LEO CAO



Phiến lá vàng rơi rụng báo hiệu mùa thu đã tới. Mùa hè nóng nực cuối cùng cũng qua đi. Kể từ hôm đó Trịnh Vĩ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Giản Nhu. Cô tưởng với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ điều tra ra chân tướng sự việc. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, Lâm Cận vẫn tiếp tục hô phong hoán vũ trong giới đầu tư. Giản Nhu quyết định không đợi nữa, đặt vé máy bay đi Toronto ba ngày sau đó.
Quay xong một cảnh, Giản Nhu ngồi ở một góc phim trường, mở điện thoại ra xem theo thói quen. Nhìn thấy ngày tháng trên màn hình, cô có chút thất thần. Vào ngày này mười năm trước, cô và Trịnh Vĩ tình cờ gặp nhau trong công viên giải trí. Khi ấy, cô không biết hôm đó là sinh nhật anh. Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã mười năm rồi.
Giản Nhu cất di động, tiện tay lấy tờ tuần báo Giải trí, mở ra xem. Lật đến trang đăng tin đồn về nữ ca sĩ Nghiêm Vũ, cô bất giác đọc kĩ hơn. Gần đây, Giản Nhu khá thích Nghiêm Vũ. Cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà còn hát rất hay, đặc biệt là khúc tình ca do cô tự sáng tác, trình bày ở cuộc thi “Giọng ca mới” giúp cô thành danh sau một đêm. Trong bài đó, giọng hát của Nghiêm Vũ vừa tình cảm vừa bi thương. Mỗi lần nghe Giản Nhu đều chìm đắm, không dứt ra được.
Tuy biết rõ phần lớn tin đồn của làng giải trí chỉ là chiêu trò “câu view” nhưng là người trong ngành, cô cũng phải nắm sơ qua mới có đề tài để trò chuyện với đồng nghiệp. Giản Nhu bất giác đảo mắt qua tấm hình đăng kèm, sững sờ trong giây lát.
Trong ảnh, Nghiêm Vũ bước xuống từ một chiếc A8 màu đen. Người đàn ông trong xe chỉ để lộ gương mặt nhìn nghiêng, còn bị mái tóc che mất một nửa nên không rõ diện mạo. Tuy nhiên Giản Nhu chỉ liếc nhìn cũng có thể nhận ra đó là Trịnh Vĩ.
Cô chạm nhẹ đầu ngón tay vào hình bóng mơ hồ trên tờ báo. Mọi ký ức đẹp đẽ về anh trở nên xa xôi, không thể chạm tới.
“Chụp mờ như thế mà em vẫn nhận ra à?” Nhạc Khải Phi đi tới, ngồi xuống cạnh cô.
Giản Nhu nở nụ cười tươi như hoa. “Làm sao không nhận ra chứ? Người đàn ông đẹp trai đến thế, không phải anh ấy thì còn ai vào đây nữa?”
Nhạc Khải Phi rất không hài lòng về nhận xét của Giản Nhu, cố ý thò mặt ra trước cô. “Còn tôi nữa.”
Giản Nhu lườm anh ta một cái. Từ trước đến nay, cô không bao giờ phát biểu ý kiến về sự tự luyến của Nhạc công tử.
“Tối nay có rảnh không? Tôi đưa em tới một nơi rất vui.”
“Tôi không rảnh.” Cô trả lời ngay.
“Tối nay em đâu có lịch trình gì. Đừng nói với tôi là em quay về trường học đấy nhé!”
“Tôi muốn đi dạo công viên giải trí.”

“Thế thì tiếc thật đấy! Câu lạc bộ tư nhân mà tôi định đưa em đến rất vui, nhiều ngôi sao thích đến đó chơi. Tôi nghe nói tối nay Nghiêm Vũ cũng có mặt, hình như để chúc mừng sinh nhật ai đó…”
“Tôi rảnh.” Giản Nhu lập tức lên tiếng trước khi Nhạc Khải Phi đứng dậy rời đi.
***
Bầu không khí trong câu lạc bộ tư nhân có sân khấu biểu diễn quả là rất khác biệt. Ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống sân khấu lớn ở giữa đại sảnh. Còn ở những góc tối chỉ thấy lố nhố bóng người. Giản Nhu và Nhạc Khải Phi đi đến một chỗ, cô cầm ly rượu lấy lệ, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người đàn ông ngồi ở tầng trên, bên cạnh cô ca sĩ Nghiêm Vũ diện bộ váy đỏ rực rỡ. Mới hai tháng không gặp, anh tựa hồ biến thành người hoàn toàn khác.
Phát hiện Trịnh Vĩ đưa mắt về phía mình, cô lập tức cúi đầu, lùi ra sau. Một lúc sau cô mới ngẩng lên, thấy anh đang uống rượu với bạn bè. Anh cầm một chai Hennessy, tu ừng ực, mọi người ở xung quanh đều vỗ tay tán thưởng. Đợi anh uống xong, Nghiêm Vũ đứng dậy, đi xuống sân khấu. Mọi âm thanh hỗn loạn biến mất, khúc nhạc dạo đầu da diết vang lên. Sau đó Nghiêm Vũ cất giọng hát ngọt ngào, ánh mắt chỉ hướng về một người.
Có câu nói, người phụ nữ cuốn hút nhất là lúc cô ấy hát tình ca. Trước đây, Giản Nhu không tin nhưng hôm nay, cô đã thực sự tin. Một Nghiêm Vũ như vậy còn khiến cô rung động nữa là đàn ông.
Kết thúc bài hát, Nghiêm Vũ quay lại chỗ ngồi, dịu dàng tựa vào vai người đàn ông bên cạnh, hôn lên má anh. Còn anh không cự tuyệt, thậm chí ôm cô gái vào lòng.
Giản Nhu đoán Trịnh Vĩ sẽ nhanh chóng có tình yêu mới, cũng đoán anh sẽ tìm được một người phụ nữ hoàn hảo. Hiện tại, mọi chuyện đều phát triển theo hướng cô dự tính. Cô nên vui mới đúng, tại sao sống mũi lại cay cay?
Nhạc Khải Phi im lặng từ đầu đến cuối, Giản Nhu cũng chẳng có tâm trạng để ý đến anh ta. Đám người ở tầng trên dường như chơi trò gì đó, cười nói vui vẻ. Đến nửa đêm, Giản Nhu phát hiện Trịnh Vĩ đã uống say bởi vì người anh cứng đờ, tay mò mẫm một hồi mới cầm ly rượu được. Sau đó anh đứng dậy, Nghiêm Vũ cũng lập tức đứng lên đỡ lấy anh. Hai người cùng nhau đi xuống dưới.
Đợi một lúc cũng không thấy Trịnh Vĩ và Nghiêm Vũ, Nhạc Khải Phi lên tiếng: “Tôi nghĩ họ sẽ không quay về đây nữa.”
Giản Nhu đặt ly rượu xuống bàn. “Chúng ta đi thôi!”
Trên đường xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm, Nhạc Khải Phi hỏi cô: “Bây giờ em đã thật sự tắt hy vọng chưa?”
“Tôi đã tắt hy vọng từ lâu rồi.”
“Vậy thì đến với tôi đi!”

“Tôi…” Giản Nhu im bặt, nhìn chằm chằm chiếc A8 ở phía trước.
Bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt và mùi khói xe nhức mũi. Trong chiếc xe Audi màu đen đỗ cạnh bờ tường, hai hình bóng quấn lấy nhau. Dù cách một đoạn Giản Nhu vẫn có thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, gương mặt đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Giây tiếp theo, thân xe rung rung. Vết thương trong lòng Giản Nhu như rỉ máu nhưng cô không cảm thấy đau. Cô thậm chí không có bất cứ cảm giác nào khác.
Nhiều năm sau, Giản Nhu quên đi nhiều chuyện, duy nhất một cảnh mà cô muốn lãng quên thì luôn hiện ra rõ rệt trong ký ức. Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi nhưng khắc sâu vào tâm trí cô, không thể xóa nhòa. Ngay cả mùi ở bãi đỗ xe cô cũng nhớ rõ, đến mức sau này cô có sự kháng cự mãnh liệt đối với bãi đỗ ô tô, mỗi khi đi vào sẽ cảm thấy ngạt thở.
Nhạc Khải Phi kéo tay Giản Nhu, muốn đưa cô rời khỏi nơi đó nhưng chân cô không thể nhúc nhích. Cô chỉ có thể túm chặt tay anh ta, tựa như sợ nếu anh ta buông ra, cô sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cuối cùng Nhạc Khải Phi ôm vai cô, gần như lôi cô lên xe, rời khỏi bãi đỗ với tốc độ nhanh nhất.
Giản Nhu không biết một điều, ngay khi xe của Nhạc Khải Phi khuất dạng, chiếc Audi lập tức ngừng rung. Trịnh Vĩ đẩy cửa xe bước xuống, tựa vào thân xe, châm một điếu thuốc.
Nghiêm Vũ vuốt mái tóc lòa xòa, cũng xuống xe, gương mặt vẫn đỏ bừng.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi…” Anh lên tiếng.
“Không có gì! Em sẽ không coi là thật. Cô ấy chính là người anh muốn quên mà không quên nổi, đúng không?”
Trịnh Vĩ lặng thinh.
Nghiêm Vũ nói tiếp: “Qua dáng vẻ đau đớn của cô ấy, em đoán cô ấy cũng có tình cảm với anh.”
Trịnh Vĩ quay sang hỏi: “Vừa rồi cô ấy tỏ ra đau đớn sao?”
“Anh không nhìn ra à?”
“Cô ấy là diễn viên có diễn xuất cực kỳ xuất sắc…”
“Vậy ư? Nếu vừa rồi chỉ là đóng kịch, thế thì cô ấy hoàn toàn có khả năng đi tranh giải Oscar rồi.”
Trên xe, Giản Nhu ngồi ở ghế lái phụ, giàn giụa nước mắt. Nhạc Khải phi hỏi: “Em có hối hận không?”
“Tôi rất hối hận…” Cô gục đầu, để mặc nỗi bi thương và những giọt nước mắt tuôn trào. “Sớm biết có ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ càng trân trọng khoảng thời gian ở bên anh ấy, sẽ không miệt mài đóng phim, bỏ lỡ bao nhiêu ngày cuối tuần. Lúc đó tôi thật ngốc nghếch, cứ tưởng ngày tháng còn dài, chúng tôi còn nhiều thời gian ở bên nhau.”
Nhạc Khải Phi hít một hơi sâu. “Em đúng là hết thuốc chữa rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi