không đúng, vừa nãy mình lên mạng tìm kiếm thông tin về Dịch Trạch Dương một hồi, nhìn một vài tài liệu có liên quan đến anh ta mới sực nhớ ra, nhìn lại chỗ ở trước kia của Cố An Hảo, không phải mẹ cậu ấy mang theo cậu ấy gả cho người khác sao? Người kia chính là người nhà họ Dịch, An Hảo cũng từng nói với hai chúng ta, cậu quên rồi à?”

Thần Thần nghe xong, ngay lập tức nghĩ: “Không thể nào...”

...

An Hảo đã từng không mang họ Cố, mẹ cô tên là An Bình, chẳng qua là lúc bắt đầu cô đi theo họ mẹ.

Mẹ An Bình của cô trước kia từng là một thực tập viên có chức vụ nhỏ công tác cho một cơ quan hành chính của tỉnh F, sau khi tốt nghiệp đại học làm việc cho lãnh đạo thành phố là Cố Thiên Minh, bị Cố Thiên Minh hấp dẫn, bởi vì kinh nghiệm xã hội còn quá ít ỏi, lại thêm tính tình quá đơn thuần, không nghĩ rằng Cố Thiên Minh là người đã có vợ, cứ như vậy mà yêu ông ta rồi tiến tới với ông ta trong hai năm.

Sau đó An Bình biết chuyện Cố Thiên Minh có vợ cũng đã có con, từ chối tờ chi phiếu trị giá một trăm vạn của Cố Thiên Minh chỉ vì muốn dàn xếp yên chuyện mà đưa cho bà, nhanh chóng chia tay với ông ta.

Sau một tháng chia tay, An Bình phát hiện ra bà mang thai đã được một thời gian, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng đã thành hình, là một đứa trẻ khỏe mạnh, bà không đành lòng phá đi.

Dáng dấp An Bình xinh đẹp, tính cách lại tốt, không lâu sau đó trong một lần họp thương chính tại hội Liên Hợp, ngẫu nhiên bị Dịch Uy chủ tịch tập đoàn Dịch thị để ý đến, khi đó cái thai trong bụng bà đã tròn năm tháng, không có cách nào che đi, Dịch Uy phát hiện ra bí mật kia, nhưng bởi vì sự cuồng nhiệt đối với bà không biết từ lúc nào đã chầm chậm biến thành cảm tình mà có thể tiếp nhận chuyện bà có thai, hứa hẹn sẽ giúp bà chăm sóc thật tốt và cho phép bà sinh ra đứa bé trong bụng.

Khi đó chủ tịch tập đoàn Dịch thị Dịch Uy cũng có một cậu con trai trạc bảy, tám tuổi, vợ ông vì từ bé đã mang bệnh nặng không ngừng chữa trị mà mất sớm, con trai của Dịch Uy là Dịch Trạch Dương tính cách rất tốt, An Bình cũng rất thích bầu không khí ấm áp này của Dịch gia, dần dần bị Dịch Uy cảm hóa, cứ như vậy mang theo An Hảo ở trong bụng gả vào Dịch gia...

Hết thảy đều hạnh phúc yên ổn giống như trong tưởng tượng của An Bình, sau khi An Hảo được sinh ra, được Dịch gia chăm sóc, An Hảo một tuổi đã biết đi biết nói, không thích bám theo mẹ và chú Dịch, mà cả ngày cứ quấn lấy người anh trai tám tuổi của cô Dịch Trạch Dương, thậm chí lần đầu tiên An Hảo biết nói không phải gọi “Mẹ”, mà là “Anh.”

Từ bé đến lớn sự nghiệp học hành của Dịch Trạch Dương đều xuất sắc trên tất cả các khía cạnh, tướng mạo đặc biệt tuấn mỹ, đồng thời lại là người khiêm tốn ấm áp, đối xử với người ngoài vô cùng lễ phép, hơn nữa anh ta vô cùng yêu thương cô em gái An Hảo này, An Hảo làm cái đuôi nhỏ bám theo Dịch Trạch Dương mười mấy năm, là cô công chúa nhỏ ở trong nhà, là bảo bối mà Dịch Trạch Dương phủng trong lòng bàn tay, hơn nữa khi còn bé An Hảo rất ngoan ngoãn rất biết nghe lời, cũng bị lây nhiễm bởi Dịch Trạch Dương, nên thành tích học tập cũng rất tốt. Dịch Trạch Dương thường hay giúp cô học thêm.

Năm Cố An Hảo 14 tuổi, Dịch Trạch Dương 22 tuổi, chuyện kinh doanh của nhà họ Dịch cần người kế thừa, anh ta phải ra nước ngoài bồi dưỡng nghiên cứu trên các phương diện quản lí, kinh doanh, tài chính, vì lẽ đó trong cuộc sống không thể không đối diện với một lần ly biệt.

Khi đó An Hảo còn nói một cách ngây thơ, phải học hết năm nhất với thành tích thật tốt để làm quà tặng cho anh Trạch Dương đi tu học.

Cô đã làm được, năm đó cô vừa mới lên sơ trung năm nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi