Đến chỗ sâu trong rừng cây, Dịch Trạch Dương chợt dừng bước, An Hảo cũng dừng lại, căng thẳng lui về sau, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của anh ta.
“Em hy vọng anh hỏi từng câu từng câu, hay là trực tiếp cho anh một lời giải thích?” Dịch Trạch Dương nhìn thấy cô căng thẳng đứng cách xa mình, ánh mắt hơi trầm.
An Hảo ngước mắt lên: “Dịch giáo sư…”
“An Hảo! Anh không có tâm tình đóng kịch với em, em phải biết mấy ngày qua anh ở lại làm giáo sư khách mời chán ghét đó của trường A là vì ai, anh muốn lời giải thích của em, chứ không phải một câu Dịch giáo sư hai câu Dịch giáo sư!”
Thanh âm Dịch Trạch Dương nghiêm túc mà trong trẻo lạnh lùng, An Hảo không nói gì nữa.
“Không chịu nói phải không?” Anh ta nheo mắt: “Được, vậy anh hỏi, em đáp.”
Đối mặt với vẻ mặt đó của Dịch Trạch Dương, An Hảo không thể nào thích ứng, chỉ có thể len lén siết chặt quả đấm trong tay áo.
“Em và Tả Hàn Thành là xảy ra chuyện gì?”
Cô hít sâu một hơi: “Chính là như anh nghe trong điện thoại, em và anh ta kết hôn rồi.”
“Đùa gì thế? Em còn chưa đủ 20 tuổi! Số tuổi được phép kết hôn là 20 tuổi chẵn! Em kết hôn gì?”
Cho dù biết rõ tuổi của cô không thể nào kết hôn, nhưng nghe chính miệng cô nói vậy, Dịch Trạch Dương vẫn nhíu chặt mày.
Ánh mắt An Hảo bình tĩnh, lúc này không còn khẩn trương: “Anh và anh ấy xem như người cùng địa vị, hẳn hiểu rõ Tả Hàn Thành là ai hơn tôi. Đừng nói em đã trưởng thành, cho dù tôi mới 16 tuổi, chỉ cần anh ấy muốn cưới em, vậy có thể được mặt pháp luật cho phép, huống cho emchỉ cách 20 tuổi chẵn mấy tháng mà thôi.”
Hô hấp Dịch Trạch Dương hơi chậm lại.
Nhìn An Hảo mặt không đỏ không thở mạnh, bình tĩnh tự thuật cô lấy thân phận một học sinh lớp 12 kết hôn lập gia đình là sự thật.
“Em nghiêm túc?”
“Cưới cũng cưới rồi, còn cần thiết bàn luận nghiêm túc hay không?” An Hảo liếc anh ta: “Giống như anh đã đính hôn, cả thành phố đều biết, bất kể có nghiêm túc hay không, dù sao đã là sự thật…”
“Không giống nhau!”
An Hảo bỗng nhiên bị anh ta nghiêm nghị ngắt lời, cô khựng lại, không biết tại sao Dịch Trạch Dương tức giận đến thế.
Cũng đúng, anh ta còn xem anh ta là anh cô, anh ta lại không biết chuyện cô kết hôn lập gia đình, nhất định sẽ cảm thấy bị tổn thương.
“Đính hôn chỉ là một hình thức! Em biết tình hình Tập đoàn Dịch thị ở thành phố A, cũng biết trong kinh doanh không thể thiếu quan hệ hợp tác, tạm thời ở ngoài mặt là đính hôn thương mại, không phải kết hôn thật! Chúng tôi một không lĩnh chứng, hai không chung chăn gối, thậm chí buổi lễ đính hôn cũng chỉ đính hôn mà thôi, không có cha xứ chúc phúc, không có người trung gian xác nhận, tất cả đều là giả!”
Dịch Trạch Dương vừa nói vừa cau mày nhìn cô: “Em và Tả Hàn Thành sao có thể dây dưa rễ má? Nói cho anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em không thể nào gả cho anh ta.”
“Tại sao không thể? Em đã nói, tuổi tác không thành vấn đề, em đã trưởng thành! Cho dù em vẫn là học sinh trung học phổ thông, cũng không phạm pháp! Không có gì không thể!”
An Hảo nói xong, xoay người đưa lưng về phía anh ta: “Nếu Dịch giáo sư chỉ muốn nói những lời này với em, nên nói cũng đã nói, em về đọc sách.”
“An Hảo, anh thật sự không biết những năm qua em rốt cuộc chịu khổ sở gì, còn nhỏ tuổi sao có thể gả mình cho Tả Hàn Thành! Nếu em bị ép buộc không thể không lấy, nhất định phải nói cho anh! Nếu em một mực giấu diếm, anh muốn giúp em cũng không thể nào ra tay!”
Thanh âm vang lên ở sau lưng, An Hảo chỉ dừng một lát liền tiếp tục đi ra ngoài.
“An Hảo! Em đã không còn là đứa nhỏ, phải biết chịu trách nhiệm cuộc đời của mình! Hôn nhân không phải trò đùa!”
Cô vẫn không trả lời, tiếp tục đi ra ngoài.
“Bạn gái duy nhất Tả Hàn Thành từng thừa nhận là Dung Tuyết! Người phụ nữ duy nhất anh ta yêu sâu đậm cũng là Dung Tuyết! Anh ta không thể nào có tình cảm với em! An Hảo em nói rõ cho anh, một người đàn ông không thể nào yêu em sao phải lấy em?”
Bước chân của An Hảo trong nháy mắt cứng đờ.
Dung Tuyết?
Dung Tuyết là ai?
Thấy bóng lưng cô cứng đờ, Dịch Trạch Dương nghiêm nghị nhìn cô: “Chuyện giữa Tả Hàn Thành và Dung Tuyết, mặc dù không tuyên bố ra bên ngoài, nhưng hai giới thương – chính (thương nghiệp và chính trị), người người đều biết bí mật này! Nếu không em cho là sao anh phải tra hỏi nguyên nhân em và anh ta kết hôn?”
An Hảo xoay người nhìn anh ta.
Cũng không biết người phụ nữ đi cùng Tả Hàn Thành ở quán bar Đế Uy Tư hôm ấy có phải là Dung Tuyết hay không.
Cô cảm thấy kỳ quái chính là, Dịch Trạch Dương vân đạm phong khinh, trông không nhiễm trần tục như vậy sao nói chuyện đó với cô?
Không phải anh cùng lắm chỉ chỉ trích cô không tự yêu bản thân, cứ tùy tùy tiện tiện gả mình đi sao? Tại sao anh phải nói với cô chuyện đó…
Thấy An Hảo đứng tại chỗ bất động, ánh mắt biến hóa, Dịch Trạch Dương đi tới cô.
Đến khi gần tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn An Hảo trước mắt rõ ràng là tuổi tác non nớt, hẳn là thiếu nữ hoa quý giương cánh bay lượn, vòng tay qua sau ót cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh ta.
Lúc An Hảo nhìn anh ta như thế, anh ta hỏi: “An Hảo, anh không phải người ngoài, nói thật với anh đi.”
Tay cô trong ống tay áo lại nắm chặt thành quyền, suy tư rất lâu, dường như cảm thấy không có gì cần thiết giấu diếm.
Nếu một mực giấu diếm, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, càng dễ dàng làm cho hiểu lầm gia tăng, đây cũng không phải cô nguyện ý nhìn thấy.
Trừ nguyên nhân có liên quan tới anh ta ra, những thứ khác đều không ảnh hưởng lớn tới Dịch Trạch Dương, cho dù nói ra, cũng không có gì không được.
“Ngày anh đính hôn, tôi kéo Thần Thần đi uống rượu…”
An Hảo nhìn anh ta, nhỏ giọng kể lại tất cả mọi chuyện, tay Dịch Trạch Dương phảng phất muốn bóp nát cô, An Hảo nhịn đau, ngước mắt nhìn ánh mắt đau lòng của anh ta
Nói xong, cô bỗng nhiên lại nói: “Hôm ấy tôi ở quán bar, chuyện với anh… lúc ấy mượn say, có chút kích động, thật xin lỗi…”
Nhưng Dịch Trạch Dương làm như không nghe lời xin lỗi của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.